Nam Phi Nan Vi

Chương 7: Bạch lộ quận

Nam tử Dương tộc, động tình mang thai.

Tề Tu gả cho hoàng đế năm năm, cư nhiên hoàn toàn không có báo hỉ.

Mà Nguyễn Diệp, bất quá chỉ cùng hoàng đế mập hợp ở Bạch lộ quận, liền hoài thượng long tử.

Một đêm đó, Tề Tu lại có thêm tóc bạc.

Nam tử Dương tộc, một khi thụ thai, phụ tử đồng thể, đồng sinh cộng tử.

Nói cách khác, nếu muốn diệt trừ thai nhi trong bụng Nguyễn Diệp, thì cũng sẽ diệt trừ Nguyễn Diệp.

Tề Tu không ngốc như vậy, cũng không hận đến mức như thế.

Y vốn tưởng rằng, chính mình sẽ rất tức giận.

Hôm nay xem ra, vốn đã đánh giá quá cao vị trí của hoàng đế trong lòng mình.

Trước đây Tề Tu từng nghĩ tới rất nhiều lần, nếu như người khác hoài thượng hài tử của hoàng đế, y sẽ dùng thủ đoạn hết sức tàn nhẫn làm cho người nọ muốn sống không được, muốn chết không xong.

Y vốn tưởng rằng người đầu tiên làm cho mình nổi giận sẽ là Thư phi, không ngờ, cư nhiên lại là 1 tên Nguyễn Diệp không biết từ đâu ra.

Y phải làm cho Nguyễn Diệp cam tâm tình nguyện bỏ đi tính mạng cùng với hài tử kia.

Bởi vì, Tề Tu vô cùng xác định, hài tử đó và hoàng đế không có quan hệ.

Nguyễn Diệp không có khả năng thật tâm thích hoàng đế. Quả thật như thế, nếu vậy thì tình cảm của nam tử Dương tộc, cũng không đáng tiền.

Đáng tiếc, vừa khoảng hai tháng. Đúng vào tháng Nguyễn Diệp vào cung.

Nói như thế, cũng không có gì đáng hoài nghi.

Trừ phi, trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, tỷ như Nguyễn Diệp ở Bạch Lộ quận, có một tình nhân tâm đầu ý hợp.

Nhưng loại chuyện trùng hợp này, đối với Tề Tu mà nói, thà rằng tin là có còn hơn là không.

Cho nên, Tề Tu đành phải nhân lúc hoàng đế phô trương đi bái tế ở Bạch Lộ quận, hiếm khi lại đồng ý cùng đi với nhau.

Từ khi Vong Trần chết, Tề Tu không hề tới Bạch Lộ quận.

Nhưng lần này, y không thể tránh né.

Bạch Lộ quận nằm ở ngoại ô kinh thành, bởi vì hàng năm đều có rất nhiều cò trắng tụ tập cho nên được gọi như vậy.

Tề Tu ngồi trên lưng ngựa, hoàng đế dọc đường đi đã nghe Diệp Mặc thổi sáo hai canh giờ.

Diệp Mặc biết hắn hấp dẫn hoàng đế ở điểm nào, cho nên vận dụng vô cùng tốt.

Chỉ tiếc, hắn thật sự là nam tử Hán gia, nếu không đối với địa vị sau này của Tề Tu vốn là uy hiếp lớn nhất.

Sau chuyện của Nguyễn Diệp, Tề Tu đã không còn tin tưởng vào cái gọi là gia phả kia nữa.

Bất quá chuyện này vốn là do Tề Tu khinh địch, nếu Ngữ quý nhân cũng có thể bị nhầm thành người Dương tộc, như vậy làm sao biết không có người bị coi như nam tử Hán gia mà nuôi trong gia đình bình thường.

Chỉ tiếc, Nguyễn tướng quân sau khi biết Nguyễn Diệp vốn là người Dương tộc, thì ngay cả mặt con mình cũng không nhìn, đã vội vã cáo lão hồi hương.

Có thể thấy được trong đó nhất định có uẩn khúc, nhưng Tề Tu vốn không phải người tò mò.

Đối với y mà nói, Nguyễn Diệp cùng người trong nhà như nước với lửa, thì càng tiện cho y diệt trừ cái tên chướng mắt này.

Tề Tu đang suy nghĩ, thì tiếng sáo của Diệp Mặc dừng lại.

Lập tức, một đàn cò trắng bay lên, tình cảnh này, đúng là rất quen thuộc.

