Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 2: Nguyệt Thiên Nhạc

Nguyệt Thiên Vũ dưỡng thương rất thuận lợi, Nguyệt Gia không biết đã tiêu tốn bao tiền, dù sao dược liệu tốt nhất đều phải nấu lên mỗi ngày. Mỗi ngày đều được dùng thuốc quý nhất, nếu thân thể Nguyệt Gia không tốt lên nhanh thì thật khó hiếu, trong khoảng thời gian thân thể dần dần khôi phục này, Nguyệt Thiên Vũ cũng cảm thấy được, linh hồn của mình từ từ dung hợp hoàn mỹ, lúc đầu linh hồn và thể xác còn chưa hòa hợp, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống khác lạ, mà hiện tại, đã là dung hợp hoàn toàn.

Nguyệt Thiên Vũ được Lý Thiên Nhu và Nguyệt Thương Hải chăm sóc, hai người họ nhất quyết không cho Nguyệt Thiên Vũ được nha hoàn chăm sóc. Nguyệt Gia dù đã suy tàn, nhưng tài sản trong quá khứ được vị Triệu hồi sư kia mang lại phải nói là nhất trời, hiện tại vẫn còn dư dả rất nhiều, đủ để mua cả toà lâu đài. Cũng vì điều đó mà những gia tộc khác đỏ mắt, hận không thể chiếm làm của riêng.

Mấy ngày nay được chăm sóc kỹ lưỡng, sức khỏe đã dần hồi phục lại, nên Nguyệt Thiên Vũ xuống giường, cẩn thận vận động một chút, đi đến trước gương, nàng vẫn chưa được nhìn gương mặt này.

Trong gương là một nử tử với đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi đồng tử xanh ngọc bích to sáng, xanh biếc như đại hải, phía dưới sóng mũi dọc dừa là đôi môi anh đào nhỏ nhắn diễm lệ. Mái tóc dài buông xuống như thác, đến tận đầu gối, ôm trọn lấy thân hình thon thả nhỏ nhắn của cô bé 10 tuổi. Màu sắc hoàng kim của mái tóc rực rỡ như ánh mắt trời, mềm mượt hơn cả tơ lụa hảo hạng nhất, màu sắc đó khiến ai cũng cảm thấy ấm áp. Đặc biệt nhất chính là một đóa hoa trà màu xanh lam thanh nhã yêu mị ở giữa cái trán cao thông thái của nàng, đóa lam trà đó càng khiến khuôn mặt của Nguyệt Thiên Vũ càng thêm tuyệt sắc.

Ai nhìn thấy nàng, cũng sẽ nói là tiên nữ giáng trần.

Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười hài lòng nhìn mình trong gương, ngoại hình này giống hệt nàng ở kiếp trước khi nàng 10 tuổi a!

Không ai hay biết, đóa lam trà cùng mái tóc, đồng tử đặc biệt của nàng sẽ là tượng trưng của nữ chiến thần gây xôn xao cả thiên địa trong tương lai xa.

Nhưng có điều khiến Nguyệt Thiên Vũ thắc mắc, chính là tại sao đóa lam trà này lại theo nàng cả kiếp này lẫn kiếp trước. Nguyệt Thương Hải lẫn Lý Thiên Nhu đều nói trước kia Nguyệt Thiên Vũ kia cũng không có đóa lam trà này, nhưng từ khi nàng xuyên không thì đóa lam trà xuất hiện.

Nguyệt Thiên Vũ đưa tay lên sờ ấn ký lam trà trên trán, ý nghĩ vừa động, đột nhiên linh hồn choáng váng, bị hút vào một không gian huyền bí.

Nguyệt Thiên Vũ hoang mang nhìn xung quanh, chợt phát hiện, đây chẳng phải là căn nhà của nàng Kiếp trước đây sao?

Căn nhà không quá rộng lớn, nhưng đủ cho cả 4,5 người ở, kiếp trước, nàng ở chung căn nhà này với Thanh Vân. Vì là sát thủ lẫn bác sĩ, nên trong căn nhà hai tầng có đầy đủ tất cả dụng cụ cần thiết, thuốc thang, vũ khí, bàn phẩu thuật khẩn cấp, đầy đủ cả, thậm chí, điện đóm điện thoại công nghệ thế kỷ 21 đều có. Nguyệt Thiên Vũ há to miệng nhìn cả căn nhà thân thương của mình, trong chốc lát mỉm cười tươi rói. Lão thiên a, lão không phụ lòng người a!

