Nằm Im Đừng Động

Chương 7

Tiểu Mạn ngồi một bên uống sữa bột, con mắt thi thoảng lại liếc nhìn qua người đàn ông đang chăm chú xử lý tài liệu, nàng thu thân thể ngồi gọn một góc trên sopha, hai chân nàng gập lại trước ngực, uống hết cốc sữa dường như rốt cục cũng có chút gì đó khí thế, nàng dè dặt bò tới chỗ Mộ Lăng Duệ.

"Mộ thiếu..."

Nàng trước đây gặp hắn căn bản không biết người này như vậy sau lưng là cả một gia tộc, đầu tiên còn ngỡ tưởng hắn cũng giống mình, tha phương cầu thực, còn nợ tiền gì đó mới bị người ta đuổi đánh, vậy nên rất đau lòng mới như vậy cưu mang hắn. Rốt cục bị hắn bắt về đây từ khi nào không biết, nghe gia nhân một tiếng cung kính hai tiếng cung kính nàng theo đó mới bừng tỉnh, hóa ra là nàng suy tính trật lất.

Cho dù nàng không biết hắn thân phận thực sự là gì, bất quá thái độ không còn có thể thoái mái được như ban đầu, ngược lại còn có hoảng hốt, nàng đối với nơi đấy căn bản không cách nào quen được. 

Nàng muốn rời khỏi đây, chỉ là người đàn ông này tựa như đều thấu hiểu trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, bất cứ khi nào nàng mon mem tới gần nhỏ ý đòi rời khỏi, hắn lại khéo léo đem câu chuyện trật hướng. Kết thúc lần nào cũng là bản thân nàng bị đè ra ăn sạch sẽ, mệt tới thiếp đi, câu chuyện vẫn còn chưa kịp phát ra lời đã tắt ngúm.

Bất quá lần này nàng nhất định rõ ràng cùng hắn phân trần.

"Em muốn đi!"

Mộ thiếu đem mày ngài hướng nàng nhướng một cái.

"Khi nãy em gọi tôi là gì?" Âm điệu lời nói mười phần trầm ấm.

"Mộ thiếu!"

"Không cho đi" hắn tiếp túc đủng đỉnh đánh văn bản.

Sa Tiểu Mạn tức giận, cái người này dựa vào đâu đem nàng về đây, còn nhất định ép buộc nàng, cấm túc nàng, hắn dựa vào cái gì, nàng sớm bị chọc tức giận ngút trời.

"Em muốn đi!! MUỐN ĐI!!"

"Khế ước bán thân em ký rồi, em muốn đi nơi nào?"

"...." 

Hiện tại nàng tình nguyện tin mình điếc.

Sau khi xem xong cái " kế ước bán thân" kia, nàng tình nguyện tin mình bị mù.

Trên thế giới này còn tồn tại thứ gì là luân thường đạo lý hay không!!??

Nàng từ bao giờ đã lấy chồng thế này!!! Cái dấu vân tay đỏ chót kia nàng từ bao giờ ấn vào? Chữ ký kia quả thực là của nàng, bất quá có gì đó sai sai...

"Sao em không tin ư? Tôi giúp em kiếm tra xem thực sự đây có phải dấu vân tay của em không nhé"

Sa Tiểu Mạn đờ đẫn cầm quyển sổ đỏ nhỏ, gương mặt hiện tại chính là chảy xuống ba cái vạch đen sì, nàng thế nào hoàn toàn không có ký ức.

"Cái... này.. từ bao giờ mà tôi ký?"

"Tối hôm qua khi em đang ngủ"

Khi nàng đang ngủ... đang ngủ? A...a... có ai làm ơn nói cho Mộ thiếu này biết nói dối cũng cần có trình độ hay không!!! Nàng đang ngủ cũng có thể như vậy ký chữ?

