Nam Phụ Yêu Nghiệt Phản Công

Chương 7: Bước tiến của cách mạng

Trans: Xiêu Xiêu

Về nhà tắm nước nóng, gột bỏ toàn bộ bụi bặm trên người, Lâm Vi Vi tinh thần sảng khoái chuẩn bị lên giường đi ngủ. Tivi trong phòng vẫn đang mở, nhưng chẳng có ma nào xem, Lâm Vi Vi bèn với tay tắt. Lúc đi ngang qua phòng khách, thấy cửa phòng khép hờ, bên trong tối om, an tĩnh đến kỳ lạ.

Thằng cha này sao ngủ sớm thế nhỉ?

Ý nghĩ này chẳng qua chỉ vụt qua trong đầu, nàng cũng chẳng thèm quan tâm thêm, bước thẳng về phòng ngủ. Ngày mai, khoa tổ chức đi tham quan trại tập trung Sachsenhausen, 9 giờ phải tập trung ở trường. Năm cấp 3 nàng đã từng đi một lần, lần này do chủ đề học kỳ là Thế chiến thứ 2, nên nàng phải đi thêm lần nữa để lấy tài liệu. Lâm Vi Vi đang rất phiền não, trong hai tháng phải nộp ba cuốn luận văn, trong đó hai cuốn báo cáo, một cuốn văn bản, nội dung không được ít hơn mười trang. Bây giờ thời gian đã qua hơn phân nửa, mà ngay cả tiêu đề cuốn văn bản nàng còn chưa nghĩ ra. Đến thư viện bê một chồng sách về, mà vẫn không được tích sự gì, vì nàng không tập trung được, cứ hễ đặt mông xuống là lại nghĩ về Dương Sâm.

Nàng hồn vía lên mây ấn mở đèn tường trong phòng, đi đến trước bàn trang điểm, lấy bình kem dưỡng da trét bừa lên mặt, định lên giường ngủ một giấc. Ai ngờ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một cái đầu người thình lình xuất hiện trong gương, trên giường của nàng có một gã đàn ông đang ngồi. Trái tim nàng đập mãnh liệt, giật mình hét lên một tiếng. Tay nàng run run, chiếc bình trắng Estee Lauder tinh tế đắt đỏ cũng theo đó trượt xuống đất. Xoảng một tiếng, chiếc bình vỡ nát.

“Hi!” Thấy nàng quay người, hắn vô cùng lả lơi giơ tay vẫy vẫy, hai khóe miệng còn vẽ lên một nụ cười cuốn hút. Lập tức, trong não Lâm Vi Vi nhảy ra sáu chữ, NỤ CƯỜI HẠI NƯỚC HẠI DÂN…!!!

Câu đầu tiên sau khi nàng phản ứng lại chính là, “Mắc mớ gì lại khỏa thân nữa?”

Hắn dang hai tay, nhún nhún vai, “Tự do”

Nàng nhíu mày, mặt tức giận, tay chống nạnh trừng hắn, “Thích tự do thì biến về phòng anh mà tự do! Anh nằm trên giường của tôi là muốn làm gì?”

“Muốn…” ăn em. Nếu nói ra câu này, chắc chắn Lâm Vi Vi sẽ nổi cơn tam bành. Hắn chung quy vẫn còn nhân tính, trước khi nàng thẹn quá hóa giận, đã kịp ngậm mồm.

Hắn chuyển đề tài, nói: “Ngủ”

Nàng đi đến, nắm ga giường kéo mạnh, tính hất hắn xuống giường. Cơ thể hắn cao to vạm vỡ, nằm như vậy chẳng khác nào dãy Himalayas sừng sững trên giường. Hắn gác tay sau đầu, nhàn nhã nhìn nàng ra sức vật lộn. Ánh mắt hắn lấp lánh, giống như đang nói, anh không thích đi đấy, xem em làm được gì. Gương mặt bỉ ổi của hắn lúc này, trực tiếp có thể khiến người chết tức đến mức đội mồ sống lại, mà người sống sẽ tăng xông mà chết.

“Gia quy, điều 1 điều 2 đã nói rõ, anh không được phép khỏa thân đi lung tung! Không được phép vào phòng tôi khi chưa có sự đồng ý của tôi….”

Nàng còn chưa dứt lời, cánh tay đã bị hắn túm được, mạnh mẽ kéo nàng lên giường. Hắn lưu loát chuyển người, đè nàng xuống phía dưới. Động tác này liền mạch dứt khoát, khiến người khác không kịp phản ứng.

