Nam Nô

Chương 35

CHƯƠNG BA LĂM

Đúng như lời Dịch ông nói, không có thuốc thang thì dù Dịch Thủy có thể tự mình cấp cứu vết thương, nhưng ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*… ắt sẽ nguy đến tính mạng. Sự ‘lậu thủy’ đó, cuối cùng thực sự đã xảy ra.

Trong điều kiện vô thầy vô thuốc này, vết bỏng nặng như vậy bị nhiễm trùng cũng không lạ. Còn Dịch Thủy, mặc kệ thân thể hắn vốn cường tráng thế nào, mặc kệ ngày trước hắn từng oai dũng vượt qua bao nhiêu hiểm cảnh… cho đến lúc này, cũng không thể tránh thoát được số mệnh gần như đã bị định đoạt.

Trong gian nhà đơn sơ, Dịch Thủy nằm bất động trên ván giường, hắn mơ hồ cảm thấy trí não mình trầm trầm nặng trĩu, toàn thân đều phi thường khó chịu: có lúc nóng rực tới mức hận không thể một hơi tự xé toạc da thịt, lại có những lúc lạnh cóng đến tê dại tim gan.

Thảng đôi khi tỉnh táo một chút liền nhận ra mình đang phát sốt, nhưng hoàn toàn không phải ốm sốt thông thường. Linh cảm đột nhiên rành mạch đến đáng sợ ngầm nói cho hắn rằng khi nhiệt độ hạ bớt, rất có thể cũng là lúc mình ly khai cõi đời này.

Bên giường truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào, dường như là Dịch Châu. Dịch Thủy muốn mở miệng bảo con bé đừng khóc, thân hắn làm ca ca nhưng đã không còn khả năng bao bọc, cưng chiều con bé nữa rồi;mà sau này cha mẹ chỉ còn dựa vào nó thôi… Nước mắt không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì, thậm chí còn khiến người ta yếu nhược…

Thế nhưng hắn nói không ra lời, một chữ cũng không len được khỏi khóe môi.

Lẽ nào ta đã bệnh tới mức này ư? Trong lòng Dịch Thủy chua xót tự cười. Vừa lúc một tiếng đạp cửa ruỳnh ruỳnh vang lên, dường như vừa có một đám người vào nhà, hắn nghe được cả giọng tên Chu quản nô thúc bách Dịch Châu ra ngoài làm việc.

Hình như Dịch Châu đang khốn khổ van xin hắn nhân nhượng cho một chút, để được ở lại chăm sóc ca ca. Lại nghe tiếng soạt soạt như con bé đã quỳ xuống.

Dịch Thủy giận điên người, hắn có thể chết chứ quyết không cúi đầu, hắn muốn Dịch Châu cũng phải noi theo mình như thế. Ý chí sắt đá cùng với lửa giận bừng bừng cuộn khắp thân thể khiến hắn rốt cuộc cũng hé được mí mắt, hình ảnh đầu tiên Dịch Thủy nhìn thấy là Chu quản nô đang đứng cười ha hả một cách khả ố.

“Dịch Châu… đi làm đi. Ta có thể… tự… lo liệu…” Thanh âm hư nhược nào còn được đanh gọn như trước, vậy mà khiến kẻ tiểu nhân vừa nghe thấy đã bị một phen rùng mình, sống lưng lạnh toát. Chu quản nô tự nhiên kinh hoàng, lại như thẹn quá hóa giận, hung tợn gào lên:

“A! Còn nói được hả, đâu phải như muội muội ngươi bảo ngươi bệnh tật đến tắc tiếng rồi. Đã thế thì dậy! Dậy đi làm cho ta!”

Dịch Thủy phẫn hận trừng mắt, hắn còn không muốn nhấc người dậy ư, nhưng thực sự hiện giờ một chút khí lực cũng không có. Lại được bọn người đi theo Chu quản nô đang bắt đầu lôi xềnh xệch Dịch Châu ra ngoài, mà Dịch Thủy đến cùng vẫn chỉ có thể trợn mắt nhìn, vô lực ngăn cản chúng. Tiếng kêu khóc van xin thảm thiết tựa hồ vằm nát trái tim hắn…

… Bất lực thống khổ hằn sâu đến bi ai…

Chợt cửa lại bật mở, một đám nô lệ già có trẻ có xuất hiện, họ nhanh chóng kéo Dịch Châu khỏi đám hung ác rồi đứng quanh che chở cô bé. Một lão nô trong đám bước lại phía Chu quản nô, nhũn nhặn cười nói:

“Kìa… quản nô, hài tử Dịch Thủy này thực là bệnh nặng lắm. Nếu không hắn vốn hăng hái chăm chỉ, đâu thể nằm bẹp ở đây. Ngươi xem liệu có nhân nhượng được cho hắn một chút…”

Lão nô còn chưa nói xong, Chu quản nô đã nóng nảy ngắt lời:

“Lão già kia! Ngươi chán sống hả, cút ngay cút ngay! Hắn chết thì ta chịu trách nhiệm!” Ỷ thế Yến Niếp và San Hô, lần này quản nô đã quyết chí dồn Dịch Thủy tận mạng.

