Đang lúc văn nghệ lại bị Khương Thành Quan phá mất, cô cũng không còn tâm tình, lấy lý do muốn nghỉ ngơi đuổi bọn hắn ra. Bọn hắn cũng biết cô cần thời gian suy nghĩ nên cũng không ép buộc, ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Còn lại một mình, Mạc Linh tắt đèn, nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người.
Bọn hắn nhận ra cô.
Người bọn hắn yêu là cô.
Nhớ lại câu nói của Bạc Ngưng Thần, gò má cô nóng bừng, tim đập rối loạn gấp gáp, cảm giác sung sướng tràn lan khắp người.
Không biết từ lúc nào, cô luôn dùng thái độ ỷ lại với bọn hắn, nhưng lại giả vờ bình thường. Luôn xem nhẹ những thay đổi nhỏ trong tâm, cũng cố quy kết cảm giác co rút đau đớn trong ngực là mạch máu có vấn đề.
Hóa ra, cô đúng là yêu hắn, yêu tất cả bọn hắn. Có thể không nhiều như bọn hắn yêu cô, nhưng nếu mất đi một người thì tim cô sẽ khó chịu.
Ích kỉ quá.
Mạc Linh cười khẽ, vùi đầu vào chăn không muốn nghĩ nữa.
Chỉ mong, ngày mai sẽ tìm được cách đáp án.
Đêm, chìm vào yên lặng.
Có thể do cơ thể vẫn còn mệt mỏi, cô ngủ rất say, đến khi mở mắt thức dậy đã là buổi chiều hôm sau, bụng đã kêu vang từ khi nào.
Rửa mặt chải đầu, thay một bộ váy đơn giản, Mạc Linh bước ra khỏi phòng, không ngoài ý muốn nhìn thấy trong phòng khách ngồi đầy người.
Mạc Linh như thường lệ mỉm cười chào họ. Cảm giác hạnh phúc mà đánh mất đi mới nhận ra được này, cũng may là cô vẫn không mất họ, thật sự quá tốt.
Xem ra thẳng thắn với bản thân cũng không khó, chỉ cần nhìn thẳng bọn hắn, sự yêu chiều luôn dành hết cho cô, quan tâm cẩn thận, chết tiệt, cô còn không rõ mình đang nghĩ gì nữa.
Chỉ biết, hiện tại tâm cô tràn đầy ấm áp, nếu luôn như vậy thì tốt rồi.
“Linh, em sao thế? Vẫn còn không khỏe sao?” Đồng Phù phát hiện cô luôn nhìn bọn hắn chằm chằm không lên tiếng, bước đến xem thử.
“Không có, chỉ là đột nhiên nhận ra em thật hạnh phúc.” Mạc Linh lắc đầu, ngoan ngoãn để Đồng Phù đưa tay lên trán cô.
Bọn hắn sửng sốt, nhìn cô cười thật rạng rỡ cũng mỉm cười.
“Đúng vậy, em đúng là hạnh phúc nhất rồi.” Kanato Ken từ phía sau ôm lấy cô, than thở.
“Ha ha, mọi người nên ghen tị em đi!” Cô hất mặt khoe khoang.
Toàn bộ tầm mắt đều tập trung vào cô, trong mắt chất chứa sự ôn nhu không giới hạn. Đúng vậy, cô là người hạnh phúc nhất, và người mang lại hạnh phúc cho cô chính là bọn hắn.
“Ô, xin lỗi, chúng tôi đến không đúng lúc sao?”
Thanh âm lạnh nhạt đánh vỡ khung cảnh hòa bình hiếm thấy, bọn cô đồng loạt nhìn về hai người đang đứng phía cửa.
“Trần Dực?” Cô ngạc nhiên.
Đứng trước cửa đúng là Trần Dực cùng Bạch Liên Hoa. Trần Dực vẫn là một bộ mặt đơ bình thường, tay giữ lấy tay Bạch Liên Hoa đang cười với họ.
“Hai người đến đây làm gì?” Đồng Thanh ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ đến đây phá uyên ương?” Hoàng Ngôn Đằng vẫn còn đề phòng hai nhân vật nguy hiểm này.
Một người là “nữ chính” đáng lẽ ra nên được bọn hắn yêu, một người là “nam phụ” điên cuồng.
Tính ra, câu chuyện hôm qua Mạc Linh kể đã để lại ấn tượng sâu sắc với bọn hắn.
“Em lo cho Linh, hôm trước em ấy có vẻ kì lạ, hơn nữa mấy hôm nay chưa đến công ty, em còn tưởng em ấy bị bệnh.” Bạch Liên Hoa vô tội chớp mắt, nép ra sau lưng Trần Dực.
“Chính là như vậy.” Trần Dực đưa tay chắn phía trước, nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình với thái độ của bọn hắn “Hơn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi Mạc Linh.”
“Không có chuyện gì để nói.” Bạc Ngưng Thần khoát tay từ chối.
“Có, không ngại thì tôi nói ở đây cũng được.”
