Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 2: Nên trả thù như thế nào đây?

Tác giả: Chước Nhiễm

Edit: Sâm

***

Khi quản gia còn đang xoắn xuýt có nên ngăn y lại không thì Lục Từ đã lên tầng.

Lâm Không Lộc biết y đi không xa phía sau, lúc cầm tay nắm cửa hắn bỗng nhiên quay đầu lại, không vui: "Anh đến làm gì?"

Nhớ lại vừa rồi quản gia hình như nói cha nhờ y đến đón mình, cậu ấm hất cằm, ngạo kiều* nói: "Tôi không cần anh đón, anh về đi. Nhà tôi có tài xế, các trình điều khiển AI phiên bản giới hạn mới nhất đều có, tôi sẽ bảo bọn họ đưa tôi đi."

*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng có phần ngại ngùng xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là ngoài lạnh trong nóng. Nhưng tui thấy ở đây không phù hợp lắm nên tui cứ giữ nguyên nhé.

Giọng điệu kiêu căng mang theo chút vênh mặt sai khiến, giống như Lục Từ vẫn là thiếu niên năm đó mới tới Thủ Đô Tinh, không hiểu chuyện gì, có thể mặc hắn sai bảo.


Lục Từ khẽ cười, tiến lại gần vài bước, nhìn vào đôi mắt mèo xinh đẹp của hắn.

Sự áp chế tự nhiên từ Alpha khiến Lâm Không Lộc cảm thấy hơi khó chịu. Hắn không kìm được ngẩng đầu, trợn to mắt cố gắng duy trì vẻ hung dữ của mình.

Lục Từ lại cười khẽ. Y nhớ rõ kiếp trước khi bị vu oan hãm hại vào tù, y cũng từng hận thiếu niên, thậm chí còn tính kế sau khi rời khỏi đây sẽ trả thù như thế nào.

Nhưng thời gian dường như thật sự có thể làm mọi thứ phai mờ, nhất là khi cuộc sống tẻ nhạt cứ lặp đi lặp lại từ ngày này qua ngày khác.

Năm đầu tiên ở tù, y tránh được khỏi vô số lần ám sát. Năm thứ hai, y trở thành lão đại ở đó. Năm thứ ba, y bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Năm thứ tư, y thậm chí còn rất hiếm khi nhớ đến thiếu niên...

Cho đến năm thứ năm, y nghe tin thiếu niên đã chết.


Khi đó là cảm giác gì? Hối hận, bàng hoàng, thương xót?

Sau đó cuối cùng y cũng ra tù, rửa sạch tội danh, đánh bại kẻ thù. Cuộc sống từ dưới đáy trở lại đỉnh cao. Nhưng y nhận ra, thế giới này đã không còn thứ gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình nữa rồi.

Tận đến khi sống lại, gặp lại người thiếu niên trước mắt này lần nữa, trái tim yên tĩnh của y cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng.

Thật mới mẻ biết bao. Một vật nhỏ còn sống, có thể chạy nhảy, còn tự cho rằng mình có nanh vuốt sắc nhọn. Kiếp trước không kịp, lần này, y nên báo thù như thế nào mới được đây?

Không thể đánh bại trực tiếp, như vậy chẳng có gì thú vị cả.

Điều thú vị nhất khi đi săn là quá trình, chứ không phải một ngụm cắn chết con mồi.

Tựa như đã phát hiện ra mục tiêu mới mẻ nào đó, Lục Từ chậm rãi, từng bước tiến lại gần.


Nỗi bất an tràn ngập trong không khí, thấy Lục Từ càng ngày càng gần, dường như cậu ấm không kiêng nể thứ gì rốt cuộc cũng sợ hãi.

"Anh, anh định làm gì?" Hắn dựa sát cửa, rõ ràng đang căng thẳng nhưng vẫn không biết sống chết mà châm biếm: "Không phải anh vẫn còn ảo tưởng rằng tôi sẽ đồng ý kết hôn với anh đấy chứ? Ha, nói cho anh biết, kể cả bây giờ anh có là thượng tá thì tôi cũng không thích anh đâu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ thuyết phục được cha tôi, để ông ấy đồng ý hủy bỏ hôn ước thôi."

"Hơn nữa, anh là thượng tá thì sao? Anh, anh trai tôi cũng sắp lên chức thượng tá rồi. Dù sao trong mắt tôi anh vẫn là thằng nhóc quê mùa không lễ độ đến từ nông thôn mà thôi."