Lão nô bị quát nạt cũng rúm ró lùi lại, đến lượt một thiếu niên đôi mắt lanh lẹ dợm bước lên, hắn nói:

“Chu quản nô, dù sao Dịch bá bá và Dịch bá mẫu cũng đi làm rồi, ngươi cho tỷ tỷ ở nhà cũng được mà? Hơn nữa đừng quên Dịch Thủy ca ca dẫu gì cũng từng hầu hạ Vương gia, nếu có ngày Vương gia nhớ tới hắn, lại biết được tình trạng hắn thê thảm thế này… Người đòi trách tội, ngươi cũng chịu hết sao?”

Nghe mấy câu này Chu quản nô rõ ràng hơi rúng động, nhưng một tên thủ hạ đứng cạnh hắn nhổ toẹt một tiếng, vênh váo cao giọng:

“Hắn vọng tưởng đòi làm Vương phi mới bị Vương gia đuổi đi. Làm gì có chuyện Vương gia lại nhớ tới hắn nữa?! Ngươi nằm mơ hả?”

Nô lệ trẻ tuổi cười nhạt hai tiếng, đáp: “Lòng người khó dò, lại là lòng Vương gia, ai có thể đoán được? Dịch Thủy ca nếu đã được ưu ái lâu như vậy, hiển nhiên hắn phải có điểm hơn người. Chờ mấy bữa Vương gia hết hứng thú mới lạ, lại nhớ tới ca ca… lúc ấy dù không sủng ái hắn như trước, nhưng biết tính nô mình từng ưu ái bị đối đãi thế này, trong lòng người tất sẽ không dễ chịu đâu. Quản nô dám chắc sự tình này không thể xảy ra sao?”

Nghe đến đây thì gương mặt Chu quản nô chuyển xanh mét, hắn câm lặng một hồi rồi đột nhiên giậm chân giậm cẳng, hậm hực ra lệnh cho đám thủ hạ bỏ đi.

Lúc này Dịch Thủy nằm trên giường mà hai cánh môi khô nứt đã bị chính hắn nhay nghiến đến rướm máu. Mắt nhìn bóng lưng thất thểu của đám quản nô, trong tim hắn chỉ còn độc một nỗi uất nhục hòa cùng bi phẫn.

Lão Thiên, vì sao!? Vì sao đến tận thời khắc tận cùng sinh mệnh, ta vẫn phải ỷ vào cái tên của hắn để thoát thân?? Vì sao!?

Toàn thân Dịch Thủy căng cứng, khí lực không thể lý giải từ đâu khiến nắm tay hắn càng siết càng chặt, móng tay cứng nhọn găm sâu vào phần thịt mềm yếu giữa lòng bàn tay, máu tươi rỉ rỉ tràn ra mà Dịch Thủy tuyệt không còn cảm thấy đau đớn.

Trong đầu hắn tất cả đều là kẻ đáng hận kia, gương mặt ghê tởm của hắn ta, nụ cười nhàn nhạt giả tạo của hắn ta… đột nhiên, Dịch Thủy phẫn uất rít lên:

“Hạ Hầu Lan! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi… Ta hận ngươi…”

Thanh âm ai oán nhay dài không dứt trong gian nhà.

Dịch Châu kinh hãi thét lên, cả đám nô lệ quanh đó cũng hoảng hốt nhào tới bên giường, đã thấy khuôn mặt Dịch Thủy ám đầy tử sắc, miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm những gì không ai hiểu nổi; thần trí dường như đang lịm dần vào hôn mê.

Một lão nô trong đám nô lệ nghẹn ngào thở dài, đưa tay quệt lệ, quay sang nói với Dịch Châu:

“Hài tử, ca ca ngươi… hắn không được nữa rồi… quá lắm chỉ có thể cầm cự đến sáng mai thôi. Ngươi nhanh chạy ra ruộng gọi cha mẹ ngươi về, còn chúng ta sẽ đến chỗ Chu quản nô cầu xin hắn. Ai… chuyện này không thể tuyệt tình như thế được, tổn hại âm đức* mất thôi.”

——

*thương phong lậu thủy: nhiễm trùng. (từ này ở chương 33 cũng có, mà bữa đó tớ liều mạng phán bừa là ‘cảm mạo, thương hàn’ -___- ~ hix… *khấu đầu*)

*âm đức: việc tốt làm được lúc sinh thời được ghi công ở âm phủ. ( ó_ò câu này thật ra tớ cũng không chắc lắm về nghĩa. Nhưng hình như ý bác nô lệ già là đi cầu xin quản nô… ma chay tử tế cho Thủy Thủy ọ__ọ ….)



nghịch luyến không phải chưa từng đọc… =.= nhưng một em thụ ôm uất hận đến mức này thì thật tình đến giờ vẫn chưa thấy gặp thêm ai T___T~

***