Trần Dực không ngại công khai ở đây, dù sao cũng là người trong cuộc, vấn đề cũng đơn giản, đáng tiếc Mạc Linh không nghĩ vậy, với tính cách của Trần Dực, cách nói chuyện của hắn thật sự là giết người không đòi mạng, hơn nữa còn là trước mặt mấy hũ giấm này nữa.
“Không, không cần nói ở đây, vào phòng t... phòng bếp đi.” Dưới ánh mắt sắc bén của bọn hắn, cô thức thời sửa miệng.
Nơi đó có thể đảm bảo bọn hắn vẫn nhìn thấy nhưng sẽ không nghe thấy, dù sao căn nhà này cũng không nhỏ chút nào.
“Được.” Trần Dực cũng không thích có người cứ canh chừng hắn mãi.
Mạc Linh đi trước dẫn đường, Trần Dực để Bạch Liên Hoa ngồi vào một góc sô pha, đặt bình hoa trên bàn xuống bên cạnh, lại kéo bàn chặn sát chân đảm bảo không cho ai có khả năng đến gần, xong việc mới thẳng lưng đi theo Mạc Linh.
“...” Bạch Liên Hoa đã quen nhưng cũng không còn gì để nói.
“...” Những nam nhân đang cân nhắc có nên thêm phương án bảo vệ này vào hành trình theo đuổi hay không.
“Chuyện gì?” Cô xoay lại, đảm bảo an toàn mới hỏi Trần Dực.
Trần Dực chỉ lẳng lặng nhìn cô, chăm chú đến độ cô lầm tưởng mình bị hắn dùng ánh mắt lột da vậy. Tựa như đã xác định được, Trần Dực thu hồi tầm mắt, như bình thường nhìn đỉnh đầu cô.
Quên không nói, mỗi khi nói chuyện hắn đều nhìn đỉnh đầu cô, chẳng lẽ cao hơn thì có quyền khinh thường người khác sao? Mạc Linh đối với vấn đề này luôn luôn bất mãn, vì thế xem như trả thù, cô cũng nhìn chằm chằm cái cằm hoàn hảo của hắn, chứng tỏ bản thân cũng vô cùng khinh bỉ hắn, không thèm nhìn mặt hắn khi nói chuyện.
“Cô, trở lại rồi à?” Là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định vô cùng.
“... Ừ, trở lại rồi.” Cô nhẹ gật đầu.
Chỉ có bản thân cô là lo sợ không đâu thôi sao? Ai cũng nhận ra thế này là thế nào
( ̄- ̄|||).
“Như vậy, hiệp định của chúng ta, cô nghĩ thế nào rồi?”
Mạc Linh trầm tư, nghiên đầu nhìn ra phòng khách, vừa vặn đón lấy mấy ánh mắt đang theo dõi động tĩnh trong này, cô lại một lần nữa nhìn (cằm) Trần Dực.
“Nghĩ xong rồi, tôi đồng ý.” Cô nắm chặt tay, cố bình ổn cảm xúc dao động trong lòng.
“Lâu hơn tôi tưởng, nhưng không sao, vậy xem như hiệp định này chưa từng tồn tại đi.” Trần Dực hài lòng.
“Hả?” Mạc Linh trợn mắt.
Trần Dực dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng để nhìn cô, hơn nữa còn tặng kèm một nụ cười mỉa, có điều cơ mặt cứng quá, cười mỉa thành zic zac rồi.
Thật thần kì... Mạc Linh nhìn biến hóa trên môi hắn, không chút keo kiệt tán thưởng.
“Hiệp định là khi cô miễn cưỡng ở cạnh bọn họ, còn hiện tại cô nguyện ý chấp nhận tình cảm của họ, vậy thì hiệp định không còn ý nghĩa tồn tại nữa.” Trần Dực hiếm khi bỏ qua trạng thái robot, đồng tình nhìn (đỉnh đầu) cô “Chúc cô hạnh phúc.”
Chúc thì chúc đi, có cần dùng thái độ thương hại đó không? Bạch Liên Hoa mới là người đáng thương nhất ấy! Gặp phải cái tủ băng như anh là do kiếp trước không chịu nghe lời người lớn mỗi ngày thắp một nén hương cho trời đất đó!!
Dù quá trình là khúc chiết, kết quả vẫn xem như khá thuyết phục, Mạc Linh cùng Trần Dực trở lại phòng khách, Bạch Liên Hoa liền hồ hởi chạy đến, bỏ qua Trần Dực mà ôm lấy cánh tay cô.
“Linh à, chúng ta đi ăn nhé, đến chỗ em thích ăn một bữa thỏa thích chúc mừng đi!”
“Chúc mừng gì?” Mạc Linh nhận ra khí lạnh chảy dọc sống lưng.
“Mừng em sắp kết hôn đó! Thoát kiếp độc thân rồi!” Bạch Liên Hoa vừa tiếc hận vừa vui sướng, nhất quyết muốn cùng cô chơi một bữa tận hứng.
“Cái gì?!” Hàng loạt thanh âm không hẹn cùng oanh tạc.