Nam Chính Tránh Xa Ta Ra

Chương 11: 11 Chu Liên


"Hai anh em chúng em...!muốn xin gia nhập đội ngũ của các anh!"
Em gái nói xong cũng không quên bày ra vẻ mặt ngại ngùng, đôi mắt to tròn len lén liếc nhìn về phía Ngụy Quân như đang chờ đợi sự chấp thuận.

Nhưng tiếc thay Ngụy Quân ở phía đối diện lại dùng ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn cô, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã lên tiếng từ chối.

"Chúng tôi không có ý định nhận thêm thành viên, hai người trước nếu không có chỗ nào để đi thì cứ tạm thời theo chúng tôi.

Đến nơi an toàn lại tự động tách ra."
Không nghĩ Ngụy Quân sẽ không tốn thời gian suy xét liền thẳng thừng từ chối, em gái sững người đứng ngây ngốc tại chỗ.

Bên tai lại tiếp tục vang lên giọng nói lạnh lùng của y.

"Nhưng nếu muốn đi cùng đội thì hai người phải biết tự bảo vệ bản thân, cùng anh em trong đội đi tìm vật tư để cung cấp cho nhu cầu của bản thân.

Đó là điều kiện tiên quyết, nếu đồng ý thì đến gặp Lục Vân Nghi nói cậu ta tạm thời sắp xếp công việc cho cả hai."
Nói rồi không đợi hai anh em có quyết định đồng ý hay không Ngụy Quân nháy mắt đã quăng hết mọi việc lại cho Lục Vân Nghi còn mình thì nhanh chóng xoay người trở về xe.

Lúc đi ngang qua người Thẩm Dao vẫn còn đang dùng hai tay thành thật bịt kín mắt, y thuận thế kéo hắn một đường trở về.

Thẩm Dao đang chìm đắm trong ký ức về tình tiết trong cuốn tiểu thuyết ở kiếp trước thì đột nhiên bị ai đó kéo đi.

Hắn giật mình bỏ hai tay đang che mắt xuống rốt cuộc cũng nhìn rõ người đang kéo hắn lúc này chính là Ngụy Quân.

"Bọn họ nói sao? Anh định tin hay không?"
"Cậu không tập trung." Ngụy Quân chẳng những không trả lời, ngược lại còn lên án hắn.

"........" Thẩm Dao lúc này đang không biết phải làm sao để mở lời với y.

Chẳng lẽ nói hắn là người đến từ thế giới khác và hai người lúc nãy vốn không hề tồn tại trong cuộc đời của y.

Không được không được, hắn thật sự không dám nghĩ đến gương mặt méo mó của Ngụy Quân sau khi nghe những chuyện vốn chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này.

Lỡ đâu y không tin còn tưởng hắn nói điên nói khùng thì phải làm sao?
Nghĩ thôi đã thấy mệt rồi, Thẩm Dao âm thầm nuốt nước bọt, mắt thấy sắp đến trước cửa xe.

Hắn nhanh chóng tìm đề tài để lãng tránh.

"A đúng rồi, tôi phải đi lấy thức ăn.

Anh vào xe trước đi nhé."
Nói rồi không đợi Ngụy Quân đồng ý đã nhanh chân co giò bỏ chạy.

Đợi đến khi y kịp phản ứng đã chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Thẩm Dao chạy một mạch đến cạnh chiếc xe gần đó mới dừng lại thầm nghĩ cũng may rằng mình nhanh trí rời đi, nếu cứ ở cùng một chỗ với Ngụy Quân không sớm thì muộn cũng bị y tinh ý vạch trần.

Thẩm Dao nhớ lại không khỏi thở dài, hắn không biết mình còn có thể che dấu được bao lâu.

Sống được bao lâu nữa đây? Rầu rĩ cất bước, cái bụng phía dưới lúc này lại không chịu an phận cứ thích phá hỏng tâm trạng của chủ nhân nó.


Thẩm Dao đưa tay xoa xoa cái bụng trống rỗng, tội nghiệp.

Đã hơn hai ngày không có gì để nhét vào thì hỏi nó sao không biểu tình cho được.

Đừng hỏi vì sao Thẩm Dao có không ít đồ ăn trong không gian nhưng lại không dùng đến.

Hắn quả thực rất muốn dùng, vô cùng muốn dùng nhưng không phải cái gì muốn cũng được.

Vì sao hả? Vì hắn đã trót lỡ lời nói với Ngụy Quân rằng mình không hề lấy được bất cứ thứ gì từ trong siêu thị ra mà hai ngày nay y lại luôn kề cập bên cạnh hắn không rời.

Thẩm Dao làm sao có can đảm lấy thức ăn từ trong không gian ra trước con mắt nguy hiểm của Ngụy Quân đây?
Nên phải nói cái miệng hại cái thân, Thẩm Dao buộc phải nhịn đói nhịn khát suốt hai ngày.

