Thanh Hoan là đạo danh Minh Tịch chân nhân đặt cho hắn. Năm đó Tô Bạch vốn là cô nhi, Minh Tịch thương hại hắn còn nhỏ đã hiểu chuyện nên đưa về Vô Thượng tông.
“Có đệ tử.”
Minh Tịch chân nhân nhíu mày, đặt tay lên lưng Tô Bạch thử vận chuyển chân khí một vòng, lo lắng nói: “Chân khí trong cơ thể ngươi hình như có dấu hiệu hỗn loạn, đây là vì sao?”
Tô Bạch biết không thể giấu nổi y, thành thành thật thật bán đứng Nhạc Linh Nhi, nghĩ rằng, xin lỗi, sư muội, đạo hữu chết bần đạo mới không phải chết a.
“Hồ nháo!” Minh Tịch chân nhân vừa sợ vừa giận, nhìn thấy bộ dạng kính cẩn hữu lễ của đệ tử mà mình coi trọng nhất lại không đành lòng phát giận với hắn: “Linh Nhi không hiểu chuyện như vậy, vi sư phải quản giáo nó thật chặt mới được.”
Tô Bạch yên lặng thắp một ngọn nến cho Nhạc Linh Nhi.
“Ngươi uống cái này đi.” Minh Tịch chân nhân lấy ra viên đan dược, Tô Bạch nhận lấy, nghe lời nuốt xuống, nháy mắt cảm thấy sự khó chịu ở ngực đã giảm bớt rất nhiều, trong lòng cảm động, càng thêm tôn kính Minh Tịch chân nhân.
Bạch Phàm quan tâm nhìn Tô Bạch, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận trở lại mới yên tâm, bẩm báo chi tiết tình hình khảo hạch lần này với Minh Tịch chân nhân.
Minh Tịch nghe nói mấy đứa trẻ sắp leo hết Thang lên trời liền mang theo vài đệ tử thân cận bay tới đài Phi Thăng.
Mọi người lẳng lặng cùng đợi, ánh mặt trời dần dần trải khắp nơi, trời đã sáng.
Người thứ nhất đi lên đài Phi Thăng là Diệp Trà.
Mộ Thanh Giác theo sát phía sau, mặt hai người đều đầy mồ hôi, tất cả quần áo đều ướt đẫm, sắc mặt trắng như tờ giấy, thế nhưng vẫn cung kính hành lễ với những người trên đài Phi Thăng.
Qua thời gian hai ly trà, Điền Doanh Doanh và Hà Thanh dìu nhau tới, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Minh Tịch chân nhân vuốt râu cười: “Khôn tệ không tệ, tâm tính kiên định.” Sau đó hỏi: “Ai là Diệp Trà?”
Diệp Trà đứng lên: “Đệ tử Diệp Trà.”
“Ngươi lại đây.”
Diệp Trà đi tới, Minh Tịch nắm lấy cổ tay nó, ý cười trên mặt càng sâu: “Tốt lắm, quả nhiên là thủy hệ đơn linh căn.” Nhìn một hồi lại hỏi: “Ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ không?”
Diệp Trà mừng rỡ, quỳ xuống dập đầu Minh Tịch chân nhân đỡ nó đứng dậy.
Mộ Thanh Giác ở một bên lẳng lặng nhìn, trong mắt có hâm mộ nhưng không đố kị. Minh Tịch chân nhân gọi y: “Hài tử, ngươi lại đây.”
Ánh mắt nam chính ảm đạm đi, cắn môi, hai tay nắm chặt, chỉ thấy trong lòng tuyệt vọng, đau đớn trên người bị phóng đại lên vô hạn, thiếu chút nữa ngất đi, trong đầu có mấy câu nói xoay quanh, ta cố gắng như vậy để được gì đây? Đến cuối cùng cũng không phải vẫn thất bại sao? Ta lại vì cái gì mà tiếp tục kiên trì đây?
Tâm tư đang hoảng hốt, đột nhiên ánh mắt chạm đến một đôi mắt trong suốt, vốn là thanh lãnh không một gợn sóng nay lại chứa lo lắng nhè nhẹ, chủ nhân của đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn mình. Mộ Thanh Giác giật mình, nội tâm ngũ vị tạp trần, dù thế nào vẫn có người quan tâm đến ta không phải sao?
Lại nói, Mộ Thanh Giác, hắn mang ngươi tới đây, quan tâm ngươi như vậy, chẳng lẽ là để nhìn ngươi trở thành một người nhu nhược? Chỉ mới một chút thất vọng như vậy mà ngươi đã muốn bỏ cuộc sao?
Nghĩ thông suốt, trong lòng Mộ Thanh Giác càng thêm kiên định, yên lặng liếc nhìn Tô Bạch một cái, cúi đầu lui ra.
Tô Bạch tuy đã sớm biết kết quả sẽ như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, hỏi: “Sư phụ, không biết nên sắp xếp mấy đứa trẻ này như thế nào ạ?”
