Lâm Vi Vi ôm lấy Kỳ Kỳ, hốc mắt nóng bừng, nước mắt như những hạt châu lăn dài xuống. Kỳ Kỳ dường như cũng biết chủ nó không vui, nó ư ử vài tiếng rồi vươn lưỡi liếm ra mặt nàng.
Vùi mình trong bóng ma thất tình, nàng mệt mỏi không dứt, tựa như những khổ sở chật vật trên thế gian này chỉ có một mình nàng chịu đựng. Ngày chia tay thứ 14, nàng vẫn bị kìm hãm trong quá khứ, lòng dạ bi thương, không biết rốt cục đến ngày nào, nàng mới có thể bước ra khỏi bóng ma thương tổn này đây?
Tâm trạng có chút u uất. Lâm Vi Vi đứng dậy chạy ra cửa, đi giày, chuẩn bị ra ngoài.
"Mẹ, con còn bài tập về nhà, không còn việc gì thì con về trước đây"
"Đợi đã" Bà Thái Anh đi ra từ phòng bếp, cầm một hộp thức ăn dúi vào tay con gái, "Vừa rồi thấy con không ăn gì nhiều, mẹ đóng hết chỗ còn thừa lại rồi đây này. Mang về khi nào đói thì ăn"
Quả nhiên, thế gian chỉ có mẹ là tốt nhất!
Viền mắt Lâm Vi Vi ửng hồng, nàng vươn tay ôm bà, "Cảm ơn mẹ"
Bà Thái Anh vỗ vỗ lưng con gái, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, "Khờ, về nhà tắm rửa, ngủ một giấc no say đi. Đừng đau lòng nữa, thằng đàn ông như thế không xứng"
Đúng vậy, không xứng! Nàng sụt sịt mỉm cười, "Con biết rồi"
Mùa hè đến, trời tối tương đối muộn. Đã hơn 7 giờ mà nắng vẫn chiếu rọi khắp nơi. Lâm Vi Vi đi tới đi lui trước cửa nhà, lại không muốn bước vào. Nàng chạy đến bên bờ sông phía trước căn nhà, một mình lặng lẽ ngồi xuống.
Trên cổ nàng vẫn đeo sợi dây chuyền Dương Sâm tặng, sợi dây chuyền đó nàng đã đeo bao năm nay, cũng cho rằng sẽ đeo nó mãi mãi. Nhưng mà... Lâm Vi Vi nghĩ đến sự phản bội cùng vô tình của hắn ta, lòng lại rỉ máu. Nàng hung hăng tháo dây chuyền xuống nắm chặt trong tay rồi làm động tác quăng đi. Thế nhưng khi mở lòng bàn tay ra, sợi dây chuyền lại vẫn nằm yên trong đó.
Tại sao rõ ràng biết hắn ta không xứng đáng, nhưng nàng vẫn lưu luyến không thôi? Tại sao một thứ không có chút giá trị như thế này nàng lại vẫn không tài nào vứt nổi?
Nàng nhu nhược, nàng tùy ý, nàng ngang bướng... Lâm Vi Vi nàng chẳng qua cũng chỉ là một trong mấy tỷ người trên trái đất này, chỉ là một người qua đường không hơn không kém mà thôi.
Nàng ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn mặt trời lặn. Ánh sáng màu vàng cam chiếu lên đỏ cả một vùng hồ. Sau giây phút chói lóa huy hoàng liền trở nên ảm đạm. Người trên đường lai lai vãng vãng không ngớt, chỉ duy có nàng ngồi đó ngẩn ngơ, ánh mắt xa xăm, chớp mắt mấy cái, nước mắt đã không ngừng trào ra.
Nàng luôn bày ra một bề ngoài mạnh mẽ cho người khác xem, nhưng nỗi đau trong lòng lại vẫn luôn hiện hữu xâm nhập vào tận xương tủy.
