Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 33

Nói phân hai phía, lại nói về Trọng Sinh sau khi rời khỏi Hoàng Phủ Thoán, đi theo hữu nhân rèn luyện giang hồ.

Mà nay, Trọng Sinh vì bằng hữu, đang tạm thời làm người đánh ngựa đuổi theo đại mỹ nhân! Bởi vì đại mỹ nhân có ý muốn chạy để cho tên ngốc nào đó đuổi theo, Trọng Sinh vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ đến sự khổ cực làm đánh xe truy đuổi, chạy khắp nơi không mục đích.

Hắn vừa làm người đánh xe, trên đường thấy người bệnh thương cũng thuận tay cứu chữa. Trong thời gian ngắn, cũng tạo nên một chút tên tuổi.

Đánh xe là đánh xe, người theo đuổi cũng là người nổi danh trong chốn giang hồ hiện giờ, hương xe của chiếc xe chở mỹ nhân này muốn bất biến nổi danh cũng là khó nói a.

Người sợ nổi tiếng heo sợ béo, phiền toái tìm đến trên người kẻ đánh xe Trọng Sinh.

Có người nhận được tin tức, bắt đầu hướng phía này tìm kiếm ── ai bảo Trọng Sinh dùng tướng mạo vốn có của hắn mà trà trộn trong giang hồ!

Hắn nghĩ người khác đều cho rằng hắn đã chết, cho rằng bất luận kẻ nào cũng sẽ không để ý một nhân vật nhỏ nhoi như vậy, cho nên lá gan mới lớn thế, chủ yếu hắn cảm thấy y thuật của mình không thành thục, không dám mang mặt nạ của sư phụ mà phá hủy tên tuổi của sư phụ. Lại không nghĩ rằng, cách làm như vậy mang đến cho hắn phiền toái lớn ảnh hưởng cả đời!

Đồng thời, Trọng Sinh cũng từ trong miệng thằng ngốc Cổ Tiểu Mộc đuổi theo mỹ nhân Mạc Mạc mà biết, đương kim thiên tử đang cải trang vi hành, hơn nữa hình như cũng đang ở gần đây!

Hắn vội vội vàng vàng hoảng loạn rời đi, sợ hãi cùng người nọ chạm mặt. Bất kể như thế nào, hắn cũng không muốn cùng người nọ đối mặt với nhau. Nếu lại thấy sự hèn mọn hiện trong mắt người nọ, hắn sợ chính mình ngay cả năng lực sống tiếp cũng mất!

Cưỡi ngựa chạy băng băng một thời gian, Trọng Sinh giữ chặt cương.

Mình làm sao vậy, làm sao vừa nghe đến tên người nọ lại bối rối như vậy? Cho dù y xuất kinh, cũng không nhất định là vì ta? Nói không chừng y chỉ điều tra dân tình mà thôi. Y lại không biết mình còn sống. Hay là lúc đó lộ chân tướng?

Càng nghĩ càng rối, rõ ràng đã bỏ qua việc này, không thèm nghĩ đến y nữa. Nhưng thật ra phía bắc đại dịch hoàng hành, sư phụ hình như đã đến đó, sao không nhân cơ hội này mà mở mang kiến thức, cứu tính mạng người giảm tội nghiệp của mình, cũng tránh uổng phí một lần được ─ sống lại.

Quyết định như vậy đi, tức khắc, Trọng Sinh quay đầu ngựa hướng phía bắc mà đi.

Làng quê Gia Hưng.

Một trận chạy loạn, chạy đến trấn này khi đã chạng vạng, trông thấy sắc tối, Trọng Sinh xuống ngựa quyết định tối nay tạm nghỉ trọ tại đây. Trấn nhỏ này, thân là hoàng đế cữu ngũ chí tôn hẳn là sẽ không đến tận nơi này mà điều tra nghe ngóng dân tình?

“Bác này, chào bác, thật xin lỗi, tại hạ muốn hỏi một chút, gần đây có khách *** nào không vậy?” Trọng Sinh hướng tới một ông lão đi ngang lễ phép hỏi.

“Ôi chao! Tiểu huynh đệ ngươi lần đầu tiên lến đây sao? Nơi này chỉ có duy nhất một khách *** ngay ngã tư góc chợ, này, cái cổng được đặt bên cạnh cái tiệm cũ kỹ kia.”