Nói xong, để thể hiện bản thân mạnh mẽ, hắn còn "Hừ" một tiếng.

Lục Từ đã đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn thẳng, cho đến khi ánh mắt hắn từ khϊếp sợ trở thành hoảng loạn mới chợt cười, không để tâm nói: "Dữ như vậy?"
Lâm Không Lộc thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo đối phương đột nhiên nắm cằm hắn, áp sát lại gần.

Lâm Không Lộc chưa phản ứng kịp, kêu "Ưm" một tiếng, bị ấn vào cửa.

Hơi lạnh trên người đối phương bao trùm lấy hắn, khuy măng sét kim loại lạnh lẽo chạm vào má khiến hắn không nhịn được rùng mình.

Ý cười trong mắt Lục Từ biến mất trong nháy mắt, cúi người áp tai, giọng nói trầm thấp: "Cậu vẫn nghĩ rằng, tôi sẽ ngu ngốc giống như ngày trước, trong lòng vẫn không nỡ đối với cậu?"

Y nói không nhanh không chậm, giọng điệu không nghe ra vui buồn, bàn tay vuốt nhẹ lên sườn mặt thiếu niên, như thể đang kiểm tra một con vật cưng không nghe lời, ngay giây tiếp theo sẽ nắm lấy chiếc cổ mảnh mai của đối phương.

Thiếu niên bị sự thay đổi đột ngột này dọa đến ngốc, đặc biệt Lục Từ lại là một Alpha giá trị A cao cấp, tinh thần lực 3S, vốn áp chế đối với O.
Ngay khi thân thể hắn không kiểm soát được mà run rẩy, Lục Từ lại đột nhiên buông hắn ra, vẻ mặt cũng lập tức khôi phục. Thậm chí y còn trìu mến xoa xoa tóc hắn, giống như đang xoa dịu một động vật nhỏ sợ hãi, mỉm cười: "Xin lỗi, chỉ là muốn nhắc nhở một chút, thời gian thăm hỏi của quân đội có hạn, hơn nữa cần người chuyên trách dẫn đi, tốt nhất là cậu nhỏ nên nhanh lên."

Nói xong, y mỉm cười nắm tay Lâm Không Lộc, chậm rãi và ân cần giúp hắn ấn dấu vân tay lên khóa cửa.

Bàn tay bị nắm của thiếu niên khẽ run, cả quãng thời gian đều phát ngốc. Cho đến khi cửa phòng mở ra, hắn mới phản ứng lại, vội vàng thoát khỏi đối phương, hoảng loạn trốn vào phòng rồi đá sầm cửa lại, sợ đối phương có cơ hội đi vào.

Lục Từ nhìn cánh cửa đóng chặt, mân mê đầu ngón tay, tựa như đang nhớ lại điều gì. Sau đó khẽ nhíu mày, thấp giọng cười nhẹ.
Làm sao y lại đi vào chứ? Ép con mồi đến căng thẳng nhanh như vậy là không tốt. Đặc biệt là loại vật nhỏ nhát gan mà phô trương thanh thế như này. Lỡ đâu bị dọa chết thì chơi không vui chút nào.

*

Trong phòng, sau khi Lâm Không Lộc đá cửa, vẻ mặt lập tức đổi thành bình thường. Hắn cau mày nói với hệ thống: "Lục Từ không thích hợp."

"Nhìn ra rồi." 0687 run bần bật.

"Ánh mắt của anh ta, không giống của anh ta trong giai đoạn này."

0687: "Đúng."

"Tôi nghi ngờ anh ta sống lại." Lâm Không Lộc suy đoán.

0687: "Hả?"

"Kích động cái gì? Cũng không phải chưa từng gặp loại tình huống này." Lâm Không Lộc rất bình tĩnh.

Dù sao cũng là người đã xuyên qua hơn nghìn thế giới, mặc dù phần lớn đều xuyên thành vật hy sinh lên sân khấu không đến mười phút, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuyên thành nhân vật quan trọng trong cốt truyện giống như thế giới này.
Chỉ cần xuyên lâu, điều ngoài ý muốn nào đều có thể có.

"Nhưng sao cậu phát hiện được?" 0687 tò mò hỏi.