Phản rồi phản rồi, nuôi pet bị pet cắn lại rồi! Lâm Vi Vi phẫn nộ, không ngừng đá hắn, nhưng hắn đều có thể thành thục né tránh. Đá e nờ lần cũng không trúng được một cú. Tên khốn này có phải biến thái thường đi hiếp dâm phụ nữ, bị đá thành quen, nên đã luyện được một thân cung phu né đá không hả?

Hắn đè một chân lên bụng Lâm Vi Vi, bắt lấy hai tay nàng, hơi thở nóng rực phả lên mặt. Nhìn vào ánh mắt sâu hun hút của nàng, dường như có chất chứa điều gì, nồng đậm đến mức không thể tan ra.

Nàng muốn giãy dụa, muốn mắng hắn, nhưng lại bị hắn che miệng. Hắn xuỵt một tiếng, đưa tay lướt dọc theo hình dáng khuôn mặt nàng. Ánh mắt này, phối hợp thêm hành động này, thâm tình lại vừa động tình.

Đôi mắt xanh biếc sâu thẳm tựa hồ nước, như có sức mạnh vô hình, bất tri bất giác khiến nàng chìm đắm. Đôi mắt hắn rất đẹp, màu xanh trong trẻo tựa sông Ranh, bên trong như được trạm khắc một đôi pha lê, rạng rỡ có thần. Hàng mi màu hung dài lại cong vút, phe phẩy như đôi cánh hồ điệp. Ngọn đèn sau lưng khiến gương mặt hắn sấp bóng, trông càng thêm thâm thúy. Ánh mắt nàng chậm rãi rơi trên bờ môi Fritz. Bờ môi mỏng, độ cong hoàn mỹ, vừa hé miệng, hai bên má liền ẩn hiện hai lúm đồng tiền. Nàng hơi hoang mang, người như vậy, sao lại chen vào cuộc sống của nàng đây?

Fritz vuốt ve khuôn mặt nàng, chậm rãi cúi đầu, khoảng cách kéo gần lại từng tấc từng tấc. Trái tim hắn đang đập rất nhanh. Trước khi xuyên không, hắn chỉ biết cưỡng ép nàng bằng vũ lực, đến lúc chết cũng không có được trái tim của nàng, còn khiến bản thân thương tích đầy mình, sau cùng còn bị người ta ném vào hình cung. Hắn cứ nghĩ rằng chết là hết, liền cam chịu lao vào giữ họng súng của người Xô Viết, một lòng muốn giải thoát. Nào hay, ngay cả tử thần cũng là hàng fake. Hắn không chết, ngược lại lúc mở mắt ra, lại xuyên không đến thế kỷ 21 mởi mẻ này.

Không có người Xô Viết, không có nguyên thủ, không có chiến tranh, không có cái chết… Có biểu tình khỏa thân, có phim người lớn, có thịt, có người Do Thái. Điều khiến hắn cảm động nhất là, nơi này có nàng, người chưa từng bị hắn tổn thương, người chưa từng hận hắn, người không không biết quá khứ của hắn đen tối cỡ nào.

Tình yêu trong lòng trào dâng, hắn không kiềm chế được, cũng không muốn kiềm chế, dứt khoát biểu lộ ra ngoài không mảy may che dấu. Ngón tay cái vuốt ve bờ môi nàng, xúc cảm mềm mại, khiến hắn không kìm được mà âm yếm.

Nhìn thấy mặt hắn càng ngày càng sáp lại gần, Lâm Vi Vi bối rối. Một anh trai đẹp trai thế này ở trước mặt, nàng không tránh khỏi bị mê hoặc, không có cách nào từ chối. Nàng nhắm mắt thỏa hiệp, nhưng sao cứ phải đúng lúc này, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh Dương Sâm chứ?

Sau khi chiếm được cơ thể nàng thì sao? Lại chà đạp ư? Tình một đêm, tình nhiều đêm, rồi lại chia tay ư? Nghĩ như vậy, tâm trạng nàng lại xuống dốc. Vào lúc trước khi môi Fritz dán lên môi nàng, nàng quay đầu với suy nghĩ cực kỳ phức tạp, khiến môi hắn rơi vào khoảng không.

Không hôn được, Fritz rất thất vọng, giương cờ tái chiến, hắn quyết thử lại lần nữa. Lần này, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nắm lấy cằm nàng, không cho phép nàng lâm trận chùn bước.

