Lam Đồng Hi cắn cọng cỏ trong miệng nhàm chán nhìn trời.
Không biết Hắc Tử và Bạch Kỳ giải quyết đến đâu rồi nữa.
Đột nhiên màu lam con ngươi sâu thẳm hơn một chút nhìn trên thiên không ngự gió mà đi một thân ảnh.
Đó là..
Ma Vương?
Mà Vân Thiên Ngự đang ngự gió mà đi trên trời cao như có cảm ứng xoay người nhìn về hướng Lam Đồng Hi.
Sau đó, khi nhìn thấy một tiểu nam hài chừng sáu,bảy tuổi liền sửng sốt.
Khí tức này..
Là Yêu Hoàng?
Nhưng vì sao hắn lại thành cái dạng này?
Nhất thời mười phần hứng thú từ trên không nhẹ đáp xuống phiến lá trước mặt Lam Đồng Hi.
Vân Thiên Ngự mím môi nhìn nam hài chưa đến tám tuổi trước mặt, ý cười ngưng đầy đáy mắt.
-"yêu~ đây không phải Yêu Hoàng đại nhân U Minh sao?" Vân Thiên Ngự nhẹ nhún chân di chuyển xung quanh khu vực Lam Đồng Hi đang ngồi chế nhạo.
Lam Đồng Hi hắc tuyến nhìn Vân Thiên Ngự như con nhặng vo ve bay xung quanh mình.
Không đúng, nếu hắn là ruồi nhặng vậy mình không phải sẽ là...??
Hừ.
-"Ta tên Lam Đồng Hi, còn nữa, ta với ngươi hình như là không thân nhau như vậy đi?" Lam Đồng Hi nhíu mi.
-" Cái gì mà Lam Đồng Hi? U Minh, ngươi vẫn thích chơi trò lẫn vào đám phàm nhân à?" Vân Thiên Ngự không nhìn câu sau, trực tiếp nhìn U Minh mở miệng.
Lam Đồng Hi mím môi không nói, xem như cam chịu.
-"..." Vân Thiên Ngự nhìn U Minh không trả lời có phần kinh ngạc.
-"Ta biết ngươi yêu nàng, nhưng đến độ đi vào luân hồi hết lần này đến lần khác tìm kiếm bóng người mơ hồ như vậy thật không giống ngươi" Vân Thiên Ngự cau mày.
-"ta.. dường như đã tìm ra nàng" Lam Đồng Hi nhỏ giọng.
-"cái gì? ngươi đã tìm ra?" Vân Thiên Ngự vạn phần kinh ngạc không tự chủ hơi lớn tiếng.
-"..." Lam Đồng Hi không trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đúng vậy, hơn một ngàn năm luân hồi hắn đã tìm ra nàng.
Lam Nhược Trúc.
Lần này, ta sẽ không lại buông tay nàng.
-----------------------------------------
Tại một nơi khác.
Giữa đường, một hắc y nam nhân đang không ngừng tranh cãi cùng một bạch y nữ tử, dung mạo hai người đều vô cùng mỹ khiến nhiều người qua đường không hẹn mà cùng ghé mắt.
Tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau.
Thật là một đôi bích nhân. Mọi người đột nhiên nghĩ như vậy.
Diệp Thuý Vi nhìn vị công tử ôn nhuận như ngọc trước mặt có chút kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, vì sao nàng lại có cảm giác vô cùng thân thiết? Trái tim còn vì vậy mà thoáng run rẩy.
Tựa như có cảm giác đây là người thuộc về nàng vậy.
Hề Tu Văn nhìn một thân bạch y nữ tử trước mặt mình, sâu trong đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét.
Vừa rồi không cẩn thận va vào nàng ta, lại không ngờ làm rơi mất chiếc khăn tay của Nhược Nhược tặng hắn.
Rõ ràng hắn đã tạ lỗi, hết lần này đến lần khác nữ nhân này cố tình gây khó dễ.
-"tiểu thư, thỉnh tránh đường, tại hạ đang có việc gấp" Hề Tu Văn nghĩ đến khả năng có ai đó giẫm lên khăn tay liền không kiên nhẫn nhìn Diệp Thuý Vi, nói.
-"ngươi va vào ta, thái độ tại sao lại kém như vậy?" Diệp Thuý Vi nhướng mi, lạnh nhạt lên tiếng chỉ trích.
-"ta.." Hề Tu Văn chân mày xoắn chặt, nhịn không được sẽ mở miệng tranh luận.
Đúng lúc này.
-"Tu Văn" một giọng nữ trong trẻo cắt đứt lời hắn chuẩn bị nói.
Hề Tu Văn kinh hỉ xoay lại nơi phát ra giọng nói. Nhìn đến thân ảnh trong trẻo thanh lãnh đang đứng gần đó nhìn mình ý cười trong mắt càng sâu đậm hơn.
-"Nhược Nhược" hắn cười đến rạng rỡ cũng không lại quan tâm một bên nữ nhân đang nhìn mình, nhanh chóng vòng qua Diệp Thuý Vi tiến đến cạnh Nhược Trúc.
Diệp Thuý Vi kinh ngạc nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt từng bước di chuyển về phía nữ nhân kia, trên mặt treo một nụ cười ôn nhu dường như xuất thuỷ, hệt như người vừa tranh luận trước đó cùng nàng là một ngươi khác vậy.
Trong lòng miễn bàn có chút khó chịu, giống như đồ của mình bị ai cướp đi.
Nàng đưa ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng Nhược Trúc, lại phát hiện đối phương cư nhiên căn bản không để nàng vào mắt, liên một nửa ánh mắt cũng không cho nàng.
Trong lòng đột nhiên toát ra một đoàn hoả vô danh, Diệp Thuý Vi lạnh lùng nhìn Nhược Trúc.
-"đó là ai?" Nhược Trúc mặt không đổi sắc nhìn Hề Tu Văn.
Hề Tu Văn nghe câu hỏi của Nhược Trúc thoáng chốc sắc mặt biến đổi, đột nhiên trong lòng tràn ra đến một nỗi lo lắng.
Nhược Nhược sẽ không hiểu lầm mình cái gì đi?
-"ta không quen, là nàng ta cứ quấn lấy ta.." Hề Tu Văn khẩn trương gạt bỏ mọi liên hệ cùng nữ nhân kia, chỉ sợ Nhược Trúc hiểm nhầm cái gì..
Đúng vậy, hắn vốn là người trầm tĩnh, liền tính tức giận cũng sẽ không thể hiện ra mặt.
Hôm nay lại xảy ra tranh cãi cùng người khác như thế này lại là chuyện gì?
Nhìn lại nữ nhân kia hướng hắn nhìn chăm chú liền nhăn mày chặt hơn, âm thầm ảo não không thôi.
Vừa rồi vì sao hắn lại cùng một nữ nhân vừa chạm mặt sinh ra cãi vả? Thậm chí còn cùng nàng ta tranh chấp?
Hiện tại bị nhược Nhược nhìn thấy... Hề Tu Văn đột nhiên chột dạ lén nhìn gương mặt Nhược Trúc.
Đồng thời trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảnh giác đối với Diệp Thuý Vi.
Nhược Trúc nhìn ánh mắt của Hề Tu Văn nhìn Diệp Thuý Vi từ mờ mịt dần thanh minh có chút bực bội.