"Ánh mắt của anh ta. Trông thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực tế thì khó mà suy đoán được. Giống một người từng trải qua thăng trầm trong cuộc sống, không phải một người vừa mới bộc lộ tài năng, bộc lộ mũi nhọn trong quân đội." Lâm Không Lộc phân tích "Tôi nhớ rõ lần trước vào thời gian này, anh ta đến nhà họ Lâm, ánh mắt còn cất giấu sự sắc bén."

"Nhưng dù y có giỏi đến đâu, không phải vẫn bị ngài ký chủ đây nhìn thấu sao." 0687 tâng bốc.

"Cậu nghĩ là anh ta để ý à?" Lâm Không Lộc lắc đầu, lại hỏi một vấn đề mới "Nhưng kể cả sống lại thì cũng không đến mức biến thành như thế này. Không lẽ sau khi tôi chết đã xảy ra chuyện gì sao?"

Làm kim bài xuyên nhanh viên, hắn đã phải xuyên rất nhiều thế giới. Để nâng cao hiệu quả, trừ khi cần thiết, hắn thường chỉ lên sân khấu phần cốt truyện mình cần lên, chết là hết, không xem chuyện tiếp diễn sau đó nữa.
0687 vừa nghe xong lập tức hiểu ý nói: "Ký chủ chờ một lát, tôi sẽ kiểm tra xem còn phát lại cốt truyện lần một xuyên hay không."

"Ừ." Lâm Không Lộc gật đầu, tranh thủ thời gian nhanh chóng thay quần áo thích hợp để đi ra ngoài, nhân tiện rửa sạch cái cằm vừa bị Lục Từ nắm lấy.

Không có cách nào khác, hắn mắc bệnh khiết phích*.

*Khiết phích: Hội chứng sợ bẩn, ám ảnh sạch sẽ.

Sau khi thế giới khởi động lại, khả năng cao những gì đã xảy ra lần trước sẽ không giữ lại. Nhưng Lâm Không Lộc tương đối may mắn, lần trước của thế giới này còn sót lại một vài đoạn, vừa khéo có đoạn ngắn sau khi hắn chết.

Trước khi xuống tầng, hắn trực tiếp dùng tốc độ gấp năm lần + nút tua, nhanh chóng xem lại tình tiết quan trọng.

Nhưng xem được một nửa, hắn và hệ thống đều im lặng.
Hóa ra ở thế giới xuyên lần đầu, sau khi hắn chết đã có người làm giao dịch với bọn bắt cóc để cấy dấu vân tay và tròng mắt của hắn lên một người giống hắn như đúc.

Để qua mắt được máy kiểm tra gen, đối phương thậm chí còn cắt bỏ tuyến thể và cấy mạch máu sinh học vào máu của mình qua bắp tay.

Mà Lục Từ, người đáng ra phải ghét hắn lại thật sự đi cứu hắn.

Chỉ là "hắn" lúc đó bị "thương" quá nặng, sau khi được cứu thì sợ hãi tránh né khi nhìn thấy Alpha. Lục Từ không thể đến gần, cho nên không nhận ra là giả.

Nhưng Lâm Không Lộc cảm thấy, kể cả Lục Từ có thể tới gần cũng chưa chắc đã có thể phát hiện. Dù sao đối phương còn lừa được máy kiểm tra gen.

Mà diễn biến lúc sau, càng trở nên tuồng hơn.

Trở về Thủ Đô Tinh, "Lâm Không Lộc" vẫn trốn tránh không gặp Lục Từ. Lục Từ cũng không hiểu sao lại dính vào một số vụ án, bị buộc tội nắm quyền, gϊếŧ người, cố ý tạo ra chiến tranh ở biên giới Liên Bang Tinh để tạo điều kiện cho thăng quan tiến chức của mình.
Thậm chí vụ án năm xưa của anh cả nhà họ Lâm cũng bị đào lại, nói rằng Lâm Sương Lạc bị lên án làm trái mệnh lệnh, nhưng thật ra là do Lục Từ cố tình hãm hại, bởi vì đối phương cản đường của y. Đúng là sau khi Lâm Sương Lạc bị điều tra, Lục Từ liền được thăng chức thượng tá, sau đó lại một bước lên mây.

Đoạn thời gian đó Lục Từ sứt đầu mẻ trán, hơn nữa từ lúc "Lâm Không Lộc" được cứu về thì trạng thái tinh thần vẫn luôn không tốt, không dám gặp ai nên chỉ có thể gạt những chuyện này đi.

