Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 42: Chương 42


Lam Tiểu Thước thắc mắc: “Nếu vậy thì làm sao không để bị đuổi học ạ?”Mẹ Lam: “Đút tiền.

”Lam Tiểu Thước hỏi: “Không có tiền thì phải làm sao?”Mẹ Lam bị chuyện này làm khó, may mắn ba Lam là người từng trải, mặc dù không vui lắm nhưng ba Lam vẫn nói cho Lam Tiểu Thước: “Những người đoạt giải trong các cuộc thi và giải thưởng cấp quốc gia kia về cơ bản sẽ không bị đuổi học, cho dù có chuyện đó xảy ra, các trường khác cũng sẽ lao vào cướp lấy họ.

”Lam Tiểu Thước nhanh chóng sáng tỏ!Những người chiến thắng trong cuộc thi sẽ được ưu tiên khi đăng ký vào các trường danh tiếng, điều này có thể làm tăng tỷ lệ nhập học của trường trung học vào các trường danh tiếng nên tất nhiên họ sẽ được săn đón!Nghĩ đến việc này, Lam Tiểu Thước rất nhanh nghĩ ra biện pháp.

Ngày thứ hai, cô đến gặp giáo viên môn hóa hỏi xem, hiện tại có chiêu sinh học sinh vào đội tuyển không.

Giáo viên môn hoá vẫn đang sầu não vì học sinh ưu tú của mình không đủ, hầu hết học sinh đều thích thi Olympic hoặc thi Vật lý hơn là môn này.

“Tuyển! Tất nhiên là có tuyển!” Vị giáo viên kia nói: “Nhưng phải vượt qua bài kiểm tra mới được, hiện tại yêu cầu hơi cao, dù sao cũng đã học được một học kỳ rồi, không dễ như lúc trước đâu.

”Lam Tiểu Thước gật đầu: “Vâng, không thành vấn đề!”Cô quay trở lại lớp học và viết vào giấy ghi chú, trên giấy ghi rõ phương thức liên lạc của thầy giáo và tin tức thi tuyển vào đội tuyển hoá, định sau tiết học sẽ lén lút nhét vào hộc bàn của cậu.

Nhưng chờ hoài chờ mãi, Yến Cải vẫn không đi ra ngoài, ngồi yên tại chỗ xem cuốn từ điển dày cộm.

Lam Tiểu Thước sợ càng để lâu mình sẽ quên, chuẩn bị tìm thời cơ nào đó thần không biết quỷ không hay mà nhét vào dưới mí mắt của Yến Cải.

Lúc đó đang trong tiết học.


Lam Tiểu Thước nghe giảng mà hơi buồn ngủ.

Cô rũ mắt, tay chống cằm, vừa nghe thầy giáo môn hoá giảng giải từng phần, nhớ đến chuyện thi tuyển, cho tay ngay vào túi lấy ra tờ ghi chú, giữ nó giữa đầu ngón tay và cẩn thận đưa lên.

Ngón tay của cô sắp chạm đến mép áo của Yến Cải.

Cô định rút tay lại, trong lúc ngẩn ngơ, tay cô bị tóm lại.

Cảm giác lạnh băng từ đầu ngón tay truyền đến làm cho Lam Tiểu Thước tỉnh táo.

Đôi mắt đào hoa của Yến Cải sầm xuống, so sánh với ngày thường thì có tình hơn một chút, Lam Tiểu Thước giương mắt nhìn, cậu cũng nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Lam Tiểu Thước vội vàng rút tay về.

Cô cúi xuống nhìn tay mình, không thấy tờ giấy đâu cả, chắc là lọt vào túi Yến Cải mất rồi.

Nhưng mà lần tiếp xúc này…khiến cô có cảm giác khó tả, không biết vì sao, cô có cảm giác Yến Cải đang quyến rũ mình.

Tại sao khuôn mặt của nam phụ này lại đẹp như thế, bình thường dù không làm gì, cũng có sức quyến rũ rõ rệt.

Lam Tiểu Thước ngẩng đầu nhìn về phía bảng, bắt đầu dỏng tai nghe giảng để phân tán lực chú ý.

Lớp học yên tĩnh, không ai dám gây tiếng động trong lớp toán này.

Đầu ngón tay của Yến Cải vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp vừa rồi.

Cậu uể oải rũ mắt, khoé mắt có chút hoang mang.

Trên bàn trải đầy sách giáo khoa, Yến Cải không rõ Lam Tiểu Thước muốn làm gì…vì sao cô lại rút tay về nhanh như thế, rõ ràng là cô tự chìa tay đến phía mình, không phải là muốn đụng chặm vào cậu sao? Lúc mình đưa tay ra, có phải khiến Lam Tiểu Thước không vui không?Yến Cải cúi đầu, mắt nhìn vào tay của mình.

