Nam nhân bị Mạc Linh thất lễ chỉ tay vào mặt cũng không giận, ngược lại tươi cười càng lóa mắt, đặt bó hồng to tướng vào tay cô, chính mình lại hôn lên gò má trắng nõn của cô, sau đó ôm vai kéo cô ngồi xuống giường.
"Em vẫn còn chưa khỏi hẳn, đừng đi lung tung." Hắn săn sóc giúp cô đặt bó hồng vào bình hoa.
"..."
Mạc Linh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại ở gương mặt vui vẻ đối diện. Ừm, mắt to, mũi thẳng, môi hồng răng trắng, thật sự rất đáng yêu, nếu không phải vì bộ âu phục cùng màu với mái tóc vàng, cả người hắn được ánh sáng bao lấy phát ra ánh sáng nhu hòa ấm áp.
Quá đẹp! Người này còn đẹp hơn cả cô!...Được rồi, tất cả y tá trong bệnh viện đều đẹp hơn cô, thêm hắn cũng không có chuyện gì...
"Linh, em sao thế? Sao lại ngẩn người rồi?" Hắn cúi xuống, hạ tầm mắt ngang với cô, trong đôi mắt nâu trong veo hiện lên sự quan tâm rõ ràng.
"Anh..."
"Ừ?"
"... là ai?"
Không khí đột ngột trầm xuống, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc bên ngoài cửa sổ.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt đồng một màu nâu với hắn nhưng lại mang theo sương mù mờ mịt...
Hắn biết cô không nói dối, có vẻ như cái "tai nạn nhỏ" mà cô gặp phải lại trầm trọng hơn điều hắn nghe được, hắn rất muốn biết, rốt cuộc là cô đã gặp phải chuyện gì mà có thể quên hết tất cả mọi thứ như vậy, còn có một cái gì đó chặn mọi thông tin về cô, hắn biết được cô đang ở đây cũng là do người của hắn vô tình nhìn thấy, có lẽ hắn phải tăng mạnh điều tra rồi.
Suy ngẫm một chốc, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ngồi xuống ghế cạnh giường, trịnh trọng nhìn cô.
"Em đã quên vậy anh lại một lần nữa nói là được, anh là Hoàng Ngôn Đằng, là bạn thân của em, chúng ta vừa cùng đi ăn lẩu mấy hôm trước thôi, khi anh biết em gặp chuyện liền đến đây ngay, may mà em không sao..."
Hoàng Ngôn Đằng hơi hơi thở ra, đè ép cảm giác u ám trong lòng, trưng ra khuôn mặt tươi cười bình thường mà cô thích.
Mạc Linh nghe hắn nói một hơi, cảm thấy cũng có thể tin. Tuy không còn nhớ gì, nhưng cô cũng không thấy xa lạ với hắn, có cảm giác ngồi bên hắn rất thoải mái. Hơn nữa, nhìn đi, hắn thật sự rất soái nha, không có một soái ca nào rảnh rỗi đến mức đi lừa gạt một người không có gì trong tay như cô đâu. (Giai: Đây mới là trọng điểm sao...)
"Ngôn Đằng?"
Hoàng Ngôn Đằng thấy Mạc Linh cũng không có né tránh, đây cũng xem như một dấu hiệu tốt, như vậy hắn lại đến làm quen với cô đi, không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa.
Hắn bắt đầu kể lại những chuyện lúc trước hai người cùng làm cho cô nghe, tất nhiên là dưới cách nhìn của hắn. Mạc Linh cái hiểu cái không gật gật đầu, theo như lời của hắn thì hình như cô và hắn còn có vẻ rất thân thiết hơn bình thường nữa đó chứ.
Mạc Linh vừa ngộ ra điều đó, ánh mắt nhìn Hoàng Ngôn Đằng cũng trở nên ôn hòa rất nhiều, tập trung nghe hắn nói, thỉnh thoảng lại phụ trợ vài câu, tiếng cười trong trẻo đã lâu lại nở trên môi.