Hoàng đế đứng dậy, quay đầu lại không biết nói với Diệp Mặc cái gì, Diệp Mặc cười rồi lui thân, sau đó đi tới chỗ Tề Tu.

Tề Tu hôm nay cố ý mặc 1 kiện áo choàng màu lam, mái tóc được cột đơn giản, cả người trên dưới không hề có nửa điểm giống Vong Trần.

Thấy Diệp Mặc đi tới, cũng không thèm nhìn lại, chỉ là quay đầu nói với Phong Hoa, “Đêm khuya sương nhiều, buổi tối ngươi không cần hầu hạ.”

Phong Hoa lĩnh mệnh lui ra, Diệp Mặc đã tới gần, ngửa đầu nói, “Hoàng thượng sợ Nguyễn đệ đệ một mình ở trong cung tịch mịch, đặc biệt chuẩn ta tối nay về trước bồi hắn, muốn phiền hoàng hậu lưu lại cùng người.”

Tề Tu cười nói, “Hoàng thượng quả thật tâm tư tinh tế, cũng tốt, mong Mặc phi thay ta chiếu cố tốt Nguyễn quý nhân.”

Nguyễn Diệp mặc dù hoài thượng long tử, nhưng nhất định không chịu phong phi, nguyên do vốn vì trừ cách gọi quý nhân này thì những thứ khác càng làm cho hắn muốn giết người.

Diệp Mặc lĩnh chỉ quay về, giữa đám cỏ lau, chỉ còn lại Tề Tu và hoàng đế.

Tề Tu nhẹ nhàng tiêu sái đến phía sau hoàng đế, cúi người nhìn hoàng đế đang dùng cỏ lau viết chữ trong đất ẩm.

Viết chính là, tương tư vong lạc, mạc vọng về.(*)

“Hoàng thượng lại nhớ huynh trưởng rồi.”

“Năm năm rồi, không biết nếu hắn còn ở đây, có thể nào cười ta già hay không.”

“Tuổi già, há chỉ có mình Hoàng thượng. Người ta nói hồng nhan mau tàn(**), dù ngươi và ta đều là nam tử, nhưng cũng không thể chống lại năm tháng.”

“Tề Tu, ngươi hận ta sao?”

“Hận.”

“Ngươi thật đúng là dám nói.”

“Ta hận ngươi ngày đó tại sao lại cứu ta từ Bạch Lộ quận, nếu không phải vì thế, huynh trưởng cũng không liều mình cứu ta, như vậy, hắn cũng sẽ không chết.”

“Tề Tu…” Hoàng đế đứng dậy tiến lên đưa tay ôm Tề Tu vào lòng, nhẹ giọng nói, “Nhiều năm như vậy, ngươi có phải còn đang hận ta ngày đó gọi sai tên của ngươi. Cho nên, ngươi không tiếc hủy đi giọng nói, không bao giờ mặc y phục trắng, ngay tóc cũng chỉ buộc đơn giản, chính là không muốn lại khiến ta…”

“Ta không xứng làm cái bóng của huynh trưởng.” Tề Tu vừa nói vừa hạ mắt, hiếm khi lại thuận theo tựa vào lòng hoàng đế, nhẹ giọng nói, “Hoàng thượng, ngươi có phải thật sự muốn hài tử đó hay không?”

“Kiếp này là ta phụ ngươi, cho nên không hy vọng xa vời ngươi có thể đối với ta sinh lòng ái mộ, bất quá ngươi yên tâm, hoàng hậu của Thuần Dương đế chỉ có thể là ngươi.”

“Hảo. Ta cũng sẽ cầu phúc mỗi ngày cho Nguyễn quý nhân thay ngươi, phù hộ hắn mười tháng sau, sinh hạ long tử.”

Hận ý bị nuốt vào bụng, khắc cốt minh tâm.

Tề Tu đương nhiên sẽ không nói cho hoàng đế biết, tình cảm của y đối với hoàng đế tuyệt không ít hơn tình cảm của hắn đối với Vong Trần.

Đương nhiên y cũng không nói với hoàng đế, vì động tình rồi mang thai cũng phải là lưỡng tình tương duyệt mới được.

Bởi vì, Tề Tu không muốn thừa nhận, y không thể thụ thai, chỉ là vì, hoàng đế căn bản không hề động tâm với y.

Loại chuyện châm chọc như vậy, 1 mình Tề Tu âm thầm cười nhạo bản thân là đủ rồi.

Chú giải:

(*) câu này sẽ được giải thích ở những chương sau^^, đến đó sẽ hợp cảnh hơn

(**)Nói chung thì ta nghĩ ý nó đại thể là như vậy á^^