Ai ngờ vào ngày mở phiên tòa, vị Lâm Không Lộc giả luôn khẳng định mình mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nghiêm trọng và không thể gặp ai, thế mà lại đứng trên bục nhân chứng, lên án Lục Từ ngay tại chỗ.

Không chỉ vậy, đối phương còn nói mình đã vô tình phát hiện Lục Từ hãm hại anh trai nên đã suýt bị gϊếŧ người diệt khẩu. Vụ án bắt cóc là Lục Từ tự biên tự diễn, tuyến thể của mình cũng là do Lục Từ cắt.
Người đó thậm chí còn cung cấp một con dao, cạnh của nó khớp với vết thương ở sau cổ. Trên đao có dính máu Lâm Không Lộc và chuôi dao dính dấu vân tay của Lục Từ.

Vì để kết tội Lục Từ, họ đã cung cấp rất nhiều bằng chứng, nhưng thứ mà "Lâm Không Lộc" đưa ra chắc chắn là nhát dao đâm Lục Từ đau đớn nhất.

Cuối cùng Lục Từ bị kết tội, đày đến Quặng* Tinh, bị tù chung thân.

*Quặng mỏ ấy.

Khi bị áp giải lên tàu, y quay đầu nhìn "Lâm Không Lộc", ánh mắt tràn đầy căm hận.

Còn "Lâm Không Lộc" thì sao? Lúc ấy gã đang tựa vào lồng ngực của một người đàn ông, cười rất vui vẻ.

Đúng vậy, chính là người đã giúp gã phẫu thuật thẩm mỹ, đổi vân tay, đổi tròng mắt và cấy ghép mạch máu sinh học.

"Cảm giác trên lưng tôi có một cái nồi rất lớn." Lâm Không Lộc xem đến đây cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Mặc dù hắn xuyên đến đúng là để làm chuyện xấu, nhưng không phải chuyện xấu nào cũng có thể ném lên đầu hắn được đúng không? Với lại...

"Người này là ai? Sao tôi chưa thấy bao giờ?" Hắn chỉ vào người đàn ông mà Lâm Không Lộc giả dựa vào, hỏi một cách khó hiểu.

0687 vừa xem lại kịch bản, tiếc nuối nói: "Tuyến chính không có người này, có thể là người qua đường Giáp."

"Đó chính là bug." Lâm Không Lộc đoán, sau đó lại không thể tin nổi "Vậy nên nam chính thật sự bị một người qua đường Giáp xử lý?"

"Không phải, sau này nam chính ra tù đánh bại người này. Chỉ là cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt nên mới lựa chọn chết cùng luôn." 0687 xem phần cốt truyện tiếp theo, lập tức giải thích.

"Vậy vẫn là bị xử lý." Lâm Không Lộc cảm thấy kết quả giống nhau, lại hỏi "Thế kết cục ban đầu nên là gì?"
0687: "Sau khi nam chính bị cậu tổn thương, nhìn thấu tình yêu nhàm chán, từ đó chuyên tâm cống hiến cho sự nghiệp, đạt tới đỉnh cao của cuộc đời."

Lâm Không Lộc: "...Xem ra, vết nứt của cốt truyện lần trước không bình thường, khó trách thế giới sụp đổ."

"Đúng vậy." Hệ thống có tâm đáp lại.

"Đợi đã, CP của nhân vật chính từ đầu đến cuối không xuất hiện?" Lâm Không Lộc đột nhiên hỏi lại.

"Đúng vậy." Hệ thống thở dài "Xem ra lần này không chỉ phải sửa bug mà còn phải thúc đẩy phát triển tuyến tình cảm."

"Tôi thấy điều này còn dễ thực hiện hơn đó. Trong kịch bản chưa viết CP cho y, cho nên số mệnh nhân vật chính dính vào người ai thì chính là người đó."

Lâm Không Lộc: "...Cậu nên để tôi xuyên thành mẹ Lục Từ* luôn đi."

0687: "?" Sao ký chủ lại mắng chửi người?
Lâm Không Lộc: "Quản trời quản đất, tôi còn phải quản cả chuyện anh ta có yêu đương không nữa à?"

*Gốc là "陆辞他妈" – Lục Từ mẹ nó.

"Đợi đã, ký chủ. Tôi phát hiện trên người cậu hình như dính chút số mệnh của nhân vật chính." 0687 bỗng khϊếp sợ.

Lâm Không Lộc: "!"

Hết chương 2