Ngoại trừ Chung Khởi, tất cả mọi người giật nảy mình.
Chung Khởi phỏng đoán Bạch Lục Châu sẽ đến nơi này, dứt khoát kéo đám người này đi, cô thực sự lười ứng phó với bọn họ, không bằng để Bạch Lục Châu đến trấn áp.
Không ai nghĩ tới có thể đụng phải Bạch Lục Châu ở tầng cao nhất, trong lúc nhất thời đều câm như hến, nhất là Phương Nghê, mặc dù trong lòng cô ta nhất định rằng Bạch Lục Châu chướng mắt Chung Khởi, nhưng vẫn bỡ ngỡ, dù sao cô ta cũng chưa từng thấy Bạch Lục Châu với ai đặc biệt giống như đối với Chung Khởi.
Nhưng cô ta có át chủ bài, Phương Nghê tăng thêm cỗ vũ ở trong lòng cho mình.
Hai tay Bạch Lục Châu cắm ở trong túi đồng phục, nghe thấy tiếng mở cửa, nhíu mày, quay đầu, ánh mắt rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng khi thấy rõ là Chung Khởi, sự không kiên nhẫn đó trong nháy mắt biến mất hoàn toàn.
Nhưng cậu vẫn giữ tư thế cũ, đứng nghiêm, chỉ có thể thoáng nhìn một bên mặt của cậu.
Chung Khởi nghĩ thầm, cậu còn đang tức giận, dỗ dành đi, tựa như dỗ dành Tiểu Bạch vậy.
“Mình mang cho cậu mì hoành thánh này.” Chung Khởi dẫn đầu đi về phía trước, đi đến sau lưng Bạch Lục Châu, nói: “Còn không ăn sẽ trương hết.”
Bạch Lục Châu quay đầu trở lại, không nhìn Chung Khởi, mà điều này theo Phương Nghê nghĩ, chính là Chung Khởi theo đuổi Bạch Lục Châu, mà Bạch Lục Châu lười nhác nhìn cô, cô ta vừa muốn châm chọc cô, lại ngừng lại.
Bởi vì Bạch Lục Châu ngoan ngoãn dùng tay trái nhận lấy hộp thức ăn kia, tay phải còn thận trọng kéo tay trái Chung Khởi, Phương Nghê trông thấy ngón tay cái của Bạch Lục Châu ma sát trên mu bàn tay tinh tế của Chung Khởi, giống một con sủng vật lấy lòng chủ nhân của mình.
Cho dù Bạch Lục Châu không nói một lời.
Một đám con gái kinh ngạc không biết làm thế nào, nữ sinh phía sau Phương Nghê nhẹ nhàng đụng cô ta, nhỏ giọng nói: “Nghê Nghê, tình huống này là như thế nào, không phải cậu nói Chung Khởi không có quan hệ gì với Bạch Lục Châu sao?” Mấy ngày tin đồn liên quan tới hai người này có thể nói là tràn lan ở Nhất Trung, nhưng cũng không có người đứng ta nói hai người này thật sự có quan hệ thế nào, cho nên bọn họ mới dám đi theo Phương Nghê đến gây sự với Chung Khởi.
Mấy nữ sinh đi theo sau Phương Nghê thấy hướng gió đổi nên đã sớm chạy, Phương Nghê lại ngu ngốc, cũng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt để lộ ra lá bài cuối cùng, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói với mấy nữ sinh còn lại: “Đi trước.”
Hết thảy bị Tạ Đan nhìn thấy, giống như vậy, hành động của hai người đứng phía trước cũng nhìn thấy rõ mồn một, cô ấy kinh ngạc cũng không hề ít hơn đám người Phương Nghê.
Không nghĩ tới, Bạch Lục Châu yêu đương là bộ dáng này, nói ra ai con mọe nó tin chứ, Bạch gia đại thiếu gia kiêu ngạo lạnh lùng, hận không thể dính trên người Chung Khởi, những chiêu nũng nịu lấy lòng có thể hạ bút thành văn được, má ơi, không thể nhìn tiếp nữa, giữ mạng quan trọng, thôi chạy trước cho lành!
