P/s: Tìm mãi mới ra một tấm khá giống Mạc Linh mặc lễ phục, có điều Linh nhi mặc là váy dài...
Mạc Linh cùng Khương Thành Quan đến nơi đã là chuyện mười phút sau, trên đường đi tĩnh lặng đến kì lạ, nhưng thực ra cũng khá dễ chịu, đối với Mạc Linh.
Khương Thành Quan trời sinh khứu giác rất nhạy, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy mùi thơm tinh khiết từ người cô không ngừng quấn quýt lấy hắn, khiến hắn trở tay không kịp, chỉ đành im lặng chịu trận, cố dồn lực chú ý vào hai bên đường đang lướt nhanh qua.
"Khương Thành Quan, anh vừa đi con đường này hai lần rồi đấy." Mạc Linh tốt bụng nhắc nhở hắn, hóa ra hắn là một tên mù đường a.
"..." Khương Thành Quan nhìn vào bản đồ vệ tinh, im lặng rẽ hướng, một lúc sau mới nhẹ giọng nói "Thật ra... cô không cần gọi cả tên họ tôi ra như vậy."
"A, tôi cứ nghĩ anh không thích tôi gọi anh thân mật!" Cô tỏ vẻ vui mừng khác thường "Vậy thì... Tiểu Quan ~"
"..."
Xe dừng lại trước một quán bar sang trọng, bên ngoài đứng đầy những phóng viên bị bảo vệ chặn lại, chen chúc chung quanh thảm đỏ, nhiều người ăn mặc xinh đẹp lịch sự đứng trên thảm đỏ tạo dáng, mỉm cười.
Khi chiếc xe dừng lại, những người đang đứng tạo kiểu uốn éo kia lập tức khựng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn đôi nam nữ bước ra từ bên trong, ống kính cũng bắt đầu hướng về phía bên đó chớp liên hồi. Nam nhân lịch sự tao nhã, đưa cánh tay ra, nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mỉm cười, thuận theo đặt bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lên cánh tay nam nhân.
"Tiểu Quan, đây là tiệc sinh nhật mà, phải không?" Mạc Linh nghi ngờ kéo kéo tay Khương Thành Quan.
"Ừ." Hắn chậm chạp gật đầu, suốt đường đi bị cô gọi liên tục, hiện tại nghe thấy tên này hắn cũng lười nói.
"Nè nè, Tiểu Quan, anh hiện tại lại làm sao vậy? Nhìn anh chán chường lắm đó!"
Mạc Linh mặc kệ ánh đèn hai bên, vừa nói chuyện cùng hắn vừa bước vào trong. Đây cũng xem như một tài năng của cô đi, hắn còn phải nhíu mày vì ánh sáng, ngược lại khi cô nhìn hắn, cánh môi lúc mở lúc đóng, khuôn mặt nhấp nháy ánh đèn, phản chiếu lên cả đôi mắt trong trẻo của cô, lấp lánh lấp lánh, hại tim hắn đều như chạy marathon 1000 mét, đập loạn.
"Không có gì, mau vào trong thôi, ánh đèn chói mắt quá." Khương Thành Quan dời đi tầm mắt, tìm một lý do sứt sẹo ghép vào.
Khi hai người cuối cùng cũng đến nơi, bên trong đã đầy người, nhưng ông Mạc thì vẫn chưa đến, có lẽ ông đang bận chuyện gì đó chưa tới được. Mạc Linh nhìn đám người lạ mắt đang bàn tán những chủ đề cô không rõ, hoang mang túm lấy cánh tay hắn.
"Chúng ta tới chào vị Bạc tổng kia đi, sau đó tìm cớ ra về trước." Khương Thành Quan nhận ra Mạc Linh lo lắng, hắn thấy khó hiểu tại sao cô vốn thường xuyên dự tiệc mà lại lộ ra thần sắc này, nhưng nếu cô không muốn hắn liền dẫn cô đi là được.
"Không cần... cha tôi sẽ đến, tôi muốn chờ ông ấy." Mạc Linh hiểu được ý tốt của hắn, nhưng cô vẫn muốn ở lại, thỏa mãn mong muốn nhỏ của ông Mạc.
Khương Thành Quan không nói gì nữa, ngẩng đầu cùng cô đi đến chỗ tụ tập đông người nhất. Bọn họ vây xung quanh một nam nhân mặt quần áo sang trọng, vẻ ngoài nhã nhặn mà xa cách, hắn tùy ý đứng đáp lời bọn họ nhưng có vẻ lại không tập trung, đôi mắt sắc bén luôn đảo vòng quanh, rõ ràng là có chút không hợp với không khí tưng bừng hôm nay.
Mạc Linh không cao như Khương Thành Quan, tầm nhìn cũng hạn chế hơn, cô chỉ nhìn thấy những người trước mặt không ngừng cười nói, cũng đoán được nhân vật chính hôm nay đang ở đó. Có điều, cô không nhìn thấy nhưng người đang cố ý tìm kiếm xung quanh kia lại thấy cô, lập tức tìm cớ tránh đi những người nhàm chán này bước qua chỗ cô.
"Ồ? Có vẻ cô và hắn không phải xa lạ đâu." Khương Thành Quan nhướng mày, giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng khuôn mặt lại lạnh nhạt nhìn không rõ vui buồn.
"Hả? Tôi..." Mạc Linh muốn nói cô và Bạc tổng kia không quen biết, nhưng nhớ lại tấm ảnh Lâm Hoài Nam đưa cô có ghi chú cô từng là thư ký của hắn, cô chỉ đành ngậm miệng "Tôi từng là thư ký của anh ta."
