Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 43: Nhờ mua đồ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bác trai Lục về tới nhà, nhìn thấy bác gái Lục liền nổi giận, cãi nhau với bà ta, bác gái nghe nói công việc văn chức của bác trai không còn, trong lòng cũng rất suy sụp: “Chúng ta tặng thêm chút quà!”

Lúc nói chuyện, giọng nói đều run lên.

Bác trai Lục nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta lại cáu giận, hai người nói mãi nói mãi, bác trai Lục thật sự không khống chế được lửa giận trong lòng, cho bà ta một bạt tai.

Dạo này tinh thần của bác gái Lục khá căng thẳng, lại bị cảnh sát đưa đi hai ba lần, trong lòng cũng suy sụp, bị đánh như vậy liền bạo phát, hai người đánh nhau, động tĩnh ngày càng lớn, trong nhà gà bay chó chạy.



Nhà họ Phó ngược lại khá yên bình.

Lục Ngọc luôn quấy lấy Phó Cầm Duy. Mấy chị dâu trong nhà nhìn thấy, đều trêu chọc: “Vẫn là vợ chồng mới cưới tốt!”

Chị ba Phó nói: “Chứ gì nữa, tốt biết bao!”

Tưởng rằng hai người họ ở cùng với nhau nói lời tri kỷ, lại không biết chuyện Lục Ngọc nói với Phó Cầm Duy là một chuyện khác.

Lục Ngọc nói: “Tôi muốn vào trong huyện bày sạp, có được không?”

Phó Cầm Duy đáp: “Bây giờ trong huyện không cho bày sạp quang minh chính đại, em không cần đi, tiền anh kiếm đủ cho em sống rồi!”

Trong tay Lục Ngọc còn có một trăm tệ, không muốn ngồi mát ăn bát vàng: “Vậy tôi đến chỗ anh được không, ngày mai lúc anh đi làm, dẫn tôi tới dạo chút! Tôi chưa từng tới cung tiêu xã bao giờ!”

Trong lòng Phó Cầm Duy không tán đồng lắm, nhưng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, lại không nói ra được lời cự tuyệt: “Vậy em không được chạy lung tung!”

Nói xong câu này, Phó Cầm Duy lại buồn bực, sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt kinh hỉ của Lục Ngọc, Phó Cầm Duy thầm nghĩ, thôi vậy, chỉ cần cô vui là được.

Lục Ngọc đang mưu hoạch một chuyện khác, trong tay cô có 100 tệ, tuy rất nhiều nhưng vẫn không có cảm giác an toàn gì. Muốn kiếm được nhiều tiền hơn, như vậy tiện tập trung tiền làm chút chuyện lớn. Vừa hay ra ngoài xem thử vật giá bây giờ như thế nào, xuyên sách lâu như vậy, vẫn chưa dạo phố bao giờ.

Vừa nghĩ tới ra ngoài cô vẫn rất vui, thích thú lấy ra hai cái áo mới nhất của mình, muốn sửa soạn tỉ mỉ, còn nói với Phó Cầm Duy: “Tuyệt đối không để anh mất mặt!”

Phó Cầm Duy im lặng ở bên cạnh, chỉ là nhìn cô sắp xếp, khóe miệng mang theo chút dịu dàng ngay cả mình cũng không ý thức được.

Nghe nói Lục Ngọc muốn theo Phó Cầm Duy tới cung tiêu xã, chị hai Phó lén lút gọi Lục Ngọc sang một bên: “Chú tư không thích giúp xách đồ về, nói là vi phạm kỷ luật. Lần trước nhờ chú ấy mua sợi dây buộc tóc đỏ, chú ấy cũng không chịu, nếu em đến cung tiêu xã, nhìn thấy có thì mua giúp chị một cái.”

Nói xong, chị hai Phó trực tiếp móc năm hào, bổ sung: “Nếu có đường trắng cũng mua một ít cho chị!” Móc ra phiếu đường trắng hai lạng đưa cho Lục Ngọc.

Nhà họ Phó ăn chung nồi, muốn ăn thêm chút đồ ngon, chỉ có thể ăn riêng.

Cho nên mấy nàng dâu bọn họ cũng lén trữ một ít trứng gà, đường, lúc phụ nữ thích thì uống một chút.

Tiêu Thái Liên cũng biết, bà ta mắt nhắm mắt mở cho qua, không quá để ý chuyện này.

Lục Ngọc sảng khoái đồng ý: “Nếu có, em nhất định sẽ mua giúp chị!”

Chị hai nghe cô nói vậy, nịnh nọt nói: “Vẫn là em tư thấu tình đạt lý.”

Lục Ngọc đi ra từ phòng chị hai, vừa hay đụng mặt chị cả Phó.

Lại bị chị cả Phó gọi vào trong phòng: “Năm nay Tiểu Bảo nhà chị đã 6 tuổi rồi, luôn mặc đồ người khác dư ra. Thấy nó sắp đi học, chị muốn gom chút tiền cho nó, thay một bộ đồ mới, một cái cặp sách mới, em xem thử, nếu có vải tốt mà rẻ thì mua một ít cho chị.”

Nói xong, chị ấy lấy hai tệ ra, đây đã là số tiền lớn.

Vốn dĩ chị cả muốn tự đi mua, nhưng vẫn luôn không có thời gian.

Hơn nữa chị ấy hơi bủn xỉn, mình lấy tiền ra mua đồ, trong lòng không nỡ.

Lục Ngọc là vợ của Phó Cầm Duy, nghĩ có lẽ cô có thể diện hơn, có thể lấy được giá rẻ hơn. Chị dâu lần nữa cường điệu giá rẻ, Lục Ngọc đồng ý. Chị dâu cả mới yên tâm.