Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 17: Theo dõi

Editor: demcodon

Weibo của Lục Dương vào lúc thử vai đã mở ra, mỗi tuần đổi mới 2-3 lần, đăng ảnh chụp cũng hơn phân nửa có liên quan đến Hắc Hắc.

Ảnh đại diện Weibo duy nhất biểu hiện trạng thái cá nhân là lúc quay quảng cáo nhân viên chụp một tấm Lục Dương ngồi ở trên ghế đàn. Trải qua nhà sản xuất Trương Mục và người đại diện Vương Hữu Lan đồng ý nên Lục Dương đăng bức ảnh này ra.

Sau đó trước mấy ngày Weibo Bác Á Official phát quảng cáo công ích cậu không có viết tâm tình của mình mà thay vào đó sử dụng khẩu hiệu tập trung vào tình hình giao thông trong quảng cáo.

Từ lần đầu mở ra đến lần cuối cùng Lục Dương lên Weibo lần trước chưa đến 30 người theo dõi cậu. Trong đó còn bao gồm: Tông Chính Hải, thím Trương, tài xế Tiểu Lưu và người đại diện của cậu.

Nhưng lần này Lục Dương lên Weibo của mình đột nhiên phát hiện fan của mình đã đạt hơn 50.000, trung bình mỗi ngày có 10.000 theo dõi!

Lục Dương đã mở Weibo phổ biến nhất, cũng chính là tấm ảnh cậu chụp trên trường quay có nhiều bình luận. Cậu nhìn thấy tất cả bình luận từ cư dân mạng cậu mới cảm nhận được sự chân thật của người theo dõi này.

[A a a, rốt cuộc tìm được người thật rồi! Chính là nơi này!]

[Đánh cuộc một cây que cay, tuyệt đối là hoá trang, bằng không thì làn da tốt đến không khoa học!]

[Đây có phải là hiệu hứng làm đẹp không? Thoạt nhìn thật sự nhỏ hơn 18 tuổi nữa!]

[Xem phần giới thiệu vắn tắt là nghệ sĩ ký hợp đồng với Bác Á, khó trách có thể diễn vai chính, còn đóng nhân vật khác trong cùng một bộ.]

[Quyết định, cậu chính là ông xã mới của tôi! Tuổi ông xã của tôi thật nhỏ mà!]

[Anh yêu ơi, anh còn thiếu một bà xã không? Loại biết ăn, biết ngủ và học qua tiểu học.]

[Nhìn kỹ cũng chẳng ra gì, không hiểu vì sao lại hot. Quảng cáo kia diễn cũng bình thường, ngồi một chỗ như thằng ngốc...]

...

Mặc dù người đại diện đã tiêm vắc xin cho Lục Dương, kêu cậu đừng để ý tới loại bình luận tiêu cực này; hơn nữa Lục Dương cũng biết bây giờ "anh hùng bàn phím" ở khắp mọi nơi, muốn tất cả cư dân mạng đều khen ngợi cơ bản là chuyện không có khả năng.

Lục Dương nhìn thấy những bình luận coi thường ngoại hình của cậu ngược lại cảm thấy không quan trọng. Nhưng những bình luận đề cập đến diễn xuất của cậu vẫn là loại tiêu cực này Lục Dương khó tránh khỏi vẫn bị ảnh hưởng.

Quảng cáo này không có lời thoại và thời gian ngắn. Các động tác của Lục Dương lại yên lặng, không gian để cho diễn viên phát huy cũng không lớn. Sự hấp dẫn thật sự chủ yếu vẫn là cấu trúc của câu chuyện và chất lượng hình ảnh cuối cùng.

Mà Lục Dương đã dựa theo yêu cầu của đạo diễn làm tốt nhất bản thân mình, trong lòng tất nhiên là khát vọng được khẳng định.

May mà mặc dù có người khiêu khích, khán giả "khen ngợi" vẫn là vượt xa "đánh giá xấu". Điều này làm cho Lục Dương cảm thấy vừa hạnh phúc vừa vui mừng, âm thầm khuyến khích bản thân lần sau phải làm tốt hơn.

Lục Dương tiếp tục xem Weibo của mình, theo sau phổ biến nhất chính là Weibo chia sẻ quảng cáo của Weibo Official và ảnh chụp của Hắc Hắc.

Đó là lúc Hắc Hắc vừa đến Đế Cảnh Quận. Nhóc nửa ngồi xổm trong ổ nhỏ của mình, một cái móng vuốt dựng lên dựa và cái đầu nhỏ, một móng vuốt khác đặt ở trước ngực. Chân sau một trước một sau ngồi xổm ở trong ổ nhỏ bên cạnh, lấy loại động tác "nhảy múa" như ba lê ngủ say sưa.

Lục Dương luôn yêu thích các loại tư thế ngủ khác nhau của nó. Cho nên đăng liên tiếp ba bài viết lên Weibo biểu hiện các tế bào nghệ thuật hồn nhiên thiên thành của Tiểu Hắc Bối nhà mình.

Sự thật chứng minh quần chúng đều nhất trí với sở thích của Lục Dương. Ba bài viết trên Weibo có rất nhiều lời khen ngợi.

So với hai bài viết trước vẫn còn một số người không hiểu được soi mói. Nhưng bài viết về Hắc Hắc này ngược lại giành được tất cả đều là những lời khen. Chung quy đối với động vật nhỏ đáng yêu như vậy không có nhiều người buông lời ác độc.