Khi Đồng Phù vội vàng trở về thì liền thấy cảnh tượng hòa thuận này. Hắn cau mày, ngón tay gõ lên cánh cửa muốn thu hút sự chú ý từ hai người.
"A, Phù, anh đã về rồi!" Mạc Linh giống như đã lâu không có người cùng nói chuyện, hưng phấn đến quên cả thời gian, cũng không chú ý Đồng Phù đã đứng đó bao lâu.
"Viện trưởng Đồng, rất vui được gặp anh." Hoàng Ngôn Đằng âm thầm cười trộm, hắn không phải không nhìn thấy Đồng Phù bước vào, chính là cố ý bỏ qua hắn.
Hắn thừa nhận, hắn rất thỏa mãn khi thấy vẻ mặt khó coi của Đồng Phù.
Đồng Phù đen mặt, hắn rất muốn đấm vào cái mặt đắc ý kia, nhưng nhìn thấy Mạc Linh cười đến híp cả mắt như vậy, hắn lại không nỡ làm vậy. Thôi vậy, dù sao cũng là người lớn rồi, không cần so đo với những đứa nhỏ.
Mạc Linh ngồi xem hai nam nhân đều cao lớn gần như nhau lại nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên trong lòng có gì đó nhộn nhạo không ngừng làm cô rất muốn hét chói tai. Mạc Linh lấy tay che hai gò má đỏ bừng, cố gắng trấn áp cảm giác kia, nhưng ánh mắt vẫn là liếc qua liếc lại giữa hai người.
Ôi chao, xem kìa xem kìa, nhìn nhau lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ có gì đó không bình thường?
Hoàng Ngôn Đằng cùng Đồng Phù đồng loạt dời tầm mắt nhìn về phía người đang ôm mặt ra vẻ xấu hổ cùng ánh sáng không ngừng lóe sáng trong hai mắt, bất giác ăn ý rùng mình một cái, vô tình lui về sau một bước.
"À... Linh, ngày mai anh lại đến, em nghỉ ngơi nhé!" Hoàng Ngôn Đằng rời đi cũng không quên tặng cho Mạc Linh một nụ hôn tạm biệt, đáng tiếc là ở bên má.
"Ừm, ngày mai gặp lại!" Mạc Linh hì hì cười, không quá để ý đến việc mình vừa bị ăn đậu hũ.
Hoàng Ngôn Đằng bước ngang qua Đồng Phù còn dùng ánh mắt kiêu ngạo của kẻ chiến thắng nhìn hắn. Đồng Phù bị Hoàng Ngôn Đằng không tiếng động thách thức tính nhẫn nại, đang muốn quay lại thì chợt thấy người đứng trước cửa.
Nam nhân yên lặng đứng trước cửa nhìn vào bên trong, Đồng Phù thật không rõ hắn mới đến hay là đã ở đó khá lâu rồi, chỉ thấy hai tay hắn hơi run lên, lạnh lùng nhìn Hoàng Ngôn Đằng. Hoàng Ngôn Đằng cũng quan sát hắn, không khí chợt có chút xấu hổ, Đồng Phù tuy rất không nguyện ý nhưng vẫn lên tiếng đánh tan giằng co.
"Lâm Hoài Nam, đã đến thì vào đây đi, còn cậu có việc thì nên đi trước đi."
Hoàng Ngôn Đằng đúng là có việc cần làm, do đó tâm không cam tình không nguyện nhìn Mạc Linh thêm một cái, thẳng lưng ngẩng mặt bước qua Lâm Hoài Nam đi ra ngoài.
Còn Mạc Linh từ đầu đến cuối không hề mở miệng, chỉ có hai mắt trong suốt vẫn nhìn chằm chằm vào nam nhân đứng trước cửa.
Người này... rất quen thuộc...
Tác giả có lời muốn nói:
Thật sự là dạo này rất phiền chuyện xung quanh, cho nên nếu mấy chương này chán, mọi người cứ nói...
Ta sẽ cố thêm kịch tính với JQ nhiều một chút, như vậy mới tốt nha ~
Thôi ngủ sớm, mọi người ngủ ngon, cú đêm thức khỏe nhé