Minh Tịch híp mắt, cười nguy hiểm: “Giao cho Minh Thành sư đệ dạy dỗ đi.”
Ta biết mà! Cái tên tửu quỷ Minh Thành kia làm sao có khả năng tận tâm dạy dỗ bọn nhỏ, dạy chúng uống rượu chắc?
Ngẩng đầu nhìn thấy đại đệ tử của mình cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì, Minh Tịch cười đến ý vị thâm trường: “Được rồi, con người Minh Thành tuy có chút hồ nháo nhưng vẫn đủ bản lĩnh làm sư phụ mấy đứa trẻ này, ta cũng mệt rồi, tất cả trở về nghỉ ngơi đi.”
Minh Tịch vỗ mông chạy lấy người, ném hết cục diện rối rắm lại cho Tô Bạch, hắn bất đắc dĩ nói với Thường Đức: “Thường Đức sư đệ, phiền ngươi đưa Diệp Trà sư đệ về.”
Thường Đức dẫn Diệp Trà đi.
Tô Bạch và Bạch Phàm cùng đưa ba người Mộ Thanh Giác ra ngoại viện, đến nơi ở của Minh Thành.
Vừa tới gần, mùi rượu bốc lên tận trời xông đến khiến Tô Bạch suýt nữa thì nôn ra, cau mày.
Bạch Phàm nhìn thần sắc hắn, tiến lên gõ cửa: “Minh Thành sư thúc, Minh Thành sư thúc?”
“Ôi, ai thế?” Thanh âm mơ hồ không rõ truyền ra.
Bạch Phàm nói lại ý của Minh Tịch chân nhân, người kia rất là không kiên nhẫn nói: “Sao lại đưa người đến chỗ ta, thật là!”
Tuy nói vậy nhưng rốt cuộc cũng xuống giường mở cửa, y quan không chỉnh, tóc tai hỗn độn, mùi rượu nồng nặc khắp người.
Cái tên giống y tửu quỷ này thật sự có thể làm thầy giáo sao?
Minh Thành híp mắt, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhíu mày đánh giá ba người Mộ Thanh Giác, ánh mắt thẳng thừng, dọa tiểu cô nương Hà Thanh mặt mũi trắng bệch. Tô Bạch ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc ngăn trở ánh mắt của gã.
Người nọ đưa ánh mắt lại trên người Tô Bạch, cười cười: “Thì ra là Thanh Hoan sư điệt a, nhiều ngày không gặp, sư điệt ngày càng có tiên tư phiêu dật.” Ngữ khí cực kỳ không đứng đắn.
Lời vừa thốt ra, trong lòng Tô Bạch lại càng ghê tởm, đưa ba đứa trẻ vào tay tên này thật sự sẽ không có vấn đề gì sao!
Bạch Phàm lại tức đỏ cả mặt, kéo tay áo Tô Bạch nói: “Sư huynh, chúng ta đi!”
Tô Bạch biết nguyện chủ thân thể này coi Bạch Phàm là đệ đệ, chăm sóc rất nhiều, bởi vậy Bạch Phàm rất kính trọng vị đại sư huynh của mình. Thấy y bảo vệ mình như vậy, trong lòng Tô Bạch ấm áp, nhưng vẫn giữ tay y lắc đầu, ý bảo y an tâm đứng lại một chút.
Hai người không ai chú ý tới Mộ Thanh Giác ngẩng đầu đem ánh mắt sắc bén liếc Minh Thành một cái, rất nhanh sau đó lại thành thành thật thật cúi đầu, hết thảy giống như chưa từng xảy ra.
Chỉ có Minh Thành đứng đối diện thấy được rõ ràng, trong mắt lại mang ý cười, ý vị thâm trường nói: “Có chút thú vị, trở về nói với sư phụ các ngươi, đồ đệ này ta nhận.”
Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, nói với ba đứa trẻ: “Đây chính là sư phụ của các ngươi sau này, nhớ lấy tôn sư trọng đạo, chăm chỉ học tập.”
“Dạ.”
Xoay người rời đi, lại đột nhiên cảm thấy quần căng ra, gạt chân, không tránh được, lại dùng lực, vẫn không ra được.
Cảm giác quen thuộc này…
Mẹ nó, ngàn vạn đừng nói là…
Nam chính, sắp tuột nữa đó!
Nam chính nhìn Tô Bạch, muốn nói lại thôi, giống như không biết nên nói gì.
Tô Bạch nghĩ nghĩ, nói với nam chính: “Mười năm sau tại đại sảnh nội viện, ba người đứng đầu có thể vào nội viện.”
Cho nên ngươi vẫn có cơ hội gia nhập nội viện, đừng kéo quần ta nữa, sẽ tuột đó. Q_Q
Ánh mắt nam chính nháy mắt bừng sáng, nghiêm túc nói: “Ta đáp ứng ngươi.”
Ngươi đã cho rằng ta có thể làm được, sao ta có thể phụ sự kỳ vọng của ngươi?