Nhìn lại phòng khách một lúc, Nguyệt Thiên Vũ đi lên phòng ngủ của nàng, lấy cái lược cùng vài thứ cần thiết rồi trở lại căn phòng của Nguyệt Thiên Vũ trước kia.

Vừa trở lại, Nguyệt Thương Hải đã mở cửa bước vào. Nguyệt Thiên Vũ thầm cảm ơn lão thiên lần nữa, cho nàng về kịp lúc, nếu về trễ, Nguyệt Thương Hải không nhìn thấy nàng lại la oai oái lên thì gay to.

Chớp chớp mắt, Nguyệt Thiên Vũ nhìn Nguyệt Thương Hải, đại ca của nàng có thể coi như mỹ nam tử, ngũ quan tuấn tú mê người, hơn nữa đại ca của nàng vẫn là thiên tài ma pháp sư tam hệ mà Nguyệt Gia trăm năm khó gặp, tuy rằng ma pháp sư không dễ làm, nhưng đối với người ở Đông Đại Lục mà nói, do nguyên nhân trời sinh, có thể trở thành ma pháp sư là cực ít ỏi, Nguyệt Thương Hải có thể có tố chất trở thành ma pháp sư, cũng đã khiến người ta kinh ngạc và hâm mộ.

“Đại ca có thể trở thành ma pháp sư, thật tốt.” Nguyệt Thiên Vũ cười ha ha nói một câu, Nguyệt Thương Hải nhìn chằm chằm muội muội bảo bối nhà mình, cuối cùng đưa tay dịu dàng xoa hai má nàng, tràn đầy xúc động.

“Vũ Nhi sau này sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại, đại ca sẽ tự hào vì muội.” Trong giọng nói mang theo hối tiếc và ân hận, mỗi đứa trẻ ở Nguyệt Gia từ khi ra đời sẽ tiến hành một loạt thí nghiệm, phán định có thể trở thành Triệu hồi sư và ma pháp sư không, mà Nguyệt Thiên Vũ lại không có duyên với cả hai, con đường nàng có thể đi chỉ có hai, hoặc là làm một người bình thường, hoặc là trở thành một chiến sĩ dũng mãnh, nhưng con đường tu luyện của chiến sĩ lại gian khổ như vậy, đối với một nữ hài tử như Nguyệt Thiên Vũ mà nói, lại càng gian nan.

Nguyệt Thiên Vũ cười cười, không nói gì nữa, nàng nhận thấy được trong cơ thể mình có lực lượng tinh thần hùng hậu dị thường, có lẽ nguyên nhân do linh hồn và thể xác đã dung hợp hoàn toàn khiến tinh thần lực vốn lớn lại càng tăng lên, hiện tại Nguyệt Thiên Vũ có thể cảm nhận được vật trong vòng mấy trăm thước, tác dụng của tinh thần lực chính là cảm nhận vật thể.

Chiến sĩ? Nguyệt Thiên Vũ nở nụ cười trong lòng, Triệu hồi sư và ma pháp sư dĩ nhiên cường đại, nhưng nếu một chọi một quyết đấu cùng chiến sĩ, cấp ngang nhau thì không sao, nếu chiến sĩ có cấp bậc cao hơn thì vẫn có thể đặt Triệu hồi sư dưới chân, Triệu hồi sư không phải vô địch, nhưng Triệu hồi sư càng mạnh thì vượt cấp cũng càng khó khăn, chiến sĩ cao hơn một hai cấp ở trước mặt Triệu hồi sư chỉ có phần nhận thua, trừ phi là cao hơn bốn năm cấp, mới có thể làm Triệu hồi sư thất bại.

Thực chiến vẫn là khuyết điểm của họ, cho dù có được năng lực cường đại cũng vẫn sẽ bị chiến sĩ dễ dàng giết chết, cho nên Nguyệt Thiên Vũ quyết định, nàng không chỉ muốn thành một Triệu hồi sư, nàng còn muốn trở thành một chiến sĩ, nàng cần thân thể khỏe mạnh và khí lực hơn người!