Những tưởng khi đã sang một thế giới khác, sống trong một thân thể khác làm một con người khác thì nhất định sẽ không cần phải trải qua cuộc sống "cơm không đủ no, áo không đủ ấm" như kiếp trước nữa.

Nhưng hắn dường như lại quên mất hiện tại đang là mạt thế và hắn dẫu sao cũng chỉ là một tên pháo hôi yểu mệnh thì hiển nhiên chuyện da bụng dán chặt vào da lưng cũng không có gì gọi là mới lạ.

Nghĩ tới nghĩ lui, đi xui đi ngược một hồi Thẩm Dao mới phát hiện hình như hắn lạc đường thì phải.

Sao tìm mãi lại chẳng thấy nơi phân phát thức ăn như Ngụy Quân nói?
Trong khi Thẩm Dao đang loay hoay đi tìm thì trên vai lúc này đột nhiên xuất hiện một bàn tay làm hắn giật mình, đứng im tại chỗ.

Thẩm Dao đến cả thở cũng chẳng dám, hắn không chắc kẻ đang đứng phía sau rốt cuộc là ai.

Càng không biết mục đích tìm đến của kẻ đó là gì.

Chuyện duy nhất mà Thẩm Dao biết chắc lúc này chính là bản thân vô phương tự bảo vệ mình, dị năng còn chưa biết sử dụng mà Ngụy Quân lại ở cách hắn quá xa dù cho có muốn gọi y đến cứu cũng không được.

Khoan đã...!từ khi nào hắn lại mặc định là Ngụy Quân sẽ bảo vệ hắn chứ? Không phải y mới chính là nguyên nhân khiến hắn không thể sống thọ sao?
Đương lúc Thẩm Dao còn đang tự thẩm vấn bản thân, người phía sau đột nhiên lên tiếng làm cho trái tim bé nhỏ mỏng manh của hắn suýt chút chui tọt ra ngoài.

"Lăng ca ca là em đây.

Em là Chu Liên."
Nàng nói rồi nhanh chân chạy đến trước mặt Thẩm Dao.

Sau khi nhìn thấy hóa ra là người quen hắn mới có thể thở phào một hơi, trái tim đang treo trên cao cũng có thể lấy xuống.

"Tiểu Liên, em suýt chút dọa chết anh."
Thấy bộ dạng thở phào của hắn, Chu Liên nhẹ nhàng nở nụ cười nói.

"Vừa nãy khi đang chuẩn bị đi lấy thức ăn, chợt nhìn thấy anh nên mới đuổi theo đến đây.

Lăng ca ca, anh đang định đi đâu sao?"
"May quá em cũng đi lấy thức ăn sao? Vậy cảm phiền cho anh theo với.

Anh lạc đường đang định đi tìm đây."
"Không phiền không phiền.


Em dẫn anh đi."
Nói rồi cả hai cùng nhau sóng vai đi đến chỗ phân phát thức ăn.

Sau khi đã lấy được thức ăn liền cùng nhau trở về.

Trên đường đi Thẩm Dao hỏi Chu Liên không ít chuyện.

Tỉ như nàng hiện tại ở chỗ nào? Sống có tốt không, ở cùng với ai? Còn có những người được cứu ra từ trong quán Bar cùng với bọn họ đã đi đâu rồi, sao từ lúc hắn đến đây cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy?
"Em sống cùng với các thím các chị ở chiếc xe bên đó, họ đối xử với em rất tốt.

Còn những người khác sau khi đến đây cũng tự động tản ra, một trong số họ nói muốn trở về nhà tìm lại người thân, số còn lại cũng đã lên đường đi nhờ vả họ hàng ở xa."
"Vậy còn em?"
Nghe Thẩm Dao hỏi, Chu Liên đột nhiên trở nên buồn bã.

Sau một lúc im lặng, nàng nhẹ giọng đáp.

"Em từ nhỏ đã bị mẹ kế bán cho quán Bar, đi hết quán này đến quán khác nên hiện tại em cũng không rõ người thân của mình còn sống hay đã chết, nhà cũng chẳng có để trở về."
Nghe nàng nói, trong lòng Thẩm Dao chợt nổi lên một cơn đau đớn tựa như vết thương cũ tái phát.

Phải rồi, nói đến chuyện không cha không mẹ không nhà không cửa thì không ai có thể rõ hơn ngoài Thẩm Dao hắn.

Nỗi đau đớn khi tận mắt chứng kiến song thân mất trước mặt mình.

Nỗi tuyệt vọng khi mất hết tất cả, nỗi thống hận khi bị cả thế giới từ bỏ và còn cả nỗi nhục nhã khi bị người khác chà đạp phỉ bán là thứ hạ đẳng, dơ bẩn thấp hèn.