Emma, sao lại thế này, nam chính lại não bổ ra cái gì rồi?
Aizz, rối rắm ghê, thương tâm ghê, không cùng một tuyến thần kinh làm sao hiểu đây?
Tô Bạch ôm cõi lòng đau thương rời đi.
Thời gian này ngạo kiều thụ dùng một tần suất cố định, không nhanh không chậm làm việc. Xuân hạ thu đông vội vàng đi qua, lá cây Lưu Ly sau núi từ xanh ngả vàng, từ vàng lại chuyển xanh, chớp mắt, đã là vài năm sau.
Núi cao sừng sững, mây trắng mờ ảo.
Trong Bách Thảo viên, thiếu niên phong thái tiên nhân khom lưng tưới nước cho linh thảo, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn triển khai pháp quyết, nước không ngừng chảy ra, nước chứa linh khí vừa rơi xuống đã nhanh chóng bị hấp thụ, linh thảo uống no nước phát ra tiếng cười như trẻ nhỏ.
Nhìn nhìn, trong lòng Tô Bạch sung sướng, đời trước khi vẫn còn là một trạch nam, hắn cũng rất thích trồng hoa cỏ, đến nơi này rồi vẫn không hề thay đổi.
Thiếu niên áo trắng tóc đen, tuấn mỹ vô cùng, mặc dù khuôn mặt thanh lãnh nhưng khóe mắt chân mày lại chứa một sự ôn nhuận nhẹ nhàng.
Hắn chuyên tâm làm, hồn nhiên không phát hiện cách đó không xa có người lẳng lẳng đứng nhìn hắn, thật lâu.
Tưới nước cho linh thảo xong, Tô Bạch đứng thẳng dậy, lẳng lặng nhìn một hồi.
Lấy khăn tay trong áo ra, vừa định lau mồ hôi thì thấy một bàn tay lớn có mấy vết chai duỗi ra, khẽ lấy chiếc khăn, không nói được một lời mà lau giúp hắn.
Vẻ mặt nghiêm túc, động tác thật cẩn thận.
Tô Bạch ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn của người nọ, trong lòng oán thầm, con trai ngươi rốt cuộc ăn cái thứ gì kích thích lớn lên hả, mới có vài năm liền cao như vậy?
Người nọ đem khuôn mặt bạch ngọc tinh xảo kia lau thật sạch sẽ, sau đó cũng không trả lại khăn tay cho Tô Bạch mà cất vào trong ngực áo mình.
Ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng cương nghị cười với Tô Bạch, thanh âm từ tính dễ nghe: “Sư huynh.”
Sư huynh…
Sư…huynh…
Mẹ nó, quả thực là phạm quy a, không biết lão tử bị nhan khống và thanh khống cùng lúc sao, quả thực không cho ta một con đường sống mà.
“Xuất quan từ khi nào?” Rõ ràng tiểu tử này còn một khoảng thời gian nữa mới có thể xuất quan a, sao lại sớm vậy.
Mộ Thanh Giác cụp mi mắt: “Đêm qua.”
Tô Bạch gật gật đầu, biết trong lòng y nhất định lại khó chịu vì tu vi không hề tăng tiến, nhưng trời sinh bản thân ăn nói vụng về, nhất thời không biết an ủi y như thế nào, đành phải nhẹ nhàng nói: “Đừng vội, nhất định sẽ có biện pháp.”
Mộ Thanh Giác cúi đầu, hai bàn tay to lớn ấm áp nắm chặt tay Tô Bạch, cũng không nói gì.
Đứa nhỏ này sao lại ưu tư nữa rồi, aizz, cũng khó trách, yêu cầu của nam chính dường như rất cao, tu luyện lại khắc khổ cần cù, thế nhưng tư chất bản thân lại có hạn, cho đến bây giờ vẫn đang ở Luyện Khí tầng năm trì trệ không tiến. Điền Doanh Doanh và Hà Thanh vài ngày trước đã đột phá Luyện Khí tầng thứ tám, nam chính có thể không nóng lòng khó chịu sao?
Còn một năm nữa là tới kỳ thi ở ngoại viện, nếu nam chính vẫn không đột phá thì một chút hy vọng cũng không có.
Cơ mà, Tô Bạch nhớ rõ, thời điểm này bàn tay vàng thứ nhất của nam chính hẳn là nên xuất hiện rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch lại âm thầm tính toán…
Nam chính kéo Tô Bạch ra khỏi Bách Thảo viên, Tô Bạch đang tập trung suy nghĩ, cũng thành thật đi theo y. Mộ Thanh Giác quay đầu nhìn, ánh mắt ấm áp, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động, lại ê ẩm ngọt ngào, còn có một cảm xúc xa lạ không biết tên.
Nhớ lại từ khi quen biết Tô Bạch đã vài năm, bất cứ khi nào, bất cứ nơi nào, không cần biết gặp phải khó khăn gì, chỉ cần quay đầu lại, sư huynh vẫn luôn đứng phía sau mình. Cảm giác này, thật tốt.