Đây đúng là suy nghĩ không thể tưởng tượng, thế nhân có thể chấp nhận Triệu hồi sư là ma pháp sư, dù sao phạm trù tinh thần lực của họ như nhau, nhưng một Triệu hồi sư lại là chiến sĩ, chỉ sợ sẽ làm tất cả mọi người mở to hai con mắt, mà nay, ý niệm kinh thế hãi tục này, sắp sửa được Nguyệt Thiên Vũ thực hiện!”Đại ca yên tâm đi, Vũ Nhi nhất định sẽ không khiến đại ca thất vọng.” Nguyệt Thiên Vũ tươi cười, khiến Nguyệt Thương Hải cũng bật cười theo. Nhớ lại chuyện chính, Nguyệt Thương Hải mở miệng hỏi:

“Vũ Nhi, muội đã khỏe chưa?”

Mộc Thương Hải yêu chiều xoa đầu Nguyệt Thiên Vũ, nàng cũng không câu nệ gì, thích thú hưởng thụ hơi ấm từ đại ca, cười trả lời: “Muội đã khỏe rồi, có thể đi đứng lại được. Đại ca, có việc gì sao?”

Nguyệt Thương Hải hơi luyến tiếc rời bàn tay to khỏi mái tóc vàng mượt như tơ của Nguyệt Thiên Vũ, nói: “Phụ thân bảo ta đi gọi muội, nói là muốn muội đi đến từ đường một chút.”

Nguyệt Thiên Vũ ngẩn mặt chớp chớp đôi mắt xanh ngọc đáng yêu, từ đường là nơi cao quý nhất của mọi gia tộc, trong đó là bài vị của các trưởng tộc đời trước và những tổ tiên lâu đời, thường thì chỉ có những diệp đặc biệt mới mở cửa bước vào, nay tại sao phụ thân lại bảo nàng đến đó?

Nhận thấy ánh mắt tò mò đáng yêu của Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thương Hải hận không thể nhào vô hôn muội muội mình một cái, nhưng vẫn biết giữ hình tượng. Hắn họ khan một tiếng, nói: “Đừng nhìn ta như thế, ta cũng không biết vì sao phụ thân lại bảo muội vào từ đường đâu. Dù gì đi nữa muội cũng cần đi nhanh lên.”

“Vâng, đại ca đợi muội thay y phục một chút.”

Mới có thể xuống giường chưa được bao lâu, Nguyệt Thiên Vũ chưa thay y phục dưỡng bệnh của mình ra nữa, nếu mặc đồ ngủ đi bái tổ tiên thì coi sao được?

Nguyệt Thương Hải cũng nhận thấy điều ấy, cười ha ha rồi gọi nha hoàn đến giúp Nguyệt Thiên Vũ thay đổi xiêm y. Khi Nguyệt Thiên Vũ thay xong xiêm y, những nha hoàn và Nguyệt Thương Hải không kiềm được ngẩn tò te nhìn tiểu mỹ nữ tuyệt sắc trước mặt.

Dù Nguyệt Thiên Vũ năm nay chỉ mới 10 tuổi, nhưng từ nàng phát ra một tính khí nhàn nhạt điềm tĩnh khiến người ta cảm thấy nàng như 12,13 tuổi. Mái tóc vàng óng như ánh mặt trời mượt như tơ được thắt bím bằng một sợi vải trắng, buộc hai bên, phần còn lại thả dài xuống đầu gối, ôm trọn lấy thân hình mảnh mai nhỏ nhắn của nàng. Chiếc váy màu lam thanh nhã quý phái vận trên người Nguyệt Thiên Vũ, cộng thêm khuôn mặt kiều diễm với đóa lam trà trên trán, với cả mái tóc cùng đôi mắt đặc biệt, nhìn hệt như tiên nữ a!

Nguyệt Thương Hải đằng hắng lấy lại bình tĩnh trong khi các nha hoàn đã đỏ bừng mặt mà say mê ngưỡng mộ nhìn Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thương Hải vốn là đại ca của tiểu thư, các nàng là nữ tử cũng là nha hoàn đi theo Nguyệt Thiên Vũ từ khi nàng còn bé tý đã say mê như vậy rồi, không biết người ngoài nhìn vào sẽ ra sao đây?

Nguyệt Thiên Vũ cười cười rồi cùng Nguyệt Thương Hải ra khỏi phòng, đi thẳng đến từ đường. Vừa đến đã thấy Nguyệt Thương Khung và Lý Thiên Nhu đứng đợi trước cửa từ đường. Trên gương mặt tuấn dật của Nguyệt Thương Khung vẫn là sự nghiêm túc, nhưng nhìn thấy hai nhi tử của mình đến thì trong đôi mắt là ý cười hiện rõ. Lý Thiên Nhu không có hiện mặt lạnh như phu quân mình, cười tươi rói nắm tay Nguyệt Thiên Vũ lắc lấy lắc để, miệng liên túc tán thưởng nữ nhi mình thật xinh đẹp. Nguyệt Thương Khung nhẹ khoát tay ngăn lại Lý Thiên Nhu, nhìn Nguyệt Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, theo ta vào dập đầu với tổ tiên một chút, ta có linh cảm phải đưa con vào từ đường cho bằng được.”