Lục Dương mỉm cười ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhặt góc của miếng đệm tròn. Hắc Hắc lập tức lộ ra đầu nhỏ liếc mắt nhìn chủ nhân, dường như đang hỏi "anh đang làm gì vậy?".

Lục Dương chạm vào lỗ tai Hắc Hắc nhỏ giọng nói: "Hắc Bối, em trở thành hot weibo đó, biết không?"

Hắc Hắc: "???" Hot weibo là cái gì? Là cây có thể ăn nghiến răng sao?

* * *
Sau này Lục Dương mới biết được Weibo Official cũng không có công bố danh sách diễn viên, là có một cư dân mạng diễn dàn Thiên Nhai thông qua dấu vết để lại từ Weibo nhà sản xuất Trương Mục mới chú ý phát hiện Lục Dương.

Về phần đám người Tô Hoạch cùng tham gia bởi vì yêu cầu trước chương trình tìm kiếm tài năng phải duy trì bí ẩn, càng phải "duy trì khoảng cách' với Bác Á. Cho nên Trương Mục cũng không có theo dõi bọn họ.

Nhưng sức mạnh của cư dân mạng vẫn rất lớn. Sau một thời gian một số bạn trẻ đã liên tiếp bị tìm ra, bắt đầu có lượng fan ban đầu của mình.

Cuối tháng 6, việc đào tạo nội bộ của bọn họ đã ngừng lại.

Những người có ý định tham gia tuyển chọn sẽ rời khỏi ký túc xá chuyển về nhà mình nghỉ ngơi sửa sang chờ bắt đầu báo danh. Lục Dương bởi vì trường học tiến vào kỳ thi cũng không đến Bác Á mà bắt tay chuẩn bị ôn tập.

Tông Chính Hải trở về từ châu Âu, vừa bước vào phòng khách thì nhìn thấy "mai rùa đen" trên thảm - Hắc Hắc đang lắc lư quang tấm đệm tròn.

Lúc này đầu Hắc Hắc cũng lộ ra bên ngoài, cho nên nó cũng chú ý tới Tông Chính Hải. Mới đầu nó thản nhiên chơi đùa, sau khi phát hiện Tông Chính Hải đi về phía thang máy lập tức chui ra khỏi dưới cái đệm lắc lắc mông nhỏ đuổi theo.

Hôm nay Lục Dương vẫn ở phòng sách lầu ba ôn bài tập, mà thím Trương bởi vì Tông Chính Hải về tới nên đang ở phòng bếp chuẩn bị trổ tay nghề cũng không rảnh quan tâm con chó.

Nhóc một người (chó) chơi cả buổi sáng, giả làm "con rùa nhỏ" nửa ngày cũng có chút chán ghét.

Leo cầu thang đối với xương sống Corgi không tốt. Cho nên Lục Dương dẫn Hắc Hắc lên trên lầu đều là ôm, mấu chốt là dựa vào hình thể của nó căn bản cũng không thể bò lên lầu. Cho nên Hắc Hắc thấy Tông Chính Hải muốn lên lâu thì muố đi nhờ "thang thuận gió" cùng đi lên trên lầu tìm Lục Dương.

Cửa thang máy vừa mở ra, Tông Chính Hải chỉ thấy một con chó đầy lông giành trước vọt vào bên trong, còn quay đầu lại ngồi xổm trên mặt sàn "cười" về phía hắn.

Mặt không chút thay đổi tự hỏi một giây, Tông Chính Hải vừa ra khỏi thang máy hắn nhặt lên một quả bóng đồ chơi bên cạnh trên đất cầm ở trong tay bóp. Quả bóng đồ chơi phát ra tiếng còi, Hắc Hắc lập tức đứng lên nhịn không được tiến về phía trước hai bước.

Sau đó Tông Chính Hải cầm quả bóng lắc hai cái ở trước mặt Hắc Hắc, tiếp theo cũng không chút do dự ném thật xa chỗ Hắc Hắc.

Hắc Hắc thấy thế lập tức hưng phấn sải ra chân ngắn đuổi về phía quả bóng.

Chờ nó "vật lộn" với quả bóng một hồi, răng cắn, móng vuốt thay nhau ra trận. Cuối cùng vui sướng ngậm quả bóng trở lại vị trí thang máy lại chỉ có thể nhìn thấy cửa thang máy đóng chặt, ở dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng kim loại.

Hắc Hắc: "..."

--- ----
Số trên màn hình thang máy cuối cùng dừng lại ở "3". Không lâu sau Lục Dương nghe được có người gõ cửa phòng mình. Cậu không có khóa cửa, nghĩ rằng là thím Trương vì thế mở miệng nói: "Mời vào!"

Cửa phòng sách được mở ra, Lục Dương thấy được Tông Chính Hải đã một tuần rồi không gặp.

Người đàn ông nhìn chăm chú vào Lục Dương, thấy đối phương mặc đồ ngủ hoạt hình trong nhà khóe miệng không nhịn được nhếch lên: "Tôi đã trở về."

--- --- ---
Tiểu kịch trường:

Hắc Hắc: Gâu gâu gâu! (cáo trạng ing~)

Tác giả quân: A Hải, anh lừa Hắc Hắc như vậy sẽ bị các fan phàn nàn!

Anh Hải nào đó: Tôi và A Dương tiểu biệt thắng tân hôn. Nếu như bị quấy rầy phải phàn nàn với ai chứ?

Tác giả quân: Chuyện này...

A Hải nào đó: Tôi có mua đồ chơi và đồ ăn vặt nhập khẩu cho thú cưng.

Hắc Hắc: Gâu gâu gâu! (tha thứ cho anh)