Tất cả...!Thẩm Dao kiếp trước đều đã nếm trải qua cũng đều đã cảm nhận, vậy mà lão thiên gia còn sợ hắn chưa nếm đủ đau khổ cho nên mới đưa hắn tới nơi này chịu trận.

Thẩm Dao lúc này mới cảm thấy mình thật vô ý, muốn quan tâm nàng vậy mà lại khơi gợi lại nỗi đau, vết thương trong lòng nàng.

"Tiểu Liên, anh xin lỗi.

Anh thật vô ý quá."
Nghe thấy hắn xin lỗi, Chu Liên vội xua tay nở nụ cười e ngại.

"Em không sao, Lăng ca ca.

Chuyện dẫu sao cũng đã qua lâu lắm rồi, em cũng không còn cảm thấy đau đớn mỗi khi nhắc tới nữa.

Còn anh, Lăng ca ca lúc đó vì sai lại biến mất?"
Đương lúc thương tâm, Thẩm Dao lại nghe thấy Chu Liên hỏi hắn vì sao hôm đó lại đột nhiên biến mất làm hắn hoảng hốt không biết phải nói với nàng thế nào.

Nói sự thật? Chắc vì nàng đã tin!
Thẩm Dao dùng môt giây suy xét sau đó liền quyết định bịa chuyện một chút vậy.

Chu Liên a, xin hãy tha thứ cho anh.


"A, anh lúc đó đi toilet.

Khi trở về bị lạc đường, đến lúc về được chỗ cũ thì mọi người đã đi mất.

Anh đành phải đuổi theo dấu vết của mọi người để lại mới tìm được đến đây."
Đáp lại nàng xong Thẩm Dao chột dạ cười khẽ hai tiếng, hắn quả thực không ngờ bản thân lại nói dối trơn tru đến vậy.

"Thật là trời cao phù hộ, em cùng mọi người tìm anh suốt gần một tiếng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Bọn người kia lúc thì nói anh bỏ trốn khi thì lại nói anh bị tang thi ăn mất.

Em lúc đó rất lo lắng cho anh."
Đi bên cạnh nghe nàng bộc bạch, Thẩm Dao cảm thấy bản thân thật may mắn.

Ít nhất cũng còn có người lo lắng, quan tâm đến an nguy của hắn.

Tuy Chu Liên không phải là mẫu người vợ lí tưởng trong lòng hắn nhưng Thẩm Dao cũng không muốn kén cá chọn canh nữa.

Ở tại thời mạt thế muốn tìm một người thật tâm đối đãi với mình không phải là chuyện dễ.

Gái quán Bar thì sao? Bây giờ đã là thời đại gì rồi? Huống hồ nàng cũng là vì hoàn cảnh ép buộc, có ai sinh ra đã muốn dấn thân vào chốn phong trần đó đâu.

Thẩm Dao một bên suy nghĩ lại cười nói.

"Anh thật may khi còn có Tiểu Liên lo lắng.

À phải rồi, sau này em đừng gọi anh là Lăng ca ca nữa.

Tên thật của anh là Thẩm Dao."
Nghe hắn nói, Chu Liên nhịn không được thắc mắc hỏi: "Nhưng anh không phải là Lăng thiếu gia của Lăng gia sao?"
"Anh không phải, anh không phải là Lăng Dĩ Hiên cho nên em sau này không cần gọi anh là Lăng ca ca mà hãy gọi là Thẩm ca ca nhé!"
Mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Dao phải phủ nhận thân phận Lăng thiếu gia, Lăng Dĩ Hiên nhưng bất quá Chu Liên vẫn gật đầu đồng ý với hắn.

"Tiểu Liên nhớ rồi, Thẩm ca ca!"
Nghe nàng dịu dàng gọi một tiếng "Thẩm ca ca" trong lòng Thẩm Dao lại lâng lâng đến lạ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cho đến lúc xuyên qua Thẩm Dao mới được nghe người khác gọi mình là "Thẩm ca ca" mà người đó lại còn là một cô gái dịu dàng nữa chứ.

Thẩm Dao cảm thấy trong lòng dâng lên một trận vui vẻ, cả hai lại lần nữa sánh bước bên nhau dưới ánh chiều tà.

Xa xa nhìn đến thật giống như một đôi uyên ương hạnh phúc.

Trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Dao đưa mắt nhìn sắc trời đang tối dần lúc bấy giờ mới lưu luyến xoay người nói lời tạm biệt với Chu Liên.

"Trời cũng sắp tối rồi, buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm.

Em nên mau chóng trở lại xe, anh cũng phải quay về rồi.

Chúng ta hẹn nhau hôm khác nói tiếp nhé?"
Chu Liên nghe hắn nói lời quan tâm cùng hứa hẹn với mình liền cảm thấy hai má nóng bừng, vội vàng đáp.