Nguyệt Thiên Vũ hơi nhíu đôi mày liễu, nhưng cũng cung kính cuối đầu chấp thuận, dù gì nàng cũng đang tò mò về nữ tổ tiên Triệu hồi sư cao quý của Nguyệt Gia.

Nguyệt Thương Khung gật đầu, ra dấu hiệu để Lý Thiên Nhu và Nguyệt Thương Hải ở ngoài đợi rồi cùng Nguyệt Thiên Vũ bước vào từ đường. Nguyệt Thiên Vũ nhìn chằm chằm những bức ảnh của những vị gia chủ Nguyệt Gia từng đời một, đến khi dừng mắt tại tấm ảnh ở giữa, tấm ảnh đó đã khiến Nguyệt Thiên Vũ không thể thốt lên lời.

Trong tấm ảnh là khuôn mặt một thiếu nữ tầm 18 tuổi, khuôn mặt ngũ quan tuyệt mỹ mê người, có mấy phần giống với Nguyệt Thiên Vũ. Mái tóc màu bạch kim dài mượt như dải ngân hà buông xuống phía sau vai, đôi đồng tử xanh lam dị sắc giống hệt Nguyệt Thiên Vũ toát lên nét cười nghiêm nghị, tao nhã, tỏa ra khí thế vương giả đầy mình dù chỉ là cảm nhận qua bức ảnh. Điểm đặc biệt nhất của thiếu nữ này, chính là đóa hoa lam liên ấn trên trán của nàng. Khác với Nguyệt Thiên Vũ là hoa trà màu lam, của thiếu nữ này lại là hoa sen màu lam.

Nhưng Nguyệt Thiên Vũ không còn tâm trạng đâu mà lo mấy cái thứ đó, điều khiến nàng quan tâm là, tại sao thiếu nữ này lại giống tỷ tỷ kiếp trước của nàng đến vậy. Nếu như tỷ tỷ kiếp trước của nàng còn ở đây, chắc hẳn lớn lên sẽ giống hệt thiếu nữ trong ảnh kia a!

Thấy Nguyệt Thiên Vũ thất thần nhìn chằm chằm nữ tổ tiên Nguyệt gia, Nguyệt Thương Khung cũng không quá nghi hoặc, vì khi còn bé, lần đầu khi ông nhìn thấy bức ảnh này cũng ngây ngốc như thế. Ông đang nghĩ Nguyệt Thiên Vũ hẳn là đang ngây ngốc bởi nét uy nghiêm nhàn nhạt từ bức ảnh kia, nếu ông biết suy nghĩ thật sự trong lòng Nguyệt Thiên Vũ, không biết ông sẽ kinh hãi đến mức nào.

Nguyệt Thiên Vũ lắc lắc đầu nhanh chóng lấy lại tinh thần, rồi quỳ sụp xuống, ánh mắt không rời bức ảnh của nữ tổ tiên kia. Chắc hẳn tỷ tỷ của nàng đã xuyên không đến đây trước nàng nghìn năm trước, rồi trở thành con cháu Nguyệt gia, trở thành Triệu Hồi Sư đáng tự hào của Nguyệt Gia.

“Phụ thân, người có biết vì sao nữ tổ tiên lại ra đi không?” Nguyệt Thiên Vũ cố gắng kìm chế nội tâm kích động, mở miệng hỏi Nguyệt Thương Khung. Ông nhìn nữ nhi của mình, cũng quỳ xuống nghiêm túc trả lời:

“Không ai biết tại sao cả, khi tổ tiên ra đi, nàng chỉ mới có 20 tuổi, không ai biết tại sao nàng lại qua đời, nhưng không ai thắc mắc cả, chỉ nghĩ là do gặp cường giả ma thú mạnh, nàng bị ma thú sát hại.”

