Nam Phụ Hắc Hóa Là Bạn Cùng Bàn Của Tôi

Chương 27: Chương 27


Đại khái là Yến Cải đang trên đường đi học bình thường thì bị bắt nạt, hôm nay bị chọc quá mức nên bị mấy đứa lâu la kia túm túi xách.

Sách giáo khoa trong túi bị rơi đầy đất.

Vốn không có gì nhưng ai cũng không ngờ, trong túi xách còn rơi một cái áo chống nắng màu vàng nhạt, dường như là của nữ, ở ngực và vạt áo còn có hai cái nơ con bướm.

Ở cửa trường học yên tĩnh vài giây, sau đó lập tức ồn ào vui vẻ, hi ha hi ha chế giễu Yến Cải, còn nói anh là người ăn trộm áo, tóm lại là đều là nhục nhã, mắng chửi anh.

Yến Cải không để ý đến, đi qua nhặt quần áo lênNhưng vừa bước nửa bước, một tên lâu la đã chạy trên xe đạp, cố ý dùng bánh xe bẩn thỉu nghiền ép qua bộ quần áo kia, khiến bộ quần áo trở nên bẩn thủyLoại hành vi này lập tức chọc giận Yến Cải, Yến Cải không chút thay đổi sắc mặt, không hề báo trước duỗi một nắm đấm ra nện lên mặt người kia.

Tên lâu la ngơ ngác, sau đó xông lên đánh nhau với Yến Cải, giá trị vũ lực không địch lại Yến Cải, bị Yến Cải nhấn mặt đạp xuống, bạn đi cùng bị người ta chèn ép nên dĩ nhiên mấy tên còn lại sẽ không mặc kệ, ào ào nhập cuộc, quản lý gác ở cửa trường và thanh tra viên của Ban kỷ luật cũng không bỏ mặc loại hành vi này, không thể không đi vào tách ra.

Thế là ở cửa trường triển khai trận hỗn chiến quy mô lớn.

“Yến Cải ra tay trước chắc chắn phải xử lý cậu ấy!” Em gái Tiền Trác chắc chắn nói: “Hơn nữa hai người kia ngoại trừ có hậu thuẫn, trong nhà cũng rất có tiền, không tới phiên những chuyện này.


”Lam Tiểu Thước nghe xong Yến Cải bị bắt nạt, lập tức lo lắng.

Cô cho em gái Tiền Trác hai viên kẹo, sau đó vội vã đi ra ngoài, nhìn xem cuối cùng Yến Cải bị bắt nạt ở hoàn cảnh gì.

Đợi khi cô chạy ra đến cửa trường học, cảnh hội đồng ở cửa đã bị chặn lại.

Thầy chủ nhiệm chống nạnh lớn tiếng nói, cửa trường học không ngừng có người đi qua dừng chân quan sát.

Đám lâu la cũng bị phê bình, dường như Yến Cải vô cùng khó chịu, thừa dịp lúc bị phê bình chậm rãi dời về sau hai bước, cong chân muốn giẫm lên sách trên đất cho hả giận.

Hành động này bị Lam Tiểu Thước nhìn thấy được.

Lam Tiểu Thước không thể mặc kệ Yến Cải bị bắt nạt, vội vàng đánh người kia một cái: “Cậu làm gì đó?”Thầy chủ nhiệm nhìn sang, trừng to mắt chửi: “Các em lại nháo cái gì hả!”Lam Tiểu Thước mách lẻo, chỉ vào đám lâu la bắt nạt Yến Cải: “Thầy ơi! Vừa rồi người này lén mắng chửi thầy, nói thầy làm chậm trễ cậu ta đến phòng học chép bài, hành động này xấu xa, hoàn toàn phá hủy tập tục học tập của trường!”Tên lâu la kia bị chỉ tên thì ngơ ngẩn: “Cái gì? Cái gì? Em không có! Em chỉ muốn giẫm lên sách Yến Cải!”Lam Tiểu Thước thừa cơ đó đổ thêm: “Cái gì, cậu còn muốn giẫm lên sách giáo khoa hả? Cậu là đang xem thường chế độ giáo dục của nước ta sao!”Tên lâu la kia tiếp tục chửi ầm lên: “Con mẹ nó!”Thầy chủ nhiệm nghe thấy ba chữ "Chép bài tập" thì không nhịn được, ông ấy bị chọc tức lên đỉnh đầu, ngắm ngay tên lâu la kia mắng một trận.