Qua một đoạn thời gian như cũ vẫn thấy Tiểu Mạn cầm quyển sổ kia, thân thể hóa đá, Mộ Lăng Duật rất có tinh thần tước quyển số trên tay nàng đi đem cất trong một chiếc hộp nhỏ sau đó đem hộp nhỏ cất vào tủ lớn, chìa khóa tủ lớn lại cẩn thận đặt vào két bạc.

Hăn sân si tới chỗ nàng cực kỳ yêu thương hướng người nàng cọ cọ, bộ dáng mè nheo.

"Vợ a~ gọi một tiếng chồng yêu đi"

"..."

Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ rồi đó! Đương nhiên nhìn nàng như vậy cũng đừng ai tưởng nàng là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp, ai muốn bắt nạt thì bắt nạt.

Nàng thực hiện chính sách trước tuyệt thực sau đòi treo cổ, rốt cục người đàn ông này cũng chịu thỏa hiệp, cho phép nàng đi học trở lại, Sa Tiểu Mạn tuy xuất thân bần hàn nhưng nàng vẫn luôn có tôn nghiêm của bản thân, trong lúc trời không biết quỷ không hay đã kết hôn với người ta thì thôi đi, hiện tại nàng lại chịu bao nuôi ư?

Chồng bao nuôi vợ thì cũng không phải truyện gì xấu xa, bất quá nàng vẫn cảm thấy truyện này rất rất phi thực tế.

Nàng lén lút sau lưng hắn làm một số công viếc làm thêm, song không hiểu sao hắn vẫn như cũ đều phát hiện ra, còn tốt bụng giúp nàng... nghỉ việc.td

"Em muốn ly hôn"

Quả hồng mềm bị bóp nhiều quá cuối cùng cũng có ngày học đòi phản kháng, Mộ Lăng Duệ đang nhàn nhã ngắm nhìn bát cháo trước mặt mình, nghe nàng nói vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bàn tay vẫy vẫy cô gái nhỏ đang cảnh giác đứng ở xa tới gần.

Tuy rằng Mộ Lăng Duệ không biết cái gì đúng sai nhưng mà không thể phủ nhận, hắn... rất đẹp. Có trời mới biết lúc ấy Tiểu Mạn tựa như bị thôi miên, bàn chân cũng vô thức hướng hắn bước tới.

Cho tới khi nằm gọn trong móng vuốt của con sói nàng mới thầm than một tiếng... hỏng bét, kẻ này không những vô liêm sỉ mà còn biết chơi trò mỹ nam kế lừa nàng.

Mộ Lăng Duệ hướng nàng cọ cọ, bộ dạng mè nheo, dường như con mèo nhỏ đòi thuận lông... mèo nhỏ? Haha... chắc cô bị điên rồi mới liên tưởng người đàn ông cao hơn một mét tám này với con mèo con nho nhỏ xinh xinh....

Bàn tay hắn không an phận lần mò tới trước ngực áo nàng bóp bóp.

"Thật bé!"

Phi, bà đây phi, hắn lại dám chê nàng bé... Nàng tức giận hất bàn tay người đàn ông ra, chê nàng bé thì đi mà tìm cô nào lớn mà sờ, đổi lại sự tức giận của nàng Mộ Lăng Duệ chỉ thơm thơm vào cần cổ nàng, bàn tay lần nữa đường cũ trở về.

"Xúc cháo cho tôi, việc ly hôn tôi sẽ cân nhắc xem sao~"

Sa Tiểu Mạn cắn răng đem cháo xúc tận miệng hắn, Mộ Lăng Duệ ngoan ngoãn ăn hết sạch, ánh mắt nhìn nàng vừa yêu thương vừa phụ thuộc.

"Mộ thiếu, việc ly hôn..."

"Tôi nói cân nhắc chứ không nói đồng ý với em ly hôn, sau khi cân nhắc tôi quyết định không đồng ý" hắn trực tiếp ngắt lời cô.

Ok ok! Ổn, nàng rất vinh quang chịu lần thứ N quả lừa!