Nói rồi Nguyệt Thương Khung giơ tay chỉ một mặt dây chuyền có một viên đá màu xanh Ngọc Bích xinh đẹp nằm trên bàn thờ, nói: “Khi nữ tổ tiên ra đi, một bức thư đã gửi về Nguyệt Gia, kèm theo đó chính là mặt dây chuyền kỳ lạ đó. Mặt dây chuyền có thể cảm ứng được huyết mạch Triệu Hồi Sư, nên mỗi nhi tử Nguyệt Gia mỗi năm 1 tuổi đều vào đây thử nghiệm, nhưng trăm năm qua viên Ngọc trên mặt dây chuyền vẫn không về nhúc nhích gì cả.”Nguyệt Thiên Vũ nhìn chằm chằm cái vòng ngọc sapphire trên bàn thờ, nhíu mày, đây chẳng phải là cái vòng kiếp trước của nàng sao?

Sợi dây chuyền này kiếp trước chính là do tỷ của nàng khắc cho nàng, khi nàng mới 4 tuổi, tỷ của nàng đã tìm được một viên lam ngọc bích-sapphire nằm dưới lòng đất. Vì biết cách khắc chế, tỷ của nàng đã tặng chiếc vòng này cho nàng vào sinh nhật bốn tuổi của nàng.

Liệu cái vòng này, cùng vị Triệu Hồi Sư Nguyệt gia giống hệt tỷ của nàng có liên quan đến nhau không?

“Phụ thân, có thể cho Vũ Nhi chạm vào mặt dây chuyền đó được không?” Nguyệt Thiên Vũ quay đầu nhìn Nguyệt Thương Khung nhàn nhạt hỏi.

Nguyệt Thương Khung nhìn nữ nhi mình một lúc, không khỏi cảm khái. Nữ nhi hắn từ khi sinh ra với màu tóc cùng màu mắt dị sắc của ma thú đã xinh đẹp mê người, từ khi sống lại có ấn ký lam trà trên trán, lại từ trên người tản ra lạnh nhạt, khí thế vương giả đầy người, làm người ta không thể không ngước nhìn thêm hai ba lần, thậm chí sẽ có người say mê luôn cả khuôn mặt tuyệt sắc này.

“Được.”

Lấy lại tinh thần nhanh chóng, Nguyệt Thương Khung gật đầu đồng ý Nguyệt Thiên Vũ.

Nguyệt Thiên Vũ chỉ chờ có thể, nhẹ nhàng giơ tay ra chạm vào viên sợi dây chuyền quen thuộc. Khi vừa chạm vào, đột nhiên viên ngọc sapphire liền phát ra ánh sáng xanh chói loá khiến Nguyệt Thiên Vũ lẫn Nguyệt Thương Khung phải nhắm chặt mắt lại. Khi hai người mở mắt ra, sợi dây chuyền đã nằm yên trên cổ Nguyệt Thiên Vũ.

Nguyệt Thiên Vũ chớp chớp mắt, muốn tháo sợi dây chuyền ra, nhưng lại tháo không được, bèn nói với Nguyệt Thương Khung: “Phụ thân, làm sao bây giờ, mặt dây chuyền này con không tháo ra được.”

“Để ta thử xem.” Nguyệt Thương Khung nhìn mặt dây chuyền một lúc, rồi thử dùng chiến khí muốn tháo mặt dây chuyền ra, nhưng nào ngờ, chưa kịp chạm vào mặt dây chuyền đã tỏa ra hàn khí đánh bay hắn.

Nguyệt Thiên Vũ lẫn Nguyệt Thương Khung kinh ngạc nhìn nhau, Nguyệt Thiên Vũ nhanh chóng chạy lại đỡ phụ thân, lo lắng nói:“Phụ thân người không sao chứ?”

Dù hàn khí kia không đả thương Nguyệt Thiên Vũ, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng nó đã gây cho Nguyệt Thương Khung chút thương tích ngoài da, không quan trọng nhưng nàng vẫn lo lắng.

Nguyệt Thương Khung nhìn gương mặt lo lắng của nữ nhi, không kiềm được nở nụ cười, dù rất nhẹ, nhưng chắc chắn hắn đang cười rất hạnh phúc khi cảm nhận được sự quan tâm của nữ nhi. Nguyệt Thương Khung xoa xoa mái tóc vàng óng của Nguyệt Thiên Vũ, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc nói: “Vũ Nhi, ta không sao. Mặt dây chuyền của Triệu Hồi Sư tổ tiên đã chọn con, chắc chắn là có nguyên nhân, nên con hãy giữ gìn mặt dây chuyền cho tốt, nghe chưa?”