Một chiếc du thuyền lướt qua trên mặt hồ, tựa như một chiếc khóa kéo ngang mặt nước, đèn màu chiếu sáng cả một vùng trời. Lâm Vi Vi cuộn người ôm lấy hai chân, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đương lúc đau thương, chợt có người chạm lên bả vai nàng.
"Sao không về nhà?"
Lâm Vi Vi nhận ra giọng nói của Fritz. Nàng cũng không ngẩng đầu, cánh tay đưa lên gạt gạt mấy cái, "Đi đi, đừng làm phiền tôi"
Hắn thuận thế bắt lấy tay nàng, giọng nói chậm rãi, "Anh đợi em cả ngày rồi"
Một câu nói nhàn nhạt, bên trong không có chút cảm xúc đặc biệt, nhưng lại khiến nàng vô thức ngẩng đầu lên. Hắn đứng quay lưng về phía ánh sáng, thân hình hiện ra cao lớn vô cùng, khiến nàng không thể không ngưỡng mộ. Đôi mắt nàng ươn ướt, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng ánh mắt ấy dưới sự phản chiếu của ánh đèn lại trở nên lấp lánh.
Fritz khom người vuốt lên khuôn mặt đã khóc đến đỏ ửng của nàng, "Về nhà thôi"
Về nhà thôi... Ba chữ nhẹ bẫng bay vào tim nàng.
Có điều, thứ dịu dàng ôn hòa đó cũng chỉ lướt qua một giây. Người đàn ông bá đạo này không cho nàng cơ hội phản ứng, hắn túm lấy nàng, thản nhiên kéo nàng ra khỏi chiếc ghế.
Đôi tay lớn, bước chân cũng lớn, Lâm Vi Vi xiêu xiêu vẹo vẹo nối gót theo hắn, cơ hồ không theo kịp. Nàng bóp tay hắn, đang định bảo hắn đi chậm chút. Nào ngờ hắn đã đột nhiên dừng lại không hề báo trước, nàng nhất thời không phanh kịp, đầu đã đụng lên người hắn.
Ai ui, lệch mũi rồi! Tên khốn này! Nàng dùng sức giãy ra khỏi tay hắn. Tâm trạng vốn dĩ đã không tốt, nay càng trở nên buồn bực. Lâm Vi Vi đấm vào lưng Fritz, "Anh..." Lời còn chưa kịp mắng đã bị một giọng nói cắt ngang.
"Vi Vi" Tiếng nói trầm thấp lại không mất đi sự dịu dàng, ngoài Dương Sâm ra thì là ai.
Nàng lặng người, những lời trách mắng trong miệng vừa rồi đột nhiên nuốt trở lại. Chia tay hơn mười ngày, cuối cùng hắn đã chịu đối mặt. Nghĩ đến việc hắn bạc tình bạc nghĩa, đa tình với Nghê Na, Lâm Vi Vi vừa tức vừa hận. Tuy rằng miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại vẫn âm thầm ngóng trông hắn hồi tâm chuyển ý, có lẽ nàng thực sự không buông tay được. Không hẳn là vì hắn, mà là vì thứ cảm giác quãng tình cảm 3 năm được người ta che chở. Mênh mông trong biển người, chúng ta đều quá cô đơn, cho nên chờ đợi sẽ có người luôn bên cạnh không rời không bỏ. Nhưng mà, người như vậy, biết tìm đâu đây?
Nàng kiễng mũi chân, muốn ngó đầu ra nhìn thử Dương Sâm mang theo vẻ mặt nào mà đến, cũng muốn nghe xem rốt cuộc hắn ta muốn nói gì. Đáng tiếc Fritz quá cao, hắn đứng trước mặt nàng như vậy, sừng sững tựa núi, ngăn chặn toàn bộ tầm nhìn của nàng.