Giữa trưa ánh nắng khiến tầng cao nhất của trường thành cái lồng hấp, nóng hôi hổi.
Bạch Lục Châu buông Chung Khởi ra, đưa tay đặt trên đỉnh đầu, giúp cô che mặt trời.
Chung Khởi cười, thật ngoan, nhưng vẫn kéo tay cậu xuống, lôi kéo, nói: “Đi thôi, đi phòng học âm nhạc có được hay không, bây giờ hẳn không có người, cậu có thể an tâm ăn uống.”
Phòng học âm nhạc đúng là trống rỗng, trong phòng có chút oi bức, Chung Khởi tìm mở máy lạnh ra.
Bạch Lục Châu ngồi nhìn cô làm những chuyện này, giống một đứa bé vừa mở mắt nhìn thế giới, ánh mắt mang theo đơn thuần cùng tò mò.
Chung Khởi đi qua chỗ cậu, kéo lấy ghế ngồi, có thể mặt đối mặt với Bạch Lục Châu, cô biết Bạch Lục Châu nhìn chằm chằm mình, cô cũng không để ý cậu, yên lặng giúp cậu mở nắp đồ ăn ra, lại lấy đôi đũa ra, đưa cho cậu, nói: “Ăn đi.”
Hết thảy đều tự nhiên giống như hai người quen biết nhiều năm, trên thực tế mấy ngày trước hai người mới bắt đầu nói chuyện.
Thế nhưng hai người bọn họ đều không cảm thấy khó chịu, dường như là trời sinh, lại hình như là định mệnh của cuộc đời.
Nhận đũa, Bạch Lục Châu bắt đầu chăm chú ăn mì, từ lúc nãy đến bây giờ một câu cậu cũng không nói, ước chừng là cơn giận còn chưa tan.
Chung Khởi nâng má nhìn Bạch Lục Châu, buồn bực ngán ngẩm nghĩ, người này thích gì ở cô chứ? Cậu nhất định biết bộ mặt thật của cô đi, trước đó mấy ngày ở phòng y tế, cậu chắc đang nhìn mình diễn kịch trước mặt cậu ấy sao? Chậc chậc, thâm tàng bất lộ nha. Một hồi nhất định phải hỏi cậu một chút.
Cơm nước xong xuôi, Chung Khởi chủ động đưa khăn tay cùng nước, kỳ thật cô hoàn toàn không cần thiết làm như thế, thế nhưng không biết làm sao, cặp mắt trong suốt của Bạch Lục Châu nhìn cô, cô liền không có cách nào.
“Được rồi, cậu cũng ăn xong rồi, mình có một ít chuyện muốn hỏi cậu, cậutrả lời thành thật cho mình.” Hai tay Chung Khởi đặt song song ở mặt bàn, nghiêm túc nói với Bạch Lục Châu.
Trong lòng Bạch Lục Châu ước chừng cũng biết cô muốn hỏi điều gì, gật đầu, đồng ý.
Chung Khởi hỏi: “Cậu quen biết mình khi nào?”
Giọng nói Bạch Lục Châu như tiếng suối chảy, nói ra khiến Chung Khởi kinh ngạc: “Cấp hai.”
“Cấp hai, chúng ta quen biết nhau?” Chung Khởi nhíu mày, cô thực sự không nhớ lúc học cấp hai từng có một người như Bạch Lục Châu.
Bạch Lục Châu cúi đầu, khẽ nhíu mày, cô quả nhiên không nhớ rõ, trầm giọng nói: “Lúc tôi chuyển trường qua, bị khi dễ, cậu đã cứu tôi.”
Chung Khởi vẫn chưa nhớ tới, khi còn bé tính tình khác lúc bây giừo, ở trường học ba ngày hai bữa đánh nhau, thật sự là không nhớ rõ cứu Bạch Lục Châu lúc nào.