Nguyệt Thiên Vũ nghe Nguyệt Thương Khung giảng dạy xong thì ngọt ngào mỉm cười, gật đầu trả lời: “Lời phụ thân nói, Vũ Nhi khắc sâu trong lòng.”

Nguyệt Thương Khung gật đầu, rồi cùng Nguyệt Thiên Vũ đi ra ngoài, vừa ra đã thấy Nguyệt Thương Hải và Lý Thiên Nhu đứng trước cửa từ đường đợi hai người. Nguyệt Thiên Vũ nhìn thấy Lý Thiên Nhu, liền nhào vào lòng mẫu thân nũng nịu dụi dụi. Lý Thiên Nhu nhìn Nguyệt Thương Khung và Nguyệt Thương Hải một chút, rồi cả ba cùng cười, lần lượt vỗ vỗ đầu Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Thiên Vũ thích nhất là được Lý Thiên Nhu ôm vào lòng, cảm nhận được hương hoa nhè nhẹ cùng sự ấm áp của tình mẫu thân, cộng thêm những cái vỗ đầu đầy yêu thương của phụ thân và đại ca, nàng vui sướng thầm nghĩ, nếu có tỷ tỷ ở đây thì tốt quá.

Không ai để ý thấy, mặt dây chuyền trên cổ Nguyệt Thiên Vũ phát ra ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng ấm áp, mang theo vài nét ôn nhu.

OoO

Trở lại căn phòng của mình, Nguyệt Thiên Vũ ngã ra nằm xuống giường, sờ trán. Giờ trong đầu nàng đang rất loạn, nào là chuyện làm thế nào để trở thành Triệu Hồi Sư, rồi tại sao Triệu Hồi Sư tổ tiên của Nguyệt Gia lại trông giống hệt tỷ của nàng như thế, rồi tại sao lại xuất hiện mặt dây chuyền tỷ tặng nàng kiếp trước nữa chứ. Aizz, rắc rối quá đi!

Bỗng nhiên.

“Thiên Vũ a, muội cứ suy nghĩ nhiều như thế sẽ nhanh lão hoá đấy!”

Một giọng nói của nữ tử êm ái, mượt mà như mật ngọt vang lên trong đầu khiến Nguyệt Thiên Vũ dừng lại suy nghĩ, ngồi bật dậy nhìn quanh căn phòng. Vừa rồi, giọng nói đó gọi nàng là Thiên Vũ, kiếp này không ai gọi thẳng nàng, phụ thân mẫu thân đại ca đều gọi Vũ Nhi, vậy chỉ còn kiếp trước là có khả năng. Nhưng dù thế cũng chỉ có Thanh Vân gọi nàng Thiên Vũ, ngoại trừ một người nàng luôn tìm kiếm đã mất tích.

Chẳng lẽ...

“Tỷ...? Tỷ...là, là tỷ sao?”

Ngay cả Nguyệt Thiên Vũ không tin vào lời nói của mình lúc này, bèn lắp bắp hỏi một mình trong căn phòng. Đột nhiên nàng nhìn xuống mặt dây chuyền ngọc bích đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt ôn nhu như nước. Nguyệt Thiên Vũ nắm chặt mặt dây chuyền, tâm vừa động, trước mặt nàng lại là một không gian khác hẳn với không gian trong ấn ký lam trà.

Không gian này là một khu vực rộng thênh thang bát ngát với đồng cỏ xanh rì và vườn hoa đủ loại đều màu trắng. Không xa ở đó còn có một cái hồ lớn, nước trong suốt không thấy đáy, cũng chẳng có cá, ở giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ, vừa đủ cho 5 người ngồi trên đó, trên đảo nhỏ đó còn có một cây anh đào cổ thụ nở rộ rất đẹp. Nói chung một từ miêu tả không gian này, chính là đẹp!

Nhưng điều khiến Nguyệt Thiên Vũ kinh hãi hơn hẳn, chính là ở giữa đảo, ngay bên trong thân cây anh đào cổ thụ, là một khối thủy tinh chứa bên trong một thiếu nữ tuyệt sắc. Thiếu nữ nhắm nghiền mắt đôi mắt phượng, đôi mày lá liễu duyên dáng cong lên, trên trán là ấn ký một đóa bạch liên-một đóa hoa sen màu trắng kỳ lạ. Đặc biệt hơn là mái tóc của nàng, nó màu bạch kim, sáng lấp lánh như ngân hà buông xuống tận đầu gối, ôm lấy thân hình mảnh mai trong cái váy liền thân màu trắng.