Không nghe thấy nàng trả lời, Dương Sâm lại nói, nhưng lần này là với Fritz, "Tôi đến tìm cô ấy nói chuyện, nói xong sẽ đi"
"Chẳng có gì để nói hết, hai người đã chia tay rồi" Vẻ mặt Fritz trầm lại, lạnh lùng buông ra một câu. Sau đó, tay hắn tìm đến tay Lâm Vi Vi, sải bước đi qua người Dương Sâm.
Dương Sâm muốn chặn lại, nhưng ánh mắt vừa liếc qua Fritz, bước chân chợt cứng lại. Thôi quên đi, có những lời sau có cơ hội hãy nói.
Lúc hai người lướt qua nhau, Lâm Vi Vi nhìn rõ trong mắt Dương Sâm vụt qua một tia sáng rồi biến mất, nàng rất hiếu kỳ hắn đến tìm nàng làm gì? Lại muốn nói gì? Có phải muốn xin lỗi, mong nàng tha thứ hay không?
Lâm Vi Vi không cam lòng bước đi mà lòng vẫn mờ mờ mịt mịt như vậy, liền bắt đầu vùng vẫy, thanh âm trầm thấp, "Buông tay ra!"
"Không buông" Giọng nói như đinh đóng cột của Fritz vọng xuống, không có lấy một chút nhân nhượng.
"Buông ra!" Lâm Vi Vi làm sao cũng không giãy ra được, nàng phát cáu, ra sức cấu véo, móng tay nhọn hoắt bấm lên mu bàn tay hắn.
Fritz nhíu mày, tay giữ nàng càng chặt, không chịu thỏa hiệp.
"Buông ra buông ra!" Nàng hổn hển vùng vẫy cánh tay, nhưng càng giãy lại càng không giãy ra được.
"Còn ầm ĩ nữa là tôi vứt em vào hồ cho cá ăn!" Giọng nói cảnh cáo vang lên. Hắn vốn dĩ đã không phải là kiểu người nhẫn nại. Nếu như đổi lại trước kia, gặp phải tình huống này trong trại tập trung, hắn đã đập cho nàng một phát hôn mê rồi.
Hắn dựa vào đâu mà nhúng tay vào việc của nàng? Ăn của nàng dùng của nàng, giờ còn muốn khống chế tự do của nàng, đúng là lố lăng! Lâm Vi Vi trong lòng vốn đã không vui, hiện giờ cơn tức giận lại càng tăng lên, đầu nóng bừng, tay túm lấy tay hắn cắn thật mạnh.
Fritz bị đau rên lên một tiếng, tay buông lỏng. Vừa cúi đầu nhìn đã phát hiện trên tay có hai dấu răng đều tăm tắp, xung quanh còn có vết máu rỉ ra từ những vết móng tay, vô cùng thê thảm. Hắn u ám dừng bước quay người lại, đôi mắt nguy hiểm híp lại nhìn nàng, bờ môi mỏng thoáng nhếch lên, lơ đãng hiện ra một nụ cười. Đáy mắt hắn giăng sương, phối hợp với hai lúm đồng tiền bên má, dáng vẻ có bao nhiêu quỷ quyệt, có bấy nhiêu quỷ quyệt.
Xong rồi, nàng đã triệt để chọc giận hắn rồi. Nàng trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ hắn như vậy, Lâm Vi Vi đột nhiên hơi sợ hãi, cơn cáu bị tắt ngúm, lui lại phía sau một bước, chuẩn bị chuồn đi. Nào ngờ, bước chân còn chưa kịp xê dịch, đã bị hắm túm trở lại.
Gương mặt Fritz lạnh lẽo, một tay xách nàng lên, bước vài bước đã đến bên bờ hồ. Hắn vứt nàng xuống hồ tựa như vứt rác.
Lâm Vi Vi mờ mịt, ngay cả giãy dụa cũng quên mất. Mãi đến khi làn nước lạnh từ bốn phương tám hướng ập vào tai vào mũi mới phát hiện ra bản thân nàng đã rơi xuống nước rồi.