Đầu không thể ngọ nguậy, dưới tình thế cấp bách, nàng giơ tay chặn môi hắn, “Fritz, tôi không muốn, anh đừng ép tôi”

Câu nói này, trước đây nàng đã từng nói với hắn, vẻ mặt ấy giống y đúc bây giờ. Hắn lặng người, nhấc thân ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách với nàng.

Hắn buồn bã, thì thào, “Em vẫn hận anh sao?”

Hận? Từ này không phải nghe hơi quá sao, hai người họ mới chỉ gặp nhau có mấy ngày mà thôi. Hắn chưa từng tổn thương nàng, sao nàng có thể vô duyên vô cớ đi hận hắn chứ.

Sự ảm đạm trong mắt hắn khiến nàng có chút bất an, vội lắc đầu nói, “Không phải hận, cũng không phải ghét. Tôi chỉ cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh mà thôi” Hơn nữa, nàng vẫn còn chưa thoát khỏi dư âm tình cũ nữa.

Fritz mấp máy miệng, mới quen biết vài ngày sao? Trong ký ức của hắn, bọn họ đã từng đồng sinh cộng tử, hoạn nạn có nhau, từng có với nhau những va chạm kịch liệt nhất, khắc cốt ghi tâm. Hắn từng hận, từng yêu, từng tổn thương, nhưng sau cùng cũng không thể buông tay.

Người đàn ông diện mạo xuất sắc như vậy, vẻ mặt lại hiện lên vẻ bi thương như thế, lại có lực sát thương cực mạnh. Giống như cô lang bị thương trong tuyết, tự mình liếm láp vết thương, vô vọng, thê lương.

Vẻ mặt hiện giờ của hắn khiến lòng nàng vô cùng rối bời. Nàng hắng hắng giọng, muốn vãn hồi bầu không khí, dỗ dành hắn, “Ngoan về phòng ngủ đi, mai tôi dẫn anh đi chơi, ha?”

Thấy hắn không lên tiếng, nàng lại nói, “Nè, tôi đã nói là sẽ không vứt anh ở nhà một mình rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”

Hắn xoay người, nằm chình ình trên giường nàng, nói: “Hủy hai điều khoản kia đi”

“Không được!”

“Thế hủy điều hai thôi cũng được” Hắn nghĩ một lúc, rồi tiếp tục vớt vát, “Tối đa, anh sẽ không động vào em”

Khốn, giọng điệu này nghe sao cũng giống như hắn là chúa tể cao cao tại thượng vậy?

“Đừng có được voi đòi tiên, tôi nói không được là không được” Nàng nói như đinh đóng cột.

Nhưng dù kiên quyết thế nào, gặp phải tên vô lại cũng chỉ tốn nước bọt.

Fritz cơ bản là coi lời nàng nói như đàn gảy tai trâu. Hắn nhổm dậy, hôn lên mặt nàng, sau đó nửa tiếng rắm cũng không thèm đánh, trực tiếp rúc vào chăn nàng quay người ngủ.

Nhìn hắn, nàng quả thực không còn gì để nói, thằng cha này đúng là mặt dầy vô sỉ mà~~~~~~~~

Không làm gì được hắn, nàng chỉ còn cách ra phòng khách ngủ. Lâm Vi Vi vừa định đứng dậy, đã bị hắn một tay túm trở lại. Bàn tay hắn mạnh mẽ giữ lấy nàng, thấp giọng nói, “Đừng đi, cho anh ôm một lúc”

Nàng còn chưa kịp từ chối, bàn tay hắn đã mò mẫn tắt đèn trong phòng. Căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Trên người hắn thoang thoảng mùi sữa tắm, cộng thêm mùi cơ thể nam tính, thực sự khiến người ta ngứa ngáy.

Nàng bị hắn ôm chặt đến mức không thể cựa quậy, trong lòng buồn bực không thôi.

Hắn dần dần an tĩnh lại, hơi thở đều đặn quanh quẩn bên tai. Rốt cuộc nàng cũng không thể thức đến sáng, ngày mai còn phải dậy sớm. Dưới cường quyền, không thể không nhượng bộ. Một mặt nàng cũng đã thấm mệt, hơn nữa nàng cũng không có ý định coi chiếc sôpha trong phòng khách cứng như đá kia là giường ngủ.

“Ok, hôm nay coi như ngoại lệ, ngày mai không được phép thế này nữa”

Hắn ừ một tiếng như có như không, trong lòng lại thầm nói, ngày mai, không biết ngày mai của năm nào.