Một bàn tay vẫn còn lốm đốm nhiều vết chai, bên khác nhìn đẹp hơn rất nhiều, nhưng so sánh với những nam sinh khác, tay cậu vì đi làm thêm hàng năm thô ráp hơn nhiều.

Đôi mắt Yến Cải tối sầm lại, im lặng không nói, trong tâm có chút tự ti.

Qua một lát, cậu nhớ tới tờ giấy ghi chú Lam Tiểu Thước mới đưa tới, trong lòng suy nghĩ một chút, cậu thò tay lấy tờ giấy ra, chậm rãi đọc, phát hiện ra nội dung là đề thi môn hoá.


Cậu biết Lam Tiểu Thước coi trọng mình, hơn nữa cậu rất trân trọng sự quan tâm này, nhưng cậu không ngờ rằng sự quan tâm của cô đối với cậu chưa từng phai nhạt, thậm chí còn tăng thêm.

Rõ ràng đề thi hoá này rất quan trọng, Lam Tiểu Thước hi vọng rằng cậu có thể thuận lợi hoàn thành bài thi để củng cố kiến thức của mình ở trường, mở đường cho con đường đại học sau này.

Tất cả những việc mà Lam Tiểu Thước đã làm dường như là đều suy nghĩ cho cậu.

Những gì cậu nhận được từ cô, thật sự là rất nhiều.

Yến Cải cụp mắt tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn không từ chối ý tốt này.

Đợi đến khi lớp học kết thúc, cậu ra khỏi phòng học đi tìm giáo viên dạy hoá, ban đầu thầy giáo mời cậu tham gia bài thi ngay, nhưng lúc đó Yến Cải phải đi làm nên đã từ chối.

Bây giờ Yến Cải lại tự nguyện tham gia, giáo viên môn hoá rất cao hứng, tiện tay đưa cho cậu một xấp tài liệu, ghi danh cậu vào đội tuyển hoá ngay lập tức.

Sau khi Lam Tiểu Thước biết được tin tức này thì vô cùng vui mừng, điều này có nghĩa là công sức mình bỏ ra để cứu vớt một tên hắc hoá là đáng giá.

Cô tiếp tục trò chuyện với Yến Cải.

Yến Cải không nói nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Lam Tiểu Thước, cuộc sống bây giờ của cậu rất tốt, tốt lắm.

Mà tất cả là do Lam Tiểu Thước mang đến.

Nguồn gốc của mọi hy vọng là do ánh sáng trong hầm, ánh sáng đó nâng cậu lên và cho cậu biết rằng cậu không hề bị bỏ rơi.

Đương nhiên cậu cũng không thể phụ kỳ vọng của Lam Tiểu Thước.


Trong những ngày tiếp theo, Yến Cải bắt đầu bộc lộ tài năng của mình, giống như là con dao được cạo sạch đi lớp gỉ sét lâu năm, lộ ra hình dạng nguyên bản nhất.

Cậu vốn đã thông minh, sau khi có mục tiêu, càng thêm chăm chỉ, tốc độ học tập cực kỳ nhanh, khiến giáo viên đội tuyển phải líu lưỡi.

Có lẽ không ai biết, việc Yến Cải cố gắng tham gia thi tuyển, không phải vì vinh dự hay vì tiền bạc, chỉ không muốn làm cho Lam Tiểu Thước thất vọng.

Đồng thời, công việc ở phòng khám cũng bắt đầu rõ ràng.

Từng dự án nối tiếp nhau, kế hoạch phương pháp phối chế thuốc lộ ra trước mặt Yến Cải, mặc dù cậu không am hiểu thế sự, cũng hiểu được điều này nghĩa là gì, nhưng cậu không muốn phá vỡ, chỉ có thể duy trì sự hài hòa bề ngoài, coi như mình đã bước vào cuộc sống bình thường.

Yến Cải lại nhận được nhuận bút.

Cậu không cần đi đến nơi nào đó để làm thêm, không khí cũng dần trở nên ấm áp, Lam Tiểu Thước đã cởi bỏ chiếc áo khoác phao của cô.

Yến Cải phát hiện khoảng cách giữa mình và Lam Thiểu Thước ngày một gần hơn.

Cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời màu xanh trong suốt, không có đám mây nào che đi ánh sáng, cây cối bắt đầu đâm chồi, những bông tuyết mùa đông đang rơi rơi bị tan trên mặt đất, hoá thành nước và ngấm vào rễ cây.

.