Suốt cả câu chuyện chưa bao giờ tác giả đề cập đến việc em ấy bị bệnh cả! Mặc dù không ít lần nam chính đè em ấy ra giữa trời mưa mà làm này làm nọ, hoặc hành em ấy lên hạ em ấy xuống các kiểu mà có thấy bệnh tật gì bao giờ đâu??
Lần duy nhất phải đến bệnh viện chính là do suy nhược tinh thần vì em ấy không biết phải chọn ai và bỏ ai. Nhưng hiển nhiên là từ giờ đến lúc đó còn xa xôi lắm..
Có khả năng Hòa An hứng thú với Ngọc Nhi và nữ chính của chúng ta cũng vậy nữa..
Nếu là như thế thì thật sự nguy hiểm, bác sĩ đang điều trị cho mình lại qua lại với người ghét mình nhất. Khả năng tôi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân tăng cao báo động.. Trừ khi bác sĩ Hòa An thật sự là một người vô cùng có lương tâm nghề nghiệp.
Chậc, hi vọng một tên biến thái có lương y? Thà mong mặt trời mọc ngược khéo khi còn dễ hơn đấy!!
Thật sự muốn gào thét! Mẹ nó, có ai đen đủi như tôi không?? Vệ sĩ bảo vệ mình không chuyên tâm, bác sĩ thì bắt tay với đối thủ sau lưng mình!!
“Xin lỗi! Tôi vào được chứ?” Dù suy nghĩ day dứt đến mấy thì cuối cùng cũng vẫn phải vào. Sức khỏe của mình là quan trọng và dù sao thì hiên tại vẫn chưa biết rõ sự thật là thế nào.
“Mời vào!” Giọng nói mềm mại của Hòa An chậm rãi vang lên, tôi không khách sáo, đẩy cửa tiến đến. Hòa An đang ngồi ở bộ bàn ghế uống trà kê sát cửa sổ, nhàn nhã pha trà.
Mùi hương ngọt ngào của hoa Hải Đường dìu dịu bay khắp căn phòng, vô cùng dễ chịu.
“Tịnh Nhi?”
“Phải!”
“Đừng nhìn tôi kiểu đó!” Anh ta đưa tay ý mời tôi ngồi xuống cái ghế đối diện “Dù sao đến giờ này tôi cũng chưa làm gì có lỗi với cô đâu!”
“Hả??” Anh ta đoán ra chuyện gì sao?? Để tránh nghi ngờ tôi đã cố ý ngồi trong nhà vệ sinh cả nửa tiếng đồng hồ rồi mới đến cơ mà! Ánh mắt của tôi cũng rất bình thường nữa.. Đảm bảo luôn!
“Tôi biết cô đang nghĩ cái gì!” Anh ta đứng dậy tiến đến bàn làm việc lấy một số giấy tờ và dụng cụ gì đó “Nào! Trong lúc đợi trà ngấm, chúng ta làm việc luôn đi!”
.
.
.
Hòa An giúp tôi làm một số xét nghiệm, rồi khám tổng quát một lượt sau đó nghiêm túc ngồi ở bàn ghi ra giấy một đơn thuốc gì đó.
“Giảm cân nữa sẽ không tốt cho cơ thể!” Hòa An dừng bút đưa cho tôi tờ đơn anh ta vừa ghi vẫn còn nóng hổi “Giữ thế này là đẹp rồi!”
“...”
“Công nhận cái thực đơn đó lợi hại! Có nó thì mấy hãng bán trà thuốc giảm cân phá sản hết!”
“Chưa biết họ có phá sản hay không..” Tôi bĩu môi nhét đơn thuốc vào túi “..Người ăn đã xanh cỏ rồi!”
“Gặp tôi là ok hết!” Anh ta vênh mặt, vẻ tự đắc không hề giấu giếm “Uống trà đi!”
“Tôi phải về sớm..”
“Cô đang lo sợ đúng không??” Hòa An không nhìn tôi, anh ta ngồi ở chiếc ghế đối diện, đưa tay rót trà ra tách “Sợ rằng tôi sẽ bị ai đó giật dây, sau đó ra tay ám hại cô..”?
“Ha ha, anh nói gì vậy??” Ực, cảm giác bị nói trúng tim đen chả vui tí nào! Hòa An! Nhất định khi nãy anh đã biết tôi thấy Ngọc Nhi đi vào đây nên anh mới đoán thế đúng không?
“Thừa nhận chút nào!” Anh ta nhướn mày thổi qua một lượt trà nóng sau đó đưa lên miệng, đôi môi mỏng đẹp đẽ khe khẽ hé ra nhấp từng ngụm “Tôi và Ngọc Nhi có một vài trao đổi.. Tôi cũng không biết cô nàng ấy có muốn tôi kê cho cô vài đơn thuốc hay ho không nữa..”