Khương Thành Quan cũng không nghĩ tới cô sẽ giải thích với mình, tâm trạng khó chịu lập tức bị quét không còn một mảnh, khóe môi cong cong, cả khuôn mặt tuấn tú trở nên hào hứng hẳn.
Từ lúc Bạc Ngưng Thần nhìn thấy cô hắn liền cảm thấy tim đập liên hồi, hôm nay cô thật sự rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, hai mắt trong trẻo ngó nghiêng, dáng người cân xứng kiều diễm, chỉ cần nhìn qua hắn liền không nhịn được muốn ôm cô vào lòng, giấu cô vào sâu bên trong để bọn nam nhân ghê tởm kia không dùng ánh mắt thèm khát nhìn cô nữa.
Có điều, hôm nay cô lại đi cùng với một tên nam nhân thô kệch xấu xí, hơn nữa tên này còn là người mà hắn có quen biết, không dễ chọc nữa. Càng nghĩ càng bực, Bạc Ngưng Thần vẫn không để lộ tâm trạng khó nhịn ra ngoài, bước chân không đổi đi đến chỗ cô.
"Rất vui được chào đón em đến đây, Mạc Linh." Bạc Ngưng Thần cầm lấy hai ly rượu trên tay người phục vụ, thản nhiên nói.
"Cảm ơn ngài, Bạc tổng." Mạc Linh gật đầu, đón lấy ly rượu màu vàng nhạt từ tay hắn, đưa cho hắn hộp quà mình đã gói kĩ "Đây là chút lòng, hy vọng ngài không chê."
"Ồ, em tặng gì tôi đều thích, cảm ơn." Bạc Ngưng Thần ngoài ý muốn mỉm cười, đón lấy hộp nhỏ màu tím xinh đẹp, cũng không vội mở ra.
"Chào anh, Bạc tổng, lâu rồi không gặp." Khương Thành Quan không tiếng động che lại người bên cạnh, cười nhạt.
"Khương thiếu, cậu từ Nhật về khi nào không nói tôi biết?" Bạc Ngưng Thần ra vẻ giật mình, hòa nhã đáp lời.
Mạc Linh nghe hai người nói chuyện anh anh tôi tôi khách sáo vô cùng, nghĩ bọn họ hẳn là thân lắm, nhưng không hiểu cô có cảm giác cả người chợt lạnh, im lặng không nói gì.
Không phải cô có cảm giác, mà thật sự là vậy. Hai nam nhân gần như ngang bằng nhau anh một câu tôi một câu, móc mỉa nhau còn hơn cả nữ nhân, có điều lời nào cũng văn hoa mà ý vị sâu xa không ai ngoài họ hiểu được.
Những nữ nhân cố ý ăn diện lộng lẫy hôm nay vốn là định gây chú ý với Bạc Ngưng Thần, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn luôn tập trung vào Khương Thành Quan cùng Mạc Linh, còn một bộ quen biết đã lâu nên chỉ đành đứng xa xa cắn răng nhìn.
Nam nhân thì vội vội vàng vàng chạy trốn, bọn họ còn chưa muốn dính vào chuyện này, chỉ cần nhìn hai nam nhân tuấn mỹ phi phàm kia mỉm cười tỏa hàn khí, cho bọn họ cả gia tài bọn họ cũng không dám đến gần.
Cứ thế, xung quanh ba người liền có một khoảng trống lớn, còn những vị khách đáng thương kia lại đang chen chúc ở cách đó hơn năm thước.
"A, Linh nhi, em cũng đến sao?" Trong không khí giằng co vô hình chợt vang lên thanh âm ngọt ngào, tiếp đó là một nữ nhân hấp tấp bước đến.
Mạc Linh quay lại, là một nữ nhân khoảng hơn hai mươi, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, hai mắt lấp lánh, môi hồng cong cong, mặc váy dài đến đầu gối màu trắng thuần, có một sợi dây lụa màu hồng thắt ngang eo làm dáng người hoàn hảo hiện ra rõ ràng. Nữ nhân có vẻ rất vui mừng, vì bước nhanh đến nên mái tóc dài cuộn sóng cũng lay động theo làn váy.
Là một mỹ nhân thanh thuần mị hoặc khó tìm.
Mạc Linh nhìn nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy cảnh giác với nữ nhân này.
Mạc Linh dời mắt, nhìn thấy sau lưng nữ nhân hồ hởi đó là một nam nhân ăn mặc cầu kì hơn cả Bạc Ngưng Thần, hắn có vẻ tùy ý nhưng mỗi một hành động cử chỉ lại như đang phát sáng, dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nam nhân này cô biết, là nam thần trong lòng mọi thiếu nữ, Châu Quang Khải, là người mẫu diễn viên đang nổi. Vậy nữ nhân kia hẳn là Bạch Liên Hoa, đàn em của Châu Quang Khải, hơn nữa còn có tin đồn mờ ám với hắn nữa.
Mạc Linh cố gắng dùng cái đầu nhỏ bé nhớ ra mọi thứ, mệt mỏi bóp bóp trán. Chuyện này thật là phiền phức, hại cô cố gắng đến mức đầu đều phát đau.
Tác giả có điều muốn nói:
Ha ha ha ha ha~ chào chào chào ~
Dạo này căng thẳng quá nên vẫn chưa nghĩ ra được nhiều...
Chắc tầm hai ba chương nữa Ken sẽ nhập cuộc, cũng có thể sớm hoặc lâu hơn một chút, nói chung là một hồi phong ba bão táp sắp đến rồi!