Nguyệt Thiên Vũ ngây người nhìn thiếu nữ trong khối thủy tinh kia, thiếu nữ này chính là người trong bức ảnh ở từ đường, giống hệt tỷ của Nguyệt Thiên Vũ nàng, Nguyệt Thiên Nhạc.

“Thiên Vũ, cuối cùng cũng có thể gặp lại muội.”

Giọng nói nhẹ nhàng hoà ái, mang theo ôn nhu thương nhớ của nữ tử vang lên phía sau Nguyệt Thiên Vũ khiến nàng một lần nữa khựng lại. Dè dặt nhìn lại phía sau mình, và lần nữa sững người lại. Đứng trước mặt Nguyệt Thiên Vũ lúc này chính là nữ tử trong khối thủy tinh kia, nhưng nữ tử mở đôi đồng tử màu xanh lam dịu dàng ôn nhu nhìn nàng, và thân thể của nàng có hơi trong suốt. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là hình dạng của Nguyệt Thiên Nhạc, tỷ tỷ của Nguyệt Thiên Vũ nàng lúc lớn.

Vì là tỷ muội kiếp trước nên ngũ quan Nguyệt Thiên Nhạc và Nguyệt Thiên Vũ quả thực khá giống nhau, đều là bộ dạng tiên nữ xuất thế, xinh đẹp tuyệt diễm vô cùng.

Nguyệt Thiên Vũ mở to đôi mắt không dám tin nhìn tỷ tỷ của mình, trong chớp mắt đôi đồng tử đã tràn đầy nước mắt. Nàng đã chờ đợi thời khắc này bao lâu rồi? Nàng đã tìm kiếm người tỷ thân thương này bao lâu rồi? Lão thiên a, ngài thật không phụ lòng người a! Có thể xuyên không làm lại cuộc đời, có phụ thân mẫu thân lẫn đại ca, còn được gặp lại tỷ tỷ ruột của nàng, còn gì có thể sung sướng hơn nữa chứ?

Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười nhìn muội muội mình, giang tay cười dịu dàng: “Thiên Vũ, lại đây.”

Chỉ bốn chữ, đã khiến Nguyệt Thiên Vũ chấn động toàn thân, nàng ngay lập tức nhào vào vòng tay ấm áp như hư ảo của Nguyệt Thiên Nhạc, khóc nức nở, liên tục gọi tỷ, cho thỏa nổi mong nhớ. Nguyệt Thiên Nhạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu an ủi Nguyệt Thiên Vũ, trong mắt là nét dịu dàng ôn nhu nhất chưa từng có.

Sau một hồi khóc rống, Nguyệt Thiên Vũ liền bật dậy hỏi: “Tỷ, tại sao tỷ lại ở đây? Còn tại sao Triệu Hồi Sư tổ tiên của Nguyệt Gia lại giống tỷ như vậy?”

Nghe Nguyệt Thiên Vũ vội vàng hỏi một đống, Nguyệt Thiên Nhạc mỉm cười vươn bàn tay hơi mờ nhạt gạt đi nước mắt còn vươn lại trên khoé mắt muội muội, nhẹ nhàng giải thích:

“Khi còn ở thế kỷ 21, khi đó tỷ đang định xuống sông nhặt một viên đá về cho muội tặng sinh nhật lần thứ 5 của muội, đột nhiên từ đâu ra một cái kết giới, rồi đưa thẳng tỷ từ thế kỷ 21 vào thân thể trong khối thủy tinh kia. Người tỷ xuyên qua chính là trưởng nữ Nguyệt Gia khi đó, tên gọi giống hệt tỷ, Nguyệt Thiên Nhạc. Tỷ trở thành Triệu hồi sư hoàn toàn là do tự tu luyện, bảo vệ Nguyệt Gia kiếp này. Nào ngờ, năm tỷ 20 tuổi, lại có một tổ chức chạy đến muốn linh hồn của tỷ mang về tổ chức nghiên cứu. Những tên đó mạnh kinh người, nên tỷ đành phải thực hiện biện pháp cuối cùng, phong ấn thân thể và sức mạnh vào trong mặt dây chuyền này, kể cả linh hồn cũng sẽ ở lại đây. Nào ngờ hôm nay tự nhiên muội lại xuyên qua đây, tỷ không mềm được liền khống chế mặt dây chuyền nhận muội làm chủ.”