“Tiệm này chính là tiệm duy nhất nổi danh Gia Hưng chúng ta, bánh ú của nhà hắn ăn được lắm a! Tối nay tiểu huynh đệ nhất định phải mua hai cái nếm thử nha, ha hả, nếu không, thì cũng như chưa tới làng chúng ta!” Ông lão rất nhiệt tình, vừa thấy đã biết là người rất yêu quê nhà.

“Tạ ơn bác, tại hạ nhất định sẽ nếm thử!” Hai tay ôm quyền, Trọng Sinh cười cảm tạ với ông lão. Dắt ngựa đi tới khách ***.

Vừa qua tiệm bánh ú nổi danh, ngửi được một mùi thật đặc biệt, không khỏi ngẩng đầu nhìn bảng hiểu: Tiệm bánh ú Ngũ Phương Trai.

Hoàng Phủ Thoán từ nhỏ đến nay, đại khái vẫn là lần đầu một mình đi dạo lung tung, mạnh bạo ngay cả một tùy tùng cũng không mang.

Ngươi nhìn y một thân tơ lụa gấm vóc, thắt lưng đeo ngọc bội long phượng, trên khăn vuông khảm một viên ngọc lớn, chân mang giày da hươu đế mềm, ngựa bên người là long câu, yên ngựa là nạm ngọc viền vàng, tay nải nhẹ nhàng, xem ra ngoại trừ ngân phiếu thì cái gì cũng không bỏ vào, bộ dáng lại phong hoa tuyệt đại, xem ra là tay trói già không chặt, giống như trên trán có khắc “Ta có nhiều tiền, ta rất yếu đuối, mời đến cướp đi.” Trong mắt một bang cường đạo thổ phỉ nhìn thấy có thế không hân hoan sao?

Cho nên, Thịnh Lẫm đế cải trang vi hành thiên hạ mục tiêu chủ yếu là tìm kiếm Đường Trì, nhân tiện cũng quét sạch không ít giang hồ bại hoại, thổ phỉ chiếm núi, thậm chí còn kết liễu không ít háo sắc.

Giữa trưa đi ngang qua Gia Hưng, nghe nữ chủ quán xinh đẹp nói cho y biết bánh ú Ngũ Phương Trai tương đối nổi danh, vừa vặn Tôn Sa Hải cho y biết tin tức Đường Trì có thể ở tại vùng này, hoàng đế mê thức ăn dân gian lập tức một hướng mà đi.

Bây giờ, giờ phút này, y đang ngồi trong phòng ghế dành cho khách quý của ***, nhấm nháp nhân bánh ú nổi danh, nhớ tới Đường Trì bảo bối.

Sau khi ta tìm được hắn, phải thế nào mới có thể để cho hắn nhận ta lần nữa không? Hay trực tiếp đem hắn ép về cung? Hay là quấy rầy kiên quyết? Hay là mặt dày theo đuổi hắn? Hay là lập…

Nếu hắn không muốn gặp ta thì phải làm sao? Ngô… Cắn bánh ú, Hoàng Phủ Thoán chìm vào trầm tư.

“Ôi mẹ của ta a! Ôi bà nội của ta a! Đau chết ta rồi!”

“Tránh ra tránh ra! Tìm chủ quán tính sổ đến đây! Đây là bánh ú gì! Ăn vào chết người! Các hương thân cũng không nên mắc mưu mua bánh ú của nhà bọn họ, ăn sẽ chết người!”

“Ôi ── Đau chết được!”

“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngoài trừ khách nhân đang ăn trong *** ra, còn có hương thân xếp hàng đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, làm cho cửa tiệm chật như nêm cối. Người phía sau không biết chuyện gì đã xảy ra, liều mạng chen lấn lên trước xem náo nhiệt.

Hoàng Phủ Thoán ngồi ở chỗ khách quý trong *** ngạc nhiên thò đầu ra cửa nhìn, đây là dân gian gọi là lừa đảo sao? Thú vị thật! Đương kim thánh thượng xòe quạt nhún chân, chuẩn bị… uống trà ăn bánh xem náo nhiệt!

“Này, đây không phải Lí Nhị Cẩu em vợ của huyện thái gia sao? Vậy nằm trên cửa kia chính là… đại ca của hắn? Sao lại thế này, Ngũ Phương Trai làm sao đắc tội với dã khuyển?” Có người nhận ra kẻ gây náo động, thỏ thẻ nói với người bên cạnh.

“Đúng là! Lần này Ngũ Phương Trai cần phải ngăn đại huyết rồi, nghe nói Lí Nhị Cẩu hai ngày trước vừa mới bị thua một khoản tiền lớn, đang đi khắp nơi kiếm oan đại đầu (tiền oan uổng) mà! Ai! Ngũ Phương Trai cây to đón gió, lần này được rồi, bị chó điên cắn, không chết cũng bị lột da!”

Thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ với mình, Lí Đại Cẩu nằm trên ván cửa càng kêu hăng say, “Ôi ── đau chết ta rồi! Mẹ của ta ôi ──”

“Ngươi nói đi! Rốt cuộc ngươi có bồi thường hay không! Không bồi thương bọn ta kiện lên quan!” Lí Nhị Cẩu kêu la, uy hiếp chủ quán.

Lên quan, một khi đã kiện lên quan, ta không bồi thường khuynh gia bại sản mới lạ! Kẻ nào mà không biết hai tên chó hoang các ngươi, ỷ vào di thái thái (vợ lẽ) cưng chiều của huyện thái gia, khắp nơi làm xằng làm bậy! Chủ *** có khổ cũng nói không nên lời, gấp đến độ sắp khóc.

Bên này, Trọng Sinh vừa nhận phòng, sau khi lau sơ qua, kiểm tra bạc trong túi đi tới tiệm bánh ú bên cạnh, chưa tới cửa đã bị tiếng la náo nhiệt ─ dọa.

“Huynh đài, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Trọng Sinh tò mò hỏi vị thanh niên phía sau.

“Ai? Chuyện gì? Nghe nói có người ăn bánh ú mà bệnh, bây giờ khiêng người bệnh đến tìm tận cửa ──!” Tiểu tử trẻ tuổi có chút “cười trên sự đau khổ của người khác”.

“Khiêng người bệnh tìm tới tận cửa? Sao không sớm tìm lang trung chữa trị, nếu chậm trễ thì nguy cấp.” Thật là hồ nháo! Trọng Sinh vừa nghe có người sinh bệnh, kỳ quái là đối phương làm sao không chạy đi chữa trị, trong lòng vì người bệnh mà lo lắng.

“Ngươi là người nơi khác đến? Chỗ chúng tôi nhỏ, lang trung đều được mời đến trong huyện thành, trước khi chết phải tìm bồi thường thỏa đáng đã!” Tiểu tử tùy tiện nói, dù sao đau ở trên người của kẻ khác, với hắn chả liên quan gì.

“Này!” Lắc đầu, Trọng Sinh hô hét với đám người phía trước: “Thật xin lỗi, xin cho qua nào. Để cho tại hạ vào xem.”

“Chen chúc gì chứ!” Có người quay đầu lại chửi.

“Tại hạ là lang trung phương xa, nghe nói nơi này có người bệnh, xin cho tại hạ vào xem, cũng không nên chậm trễ.” Trọng Sinh ôn hòa đáp lại.

“Á! Lang trung đến rồi! Lang trung đến rồi! Mau nhường đường, để cho lang trung đi vào!” Vừa nghe lang trung đến, đám hương thân vây xem nhanh chóng nhường đường.

Lang trung? Lí Nhị Cẩu đang tức giận phát hỏa cùng chủ tiệm vẻ mặt cầu xin cùng nhau quay đầu.

Chủ tiệm trong lòng có chút vừa vui vừa lo. Vui là lang trung đến, có thể vì hắn tẩy đi vết nhơ lớn có vấn đề trong bánh ú nhà hắn. Lo là cho dù lang trung đến, nếu là đồng bọn của Lí Nhị Cẩu, vấn đề kia không phải càng muốn trêu người sao? Ai, tổ tông của ta! Ngươi ở trên trời có linh thường phù hộ cho con cháu của ngươi đi!

Khách nhân trong tiệm nghe lang trung đến, cảm thấy náo nhiệt mà lén nhìn, mỗi người húng thú ngước lên. Thịnh Lẫm đế nhìn náo nhiệt như nhìn món ngon cũng không nén đưa mắt hứng cửa. Không biết lang trung này có phải cũng là người thông đồng hay không?

Lang trung rốt cuộc từ trong đám người vây quanh, đi vào khách đường.

“Chủ quán, xin cho tại hạ khám cho người bệnh.” Liền ôm quyền, người tới nói.

“Răng rắc” một tiếng, chén trà trong tay Thịnh Lẫm đế đột nhiên vỡ nát! Cả người như bị điểm huyệt đạo, nhìn chằm chằm vào người khách áo lam dáng gầy gầy thuần hậu thanh tú giữa khách đường.

Đường…

Đường Trì còn sống đang đứng trước mắt của y!