“Lúc tan học, bọn họ cảm thấy tôi mới đến, có thể khi dễ, ngăn tôi ở trong phòng học, muốn tôi đưa tiền cho bọn họ.” Bạch Lục Châu còn nói.
Trường cấp hai cũ mà cậu học xảy ra một ít chuyện, huyên náo rất lớn, ngại phiền, dứt khoát chuyển trường, đến chỗ trường trung học của Chung Khởi, ngày đầu tiên, những nam sinh kia nhìn thấy cậu ăn mặc sử dụng đồ tốt, liền lập nhóm ngăn cậu, muốn cậu đưa “phí bảo hộ”.
Bạch Lục Châu tự nhiên không sợ, cho dù cậu đánh không lại một đám người này, lái xe nhìn không thấy cậu cũng sẽ đến tìm, không nghĩ tới Chung Khởi từ trên trời giáng xuống.
Vẫn là cô bé nha, nhưng khi đó cao hơn các bạn học nam, đá văng cửa bước vào, khinh thường nhìn đám người đó, nói: “Mấy người cũng thật là ghê gớm, một đám người chặn một người, cũng không xấu hổ, muốn kêu chủ nhiệm lớp tới xem không?”
Đám nam sinh đó vốn cũng chính là đám ô hợp, nghe cô nói như vậy, nhao nhao tan tác như chim muông, tên cầm đầu còn nói với Chung Khởi: “Mày chờ đấy.”
Chung Khởi cũng không nhìn cậu ta, xoay người rời đi, còn nói: “Tôi chờ.”
Trong thời gian này, Chung Khởi không có chú ý tới Bạch Lục Châu.
“Thật không nhớ nổi, trở về mình nhớ lại một chút.” Chung Khởi nhún nhún vai, không thèm để ý nói.
Bạch Lục Châu ngẩng đầu nhìn cô một chút, sờ đến tay cô, kéo về phía mình, cúi đầu, nghịch ngón tay của cô, vẫn là bộ dáng không quá vui vẻ.
Cậu cứ không vui, sẽ không nói chuyện.
Nhưng Chung Khởi vẫn hỏi: “Cho nên, từ khi đó thích mình? Thì ra cậu thích một tiểu thái muội* hả?”
*Tiểu thái muội: nữ lưu manh, theo tiếng Đài Loan, chỉ những nữ sinh tương đối trẻ, trang điểm lòe loẹt, quen biết với giang hồ, thấy người là đánh.
“Không phải.” Bạch Lục Châu trả lời ngắn gọn.
Không phải cái gì? Có phải khi đó thích cô hay không, hay là không thích tiểu thái muội? Chung Khởi nghĩ thầm, nhưng không có hỏi lại, mặc cho cậu nghịch tay của cô.
“Còn có gì, có cái gì mình không biết?” Cô hỏi thêm.
Tay Bạch Lục Châu dừng lại, có nên nói cho cô hay không, cậu chính là con mèo kia?
“Có?” Nhìn cậu phản ứng, Chung Khởi hỏi.
“Ừm.” Cậu nói.
Người này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy.
“Không thể nói cho mình biết đúng không?” Bạch Lục Châu không nói một lời, Chung Khởi nhíu mày hỏi.
Bạch Lục Châu nghe cô có chút không kiên nhẫn, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt cô, nói: “Đêm nay cùng tôi về nhà, tôi cho cậu biết.”
Chung Khởi cười khúc khích, người này nghĩ như thế nào? Cô không thể làm được, vì một chuyện không rõ như vậy, vừa định cự tuyệt, chỉ nghe thấy Bạch Lục Châu nói.
“Cậu nhất định muốn biết.” Bạch Lục Châu nói như đóng đinh, giọng nói trịnh trọng, lại mang theo một tia cầu khẩn: “Trước mười giờ mình đưa cậu về nhà, có được hay không?”