Nghe Nguyệt Thiên Nhạc giải thích mọi chuyện, Nguyệt Thiên Vũ gật gà gật gù hiểu rõ, nên nàng chỉ chỉ thân thể trong khối thủy tinh trong thân cây anh đào, hỏi: “Vậy đó chính là thân thể của tỷ?”

Nguyệt Thiên Nhạc gật nhẹ đầu: “Phải, tỷ hiện tại dù là linh hồn nhưng vẫn còn sức mạnh, chỉ cần muội đạt được cấp bậc Tôn giả, tự nhiên phong ấn thân thể của tỷ sẽ được gỡ bỏ. Tới lúc đó tỷ sẽ có được sức mạnh như lúc trước, tuổi vẫn sẽ là 20, dù tỷ trốn trong mặt dây chuyền này cũng đã gần vạn năm rồi.”

Nguyệt Thiên Vũ nhìn chằm chằm thân thể trong mờ vô hình của Nguyệt Thiên Nhạc, mở miệng hỏi: “Tỷ, tổ chức sát hại tỷ là ai?”

Dám động vào tỷ tỷ của Nguyệt Thiên Vũ nàng, tổ chức kia đáng chết!

Nguyệt Thiên Nhạc nhìn muội muội bé nhỏ của nàng một chút, nhẹ nhàng lắc đầu trả lời: “Bây giờ, vẫn chưa phải lúc. Muội biết lúc này cũng không có tác dụng gì.”

Nguyệt Thiên Vũ cũng không ngạc nhiên mấy khi Nguyệt Thiên Nhạc không nói cho nàng biết, giờ phút này nàng quả thực quá yếu đuối, hoàn toàn không thể giúp được tỷ tỷ của mình. Nguyệt Thiên Vũ ngước nhìn Nguyệt Thiên Nhạc, nghiêm túc nói:

“Tỷ, tỷ có thể dạy muội tu luyện được không? Muội muốn mạnh hơn, để bảo vệ phụ thân mẫu thân đại ca, trả thù Triệu gia, còn muốn giải phong ấn cho tỷ nữa!”

Nguyệt Thiên Nhạc ngẩn ra một chút, nhưng sau đó vẫn mỉm cười ôn nhu. Muội muội nàng vẫn không thay đổi, luôn muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ những người mình yêu thương, đó chính là mục tiêu của Nguyệt Thiên Vũ, cũng chính là mục tiêu của Nguyệt Thiên Nhạc.

“Được, nếu muội muốn, Nguyệt Thiên Nhạc ta sẽ chỉ cho muội con đường trở thành cường giả. Nhưng, hãy hứa với tỷ điều này, đừng lạm dụng sức mạnh tỷ chỉ dẫn cho muội, mà không có lý do chính đáng!”

Nguyệt Thiên Nhạc cất đi tất cả ôn nhu yêu thương, hiện giờ trên khuôn mặt kiều diễm kia là một mảng sương lạnh, dù không có thân thể thật, nhưng linh hồn nàng tản ra khí tức vương giả đầy mình khiến Nguyệt Thiên Vũ nhếch môi mỉm cười. Đây mới chính là khí thế và sự kiêu ngạo của Triệu hồi sư Nguyệt Gia, niềm tự hào của Nguyệt gia, là tỷ tỷ nàng yêu thương nhất cả hai kiếp này, Nguyệt Thiên Nhạc.

Nguyệt Thiên Vũ cũng thu lại nét cười nhanh chóng, đứng đối diện Nguyệt Thiên Nhạc cao hơn nàng đến nửa người, dù gì nàng cũng mới 10 tuổi, trong khi Nguyệt Thiên Nhạc đã 20 rồi mà. Nhìn chằm chằm đôi đồng tử xanh lam giống hệt mình, nàng kiên định nói: “Ta Nguyệt Thiên Vũ xin thề với trời đất, thề với tổ tiên tỷ tỷ Nguyệt Thiên Nhạc, sẽ sử dụng sức mạnh của mình bảo vệ người thân của ta, những kẻ đụng đến Nguyệt Gia, đụng đến những người ta thừa nhận, những kẻ đó phải chết không nhắm mắt!”

Trên đầu Nguyệt Thiên Vũ là một vòng hào quang trong suốt nhàn nhạt, hào quang đó chính là chứng minh của lời thề, lời thề này, sẽ theo Nguyệt Thiên Vũ suốt đời.

Bảo vệ Nguyệt Gia!

Những kẻ động vào Nguyệt Gia, Chết!!