Tuy rằng biết hắn còn sống trên cõi đời này, nhưng chính mắt nhìn thấy cái chết của hắn, chính hai tay này đem hắn đặt vào quan tài, bây giờ người này cứ rõ rõ ràng ràng đứng trước mặt như vậy, nhất thời, Thoán hoài nghi mình có phải vì tưởng nhớ quá mà sinh ra ảo giác.

“Này! Ngươi muốn làm gì!” Lí Nhị Cẩu duỗi tay muốn đẩy Trọng Sinh ra.

“Tại hạ muốn trị liệu cho vị huynh đệ kia. Cứ để như thế, sẽ tai nạn chết người.” Trọng Sinh nhịp bước hơi dời, né cái đẩy của đối phương. Thuận thế ngồi xổm xuống, ngón tay đặt lên mạch tượng của người bệnh.

“Ai biết ngươi là lang trung giang hồ từ đâu đến! Cút ngay!” Lí Nhị Cẩu phát cáu sợ hãi bị vạch trần, bao quanh Trọng Sinh.

“Lang trung chết tiệt!” Lí Nhị Cẩu đương nhiên không thể để Trọng Sinh vạch trần bọn họ dưới mắt nhiều người như vậy, một quyền muốn giáo huấn hắn.

Một chiếc phiến đàn hương bỗng nhiên xuất hiện trên vai hắn, khẽ gõ vài cái.

“Vị nhân huynh này, có lang trung giúp huynh đệ ngươi chữa bệnh, ngươi chẳng những không cảm kích, làm sao lại còn muốn ngăn cản? Hay không phải huynh đệ này của ngươi căn bản không có bệnh?” Thanh âm lãnh lãnh thanh thanh mang chút châm chọc.

Trọng Sinh ngồi xổm trên đất cơ hồ hoài nghi lỗ tai của mình. Thanh âm này như thế nào…

Không! Không thế nào! Trái tim đập mạnh, hắn kinh hoàng nhanh chóng đứng lên.

Lí Đại Cẩu nằm trên ván đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn cả hồi nãy: “A ── tay của lão tử đau quá a!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết, Trọng Sinh mới từ trong tim đập mạnh và loạn nhịp kịp phản ứng. Vội vàng buông ba ngón bắt mạch ra, chỉ thấy dấu ngón tay tím đỏ xuất hiện trên mạch tượng của Lí Đại Cẩu.

Hít sâu một hơi, ở trong lòng kêu ba lần tên hiện tại. Trọng Sinh nắm chặt tay trái trong tay áo, chậm rãi trên mặt đất đứng lên, sắc mặt trấn định đối với mọi người nói: “Vị huynh đệ kia không có gì lo ngại. Xem ra chỉ là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì! Đồ lang băm! Có loại…”

“Bốp!” Tiếng tát thật mạnh vang lên, Lí Nhị Cẩu bị đánh đến thất tha thất thiểu lùi ba bước, bụm mặt “phì” một tiếng phun ra một chiếc răng nanh, “Ngươi! Ngươi… Lá gan của ngươi lớn thật! Dám đánh đại gia nhà ngươi ta…”

“Bốp!” Lại một cái tát, đánh cho Lí Nhị Cẩu ói cả mật.

“Các huynh đệ, các ngươi! Đem hai người này áp đến huyện nha cho ta!”

Không đợi đám người xung quanh, Thịnh Lẫm đế đã phi thường mất kiên nhẫn vươn chân, đem vài tên đạp xuống đất. Dưới sức chân cũng làm cho bọn họ chao đảo một lát không đứng dậy được.

Xòe quạt vừa khép lại, nhanh chân bước, há miệng kêu: “Đường…” Tới đến bên người nọ, mới phát hiện mình thật khẩn trương như vậy, ngay cả tên cũng gọi không xong.

Trọng Sinh như là vừa mới chú ý đến nam tử tuyệt thế vô song trước mắt khó xưng, xoay người mĩm cười với Hoàng Phủ Thoán, ôm quyền nói: “Đa tạ vị nhân huynh tương trợ, nơi này nếu không có người bệnh, cũng không có việc của tại hạ. Xin thứ cho tại hạ thất lễ, xin cáo từ.” Trong lòng thầm niệm mấy lần lời nói, thật vất vả mới làm được mà không vấp, coi như là nói lưu loát đi.

Thoán sửng sốt, không ngờ Đường Trì lại cười với y, hồn vì nụ cười của hắn mà bị câu dẫn. Nụ cười của hắn mình đã bao lâu rồi không thấy? Một năm? Một năm rưỡi? Hay lâu hơn?