"Vâng, Thẩm ca ca về cẩn thận."
"Anh biết rồi, em cũng phải chú ý cẩn thận đó."
Nói rồi hắn nhanh chóng xoay người trở về chiếc Maybach đang đậu, tuy trong lòng có chút tiếc nuối vì không thể ở thêm lát nữa với Tiểu Liên nhưng biết phải làm sao khi trong xe đang có một tên ác ma ngồi chờ hắn trở về.

Nếu hắn còn muốn sống thì tốt nhất vẫn là ít chọc giận y đi.


Lầm bà lầm bầm, Thẩm Dao ba bước hóa hai bước thiếu điều muốn chạy bay về phía chiếc xe, khi hắn mở cửa xe ra thứ đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt lạnh lẽo của Ngụy Quân.

Thấy hắn, Ngụy Quân khẽ nhếch môi nở nụ cười châm chọc nói.

"Không ngờ cậu còn biết đường tự mò về đấy, tôi còn tưởng cậu bị tang thi bắt làm bữa tối rồi chứ!"
Thẩm Dao nghe y nói, trong bụng lúc này đầy một cục tức nhưng lại chẳng thể phát tác.

Hắn chậm bước lên xe nhẹ tay đóng cửa lại rồi khẽ đi tới, cúi đầu đứng trước mặt Ngụy Quân.

"Xin lỗi..."
Hắn dứt lời Ngụy Quân liền nhắm mắt, tựa như chán ghét đến độ liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không muốn.

Đến lúc này cục tức trong bụng của Thẩm Dao càng bành trướng hơn, ngay khi hắn sắp bùng nổ thì Ngụy Quân lại lên tiếng.

"Nhanh chóng ăn cơm sau đó cùng tôi luyện tập sử dụng dị năng."
Y nói xong cũng không đợi Thẩm Dao phản ứng đã lần nữa nhắm mắt an tĩnh dưỡng thần, một chút phản ứng cũng không có.

Thẩm Dao ngơ ngác nhìn Ngụy Quân ngồi im bất động hơn ba phút, cuối cùng cũng đành từ bỏ ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa tối cũng là bữa cơm đầu tiên của hắn ở Mạt tThế.

- ---------------------------------------
Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh, chớp mắt mặt trời đã biến mất nhường chỗ cho mặt trăng tỏa sáng.

Không biết có phải vì đang ở thế giới khác hay là do không có ánh sáng của đèn điện mà Thẩm Dao lại cảm thấy mặt trăng ở đây thập phần xinh đẹp, sáng hơn rất nhiều so với mặt trăng ở thế giới trước kia.

Hắn lúc này đã dùng xong buổi tối mà Ngụy Quân vẫn còn nhắm mắt dưỡng thần không hề lên tiếng.

Thẩm Dao lại không dám làm phiền đến y mà hắn cũng không có việc gì để làm, đành nhoài người ra cửa xe ngắm trăng.

Đang say sưa nhìn ngắm bầu trời, chợt Thẩm Dao cảm thấy phía sau dường như phát ra tiếng động.

Hắn cảnh giác quay đầu nhìn lại hóa ra Ngụy Quân lúc này đã tỉnh.

Y ngồi đối diện với hắn, đôi mắt chăm chú đặt trên người hắn gây cho hắn không ít áp lực.

Đợi đến khi Thẩm Dao tưởng chừng như không còn sức chịu đựng thì người đối diện rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Theo cậu nói từ hôm qua đến giờ vẫn không khởi động được dị năng cũng như không thể vào bên trong không gian?"
Nghe y hỏi Thẩm Dao liền thành thật đáp: "Đúng vậy, tôi đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không được."
Ngụy Quân nghe hắn nói, lại trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

"Thử thêm lần nữa xem sao.

Cố gắng tập trung tinh thần để suy nghĩ liên kết với không gian biết đâu sẽ thành công."
Thẩm Dao nghe y nói cũng có chút hy vọng.

Hắn nhắm mắt đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên tai, cố hết sức tập trung tinh thần.

Trong đầu Thẩm Dao lúc này ngoại trừ việc muốn vào được bên trong không gian ra không còn việc gì khác.

Hắn cứ nhắm mắt ngồi yên, qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì đang lúc định từ bỏ thì đột nhiên thân thể bị chao đảo.

Đợi đến khi hoàn hồn mở mắt ra, trước mặt Thẩm Dao lúc này đã không còn khung cảnh trong xe ban nãy nữa mà là thảo nguyên mênh mông, bao la rộng lớn với một con....!ừm sông trải dài?
Thẩm Dao không biết vì sao chỉ mới hơn một ngày không ở đây, dòng nước trong vắt trước mặt đã từ một con suối nhỏ biến thành con sông rộng lớn.

Điều duy nhất hắn biết lúc này chính là bản thân lại lần nữa vào được không gian..