“Anh..”
“Sao nhỉ? Thỏa thuận giữa chúng tôi là tuyệt đối đó!” Hòa An tiếp tục “Tôi cứu người được, nhưng hại người cũng không ghê tay đâu!”
“...” Đây là đang trắng trợn cảnh cáo tôi có đúng không?? Vậy là tôi đã đoán đúng??
“Đùa tý thôi!” Anh ta đặt tách trà xuống rồi phá ra cười cực kì vô duyên “Dù sao cô cũng chỉ cần uống thuốc theo đơn kia một tháng là ổn rồi, sau này không phải đến gặp tôi nữa!!”
.
.
.
Không liên quan đến những người quái dị,an ổn sống cuộc sống của mình có khi lại hay.
Hoặc không, ít ta tôi cũng không thể giữ những người nguy hiểm như vậy bên cạnh được. Nếu đã không thể tin tưởng, tốt nhất đẩy ra xa một chút!
Mấy hôm sau, Tuấn Anh giúp tôi đăng kí một vài lớp lễ nghi, tiện thể đăng kí luôn vài lớp năng khiếu như cắm hoa, đàn hát, múa.. Sau đó tôi cũng vui tay cho vào thời gian biểu của mình một lớp võ thuật cổ truyền.
Nói thật, thân thể này đã mười mấy tuổi rồi, lại không có hào quang bàn tay vàng nên là tập luyện cái gì cũng vô cùng khó khăn. Giỏi thì cũng chẳng đến lượt tôi, nhưng phòng thân hoặc cầm cự chút ít thì cũng tạm ổn...
“Cô chủ, xin cô chuẩn bị, xe đã đợi ở dưới rồi ạ!” Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi nhỏ nhẹ của cô hầu gái làm tôi đang lơ mơ ngủ trưa cũng phải tỉnh dậy.
Mãi mới được ngày nghỉ, làm ơn đừng phá tôi ngủ có được hay không???
“Xe?” Tôi ngạc nhiên mở cửa “Đi đâu? Tôi nhớ hôm nay không có hẹn ra ngoài!”
“Chuẩn bị dạ tiệc ở nhà họ Hạ!” Ngọc Nhi đứng ở cửa phòng cô nàng nói với qua “Anh Tuấn Anh đã dặn từ trưa rồi chị quên hay sao?”
“À..” Trưa nay mải suy nghĩ về việc sư phụ đầu bếp nói nên không để ý..
Nhanh thật!
Vậy mà đã qua ba tháng sao?
Sự phụ đầu bếp nói qua tuần này ông ấy sẽ trở về Pháp, về quê hương của ông ấy và có khi chẳng bao giờ quay trở lại đây nữa.
Từ lúc xuyên qua đến giờ, ngoài Trung Kiên ra thì ông ấy chính là người tôi tiếp xúc nhiều nhất, cũng chính là người hiểu rõ tôi nhất..
Vậy mà.. Nói đi là sẽ đi sao?
“Chị có đi không?” Ngọc Nhi dậm chân tỏ ý không kiên nhẫn, dạo này bị bố hờ cấm-túc nên cô nàng đã dịu đi khá nhiều, không còn đối đầu chan chát với tôi như trước nữa “Nhanh lên, chuẩn bị dạ tiệc phải làm rất nhiều việc đó!”
“Được rồi, hai người cứ xuống trước đi..” Tôi quay người đóng cửa đi vào trong “..Tôi sẽ xuống ngay!”
“Vâng..”
Quả nhiên đúng như lời Ngọc Nhi nói, đi dạ tiệc phải chuẩn bị vô cùng nhiều thứ. Đầu tiên chúng tôi sẽ đi chăm sóc da một chút, rồi thử váy, thử giày, sau đó trang điểm rồi tạo kiểu tóc.. Tất cả ánh sáng hào nhoáng của giới quý tộc thượng lưu như được phô bày toàn bộ trước mắt tôi.
Nữ chính chọn một bộ váy xòe xinh đẹp màu trắng, đôi giày cao gót nhỏ trắng long lanh như làm từ thủy tinh, mái tóc đen được quấn cao để lộ cổ nhỏ xinh đẹp và một kiểu trang điểm nhẹ nhàng ngọt lịm. Sau đó điểm qua bằng bộ trang sức đính thứ đá quý giá gì đó cũng màu trắng nốt.. Nhìn qua giống hệt như một thiên sứ bị đày đọa xuống nhân gian, làm người ta nổi lên cảm xúc muốn chà đạp.