Lam Tiểu Thước thừa dịp không ai chú ý, vội vàng ngồi xổm ngươi xuống nhặt sách giá khoa giúp Yến Cải rồi để qua một bên.

Nhưng hành động này vẫn bị Yến Cải nhìn thấy.

Ánh mắt Yến Cải nặng nề, trong mắt lóe lên chút ánh sáng khó hiểu, cuối cùng tia sáng kia chậm rãi tối đi, cậu dời mắt đi chỗ khác.

Thầy chủ nhiệm xách mấy người họ đến văn phòng.

Yến Cải đứng trong phòng làm việc, bởi vì quá yên tĩnh nên không bị trách phạt gì nhiều.

Trái lại đám lâu la kia thì có cãi lại nên bị chửi rất thảm.

Yến Cải cứ yên lặng đứng đấy.


Trên người cậu bị đánh ra vết bầm đen, từng mảng máu còn chưa tan vẫn treo ở khóe mắt và khóe miệng, cả người trông vô cùng u ám tựa như vô cùng chén ghét với thế gian này.

Cũng may tình trạng mấy tên tùy tùng kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Toàn bộ mấy người họ đều nhe răng trợn mắt, còn có vài người thậm chí đã bị đánh gãy răng! Trước đó, không ai nghĩ đến Yến Cải có thể đánh nhau dữ vậy, nhưng Yến Cải đã có thể đánh như thế, trước kia sao vẫn luôn im lặng không lên tiếng chứ! Thả dây câu dài câu cá lớn ư? Địt mẹ nó chứ.

Một đám người hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi văn phòng.

Thầy chủ nhiệm biết Yến Cải là lớp mười, nên lại giảng giải càng nhiều hơn, giọng điệu là một đống lời trọng tâm của trường, vừa bày ra thì thấy Yến Cải rất phối hợp cúi đầu nghe, không có dáng vẻ con nhà nghèo mà suốt ngày chỉ mang dáng vẻ cao ngạo.

Trong mắt Yến Cải có chút trào phúng.

Từ sau khi đi ra khỏi văn phòng, cậu không có lên lớp mà đi đến nhà vệ sinh giặt vết bẩn trên quần áo, bởi vì áo chống nắng bị thấm nước nên rất nặng, Yến Cải cẩn thận vắt sạch nước rồi tựa như đối đãi với trân bảo mà không dám dùng nhiều sức.

Nước vặn mãi không khô cậu đành cầm quần áo đi ra ngoài phơi nắng.

Cậu không thể nào xác định đám người nhằm vào mình có đến lần nữa không, làm bẩn quần áo mình quý trọng, dứt khoát không đi lên lớp, tùy tiện tìm một chỗ, lười biếng dựa vào tường đứng.

Sân thượng gió rất lớn, trường học có đủ loại cây cỏ, từ mái nhà nhìn xuống tới, tất cả đều là cây cối xanh um tươi tốt, Yến Cải nhìn về đám cây cối xa xa rồi lại nhìn đường cái xe cộ như nước, từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng, không làm chuyện gì khác nữa.


Cuộc sống của cậu chính là buồn tẻ như thế, buồn tẻ đến chỉ cần thở là đủ rồi.

Yến Cải im lặng nghĩ.

Đến trưa, quần áo cũng khô, vạt áo nhẹ nhàng bay bay trong gió, nơ con bướm lại phất phơi trên không trung.

Yến Cải chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị thu quần áo rồi trở về lớp.

Nhưng lúc này cầu thang bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng động, chốt cửa bị vặn vài lần, "két" một tiếng nặng nề rồi bị đẩy ra, có người đi lên sân thượng.

Yến Cải dừng bước chân lại quay về tường bên kia đứng.

.