********

Sáng sớm hôm sau.

Fritz đang ngồi ăn sáng trong phòng khách, hắn cắt bánh mì, phết bơ, quết mứt hoa quả, uống một ngụm cà phê. Đương lúc hắn đang nhàn nhã hưởng thụ sự bình yên của nắng sớm, thì đột nhiên có một người hùng hục xông vào.

Trên đầu Lâm Vi Vi quấn một chiếc khăn lông, người bọc một chiếc khăn tắm, hổn hển hỏi, “Fritz, dao cạo của tôi đâu?”

Hắn nhướng mày, lực chú ý đã hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, ánh mắt dừng lại trên cơ thể bán kín bán hở của nàng, những giọt nước không ngừng lăn trên làn da mềm mại. Hắn căn bản chẳng nghe thấy nàng đang hỏi gì sất. Không nhận được câu trả lời, Lâm Vi Vi giậm chân, tăng cao âm lượng hỏi lại lần nữa.

“Vứt rồi” Hắn cuối cùng cũng phản ứng lại, có điều lời nói ra lại khiến người ta tức chết.

“Vứt rồi?” Giọng nàng không khỏi the thé, dọa mấy con chim trên bệ cửa sổ kinh hãi bay đi mất. “Sao anh vứt đồ của tôi?”

“Cái dao cạo râu này”, hắn phàn nàn, “chẳng tốt tý nào, mới cạo một lần đã gẫy mất”.

Lấy dao cạo lông chân của nàng đi cạo bộ râu cứng đơ kia của hắn sao? Fritz, anh được lắm!

Lâm Vi Vi lập tức túm lấy áo hắn lôi vào phòng tắm, chỉ vào chiếc dao cạo râu Philips điện, nói: “Nhìn kỹ nhá, đây mới là của anh!”

Hắn liếc nhìn vật thể hình thù kỳ quái này, gương mặt hoài nghi, “Đây á?”

“Vô nghĩa, không phải cái này thì là cái nào?” Nàng với tay lấy máy cạo Philips, ấn nút. Ba cái bánh răng lập tức chuyển động, còn phát ra âm thanh rò rò.

Fritz giật mình lùi lại, lông mày nhíu càng chặt. Đây là cái gì? Vừa xấu vừa ồn, khiến lỗ tai hắn nghe mà nhưng nhức.

Thấy vẻ mặt của hắn, Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói, “Đừng nói là anh chưa từng dùng nhé?”

Nàng nói đúng rồi, thứ đồ này chưa ra đời vào năm 40. Trong mắt hắn, dao cạo lông của nàng mới là dao cạo râu. Hắn lại không ngờ, món đồ của nàng lại vô tích sự, vừa không cẩn thận, đã nhất đao lưỡng đoạn.

Nhét máy cạo râu vào tay hắn, Lâm Vi Vi lúc này mới cầm máy sấy lên sấy tóc. Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Fritz, giống như nàng là người ngoài hành tình không bằng. Bị hắn nhìn đến mức áp lực, nàng quay lưng liền chuồn về phòng.

Fritz ăn sáng xong vẫn đang nghiên cứu máy cạo râu. Thứ đồ này tuy rằng bề ngoài xấu xí, nhưng quả rất hữu dụng. Không thấy lưỡi dao, nhưng vừa đưa lên cằm, mấy sợi râu lúm phúm vừa rồi chưa cạo sạch đã biến mất. Hắn vuốt cái cằm nhẵn bóng, vẻ mặt thâm trầm. Đây không phải giống như câu cửa miệng của nguyên thủ sao, kỹ thuật chính là sức mạnh!

Lâm Vi Vi thay quần áo, đeo trang sức xong, vơ vội mấy lát bánh mì liền dẫn Fritz ra ngoài.

Nhìn đầu tóc bóng nhoáng của hắn, nàng chợt có cảm giác không yên lòng, liền dặn dò, “Tý nữa đừng có mà nói linh tinh đấy nhớ, giáo viên khoa bọn tôi đều là chuyên gia lịch sử, lợi hại lắm đấy”

Hắn không cho là đúng, đáp lại: “Mình đi đâu đây?”

“Trại tâp trung Sachsenhausen”

Nghe thấy cái tên này, nụ cười trên gương mặt Fritz bỗng cứng đờ. Mẹ, không ngờ đã qua 73 năm, Fritz hắn lại quay trở lại nơi này rồi!