Xin lỗi cuộc đời tý, bao nhiêu màu đẹp đẽ sao bạn nữ chính không chọn mà cứ phải đâm đầu vào màu trắng vậy hả??! Quanh đi quẩn lại lúc nào cũng trắng, cũng thanh thuần, cũng ngây thơ ngọt ngào.. bộ không biết chán hả???
Làm ơn phá cách chút đi!!!
“Màu xanh sẽ tối da đó!” Ngọc Nhi nhìn bộ váy đuôi cá màu xanh trên người tôi khách khí cho lời khuyên.
Chậc, đúng là đang ở trước mặt người ngoài có khác, dịu dàng quá thể! Cưng à đừng nói chuyện kiểu đó với chụy, chụy không quen được sủng ái thế này đâu!!
“Không hề!” Nhà thiết kế chỉnh lại chân váy, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi như hổ đói rình mồi “Cô đây có lẽ là con lai nên da rất trắng, đã vậy đôi mắt còn trùng với màu váy mặc lên vô cùng hợp!”
“Dạ...”
“Xem đi mọi người!” Ông ta vỗ tay một cái, mấy người đang đứng đó lập tức tập trung lại xuýt xoa tán thưởng “Bộ váy này tôi còn nghĩ không ai đủ khả năng mặc đẹp như tưởng tượng của tôi.. Nào ngờ..”
“Trời ơi! Đẹp quá!!”
“Cô à! Tôi chụp ảnh được không??”
“Mẹ ơi quá hoàn hảo?! Cô ấy là nữ thần phải không??”
“Tôi phải up ảnh lên fắc búc!!”
“...”
Êuuuuu ~ Tán thưởng gì ghê vậy?
Đúng kiểu kịch của ngôn tình luôn!!
Tôi méo miệng tạo dáng các kiểu để bọn họ chụp ảnh, quay phim như khỉ trong vườn bách thú mất một lúc lâu mới được giải thoát. Khẽ liếc mắt nhìn thái độ của em nữ chính cái, quái thật, không cáu không giận? Bị cướp mất hào quang mà sao em ấy bình tĩnh dữ dội vậy?? Lẽ nào nữ chính đã thật sự bị người ta xuyên qua???
“Nhưng hình như vẫn thiếu thiếu cái gì đó...” Nhà thiết kế chống cằm suy tư, sau đó búng tay một cái, mấy nhân viên lập tức chạy loạn lên đi kiếm đồ.
Gớm, làm màu hoài!
Bộ mấy người có khả năng thần giao cách cảm hay sao mà ông ta không nói gì cũng hiểu hết vậy???
Chẳng đợi tôi gào thét xong, mấy nhân viên đã lục đục quay trở lại, trên tay mỗi người cầm một bộ trang sức tinh xảo.
Nhà thiết kế tận tậm của chúng ta ướm thử hàng loạt lên người tôi, từng cái từng cái một cho đến khi không còn bộ nào để thử mới dừng tay, đôi mắt đau khổ tiếc hận cho một kiệt tác không thể hoàn thành: “Giá như có bộ Saphire Lục Bảo.. “
“À.. Tôi có mà!” Và tôi đang tính dùng nó nên mới chọn váy màu lam đấy!
“Thật sao??” Nhà thiết kế hào hứng nắm lấy vai tôi lắc như chưa bao giờ được lắc. Làm ơn nhẹ tay,não sắp bung ra khỏi đầu rồi!! “Ahhh.. Xin lỗi tiểu thư, tôi quá phấn khích! Tiểu thư cho người đi lấy được không??”
“Tôi có mang theo!” Tôi gật đầu, cẩn thận lôi bộ trang sức đẹp đẽ từ trong túi xách ra để bọn họ đeo lên giúp mình.
Nhìn chính bản thân trong gương còn thấy lóa mắt..
Tự dưng có cảm giác không thật, mẹ ơi, người đẹp này chính là mình đó sao???
“Được rồi! Đi thôi kẻo muộn!” Ngọc Nhi đưa tay chỉnh lại hoa cài tóc, nhẹ nhàng nói “Đã hơn 7h rồi!”
“Ừm..” Chậc, đúng sở thích của con gái.. Được đi làm đẹp có khác, lăn lộn các kiểu mấy tiếng đồng hồ mà chẳng thấy đói gì hết!
“Khoan đã!” Chưa ra khỏi cửa hai chúng tôi đã bị gọi giật lại “Tiểu thư, xin hãy dừng bước!”
*Nam phụ ảo tưởng của chúng ta đi vắng quá lâu rồi, nên cho xuất hiện trở lại thôi!!