Nhìn người nọ sắp đi, hắn vừa mới xoay người, lập tức vội vàng kéo tay áo của hắn, giữ chặt mà lại không biết nên nói cái gì, ấp úng nửa ngày, mới lắp ba lắp bắp nói: “Ách… Đường… Trì, ngươi… Ta có vài lời nói với ngươi. Chúng ta tìm chỗ yên tĩnh được không?”

Trọng Sinh hơi nhíu mày, “Vị huynh đài hẳn là nhận sai người? Tại hạ là Trọng Sinh, cũng không phải là Trì gì đó. Có thể buông tay áo của tại hạ ra được không?” Trái tim hồi hộp nhảy loạn. Giấu tay trái run rẩy nắm chặt trong tay áo, cố sức khắc chế chính mình chạy trốn như vậy.

Thoán sửng sốt. Nhận lầm người? Làm sao có thể? Trì vì sao không để ý đến ta? Hắn… Chẳng lẽ còn giận ta? Hay là…

“Ngươi nói tên ngươi là gì?”

“Tại hạ là Trọng Sinh.”

“Trọng Sinh… Ngươi là Trọng Sinh nào?” Nói còn chưa xong, tay đã bị Trọng Sinh hất ra.

“Vị huynh đài này, chủ tiệm hình như có chuyện nói với ngươi. Tại hạ không quấy rầy.” Nói xong, lập tức cất bước bình tĩnh đi ra ngoài.

Thịnh Lẫm đế quýnh lên, định nhấc chân theo sau, thì trước mặt có người “phịch” quỳ xuống.

“Ngài! Vị khách quan này, đại thiếu gia, ngài cũng có thể cứ đi như vậy chứ! Ngài nhất định… Ngũ Phương Trai chúng tôi cũng tan tành luôn! Hai tên nhị ca này chính là phía sau có chỗ dựa của huyện thái gia a!”

“Vị đại thiếu gia này, ngài nhất định phải cứu Ngũ Phương Trai chúng tôi a!” Từ một thân ăn mặc của Hoàng Phủ Thoán có thể nhìn ra người này không phú thì quý, chủ tiệm buôn bán nhiều năm tự nhiên mặt nhìn cũng lợi hại. Thầm nghĩ người này một thân dáng vẻ, nói không chừng là vương tôn công tử nhà ai, nếu có y là chỗ dựa cho mình, huyện thái gia kia cũng không thể quá tuyệt tình chứ?

Mọi người vây xem ngoài cửa cũng nghị luận đều nói: “Ái nha, lần này Ngũ Phương Trai đại nạn rồi! Chẳng những không đem người lừa được, còn đem người đả thương không thể đánh, cái này… Ai!”

Trong lòng Thoán gấp muốn chết, tâm tư của y không muốn quản những chuyện này, huyện thái gia gì đó đến lúc truyền lệnh Tôn Sa Hải phế bỏ hắn là được. Hiện tại với y mà nói, đuổi theo Trọng Sinh biến mất trong đám đông mới là chuyện ưu tiên!

“Trẫm… Ta sẽ trở lại.” Thoán nghĩ thoát khỏi lôi kéo của chủ tiệm.

“Đại thiếu gia! Ngươi đánh ngươi cũng không thể đi như thế được!” Tiếng gia đình chủ tiệm kêu gào. Hậu quả đánh em vợ của huyện thái gia, cũng không phải là y vừa giúp tiểu dân là có thể gánh vác như vậy.

Toàn bộ con cùng con dâu của chủ tiệm chạy ra, cùng ngăn đường đi của Thoán, không cho y rời đi.

Dân chúng cũng bắt đầu chỉ trỏ, cho rằng công tử bột điển trai này đánh người rồi chạy, để lại hậu quả rối rắm cho chủ tiệm xử lý.

Thoán nghiến răng phẩy tay áo, từ trong răng nanh phát ra vài từ: “Đi! Đi huyện nha!” Chuyện này không giải quyết, y cũng không có biện pháp thoát thân.

Một cái ra hiệu, lệnh cho người bảo hộ âm thầm đuổi theo Trọng Sinh, hoàng đế vừa mới xoày đầu, mắt lộ hung dữ nhìn mấy người nằm dưới đất!

Một đám lão bách tính vây lấy Thoán, người của Ngũ Phương Trai dùng ván khiêng Lí Nhị Cẩu đến huyện nha.