“Cô đứng lại cho tôi. Lâm Vỹ Tường vì cô lẳng lơ từ hôn, vậy mà cô còn trách Minh Ngọc. Uổn công Minh Ngọc lo lắng cho cô, cô không biết ơn còn đẩy cô ấy.” Tưởng Thụ Nhân tức giận kéo tay Thiên Vy. Lúc đầu thấy cô ăn mặc giản dị, không trang điểm lòe loẹ cậu cứ nghĩ cô đã thay đổi, tới khi thấy cô đẩy Minh Ngọc cậu liền biết mình đã lầm.”Thiên Vy cậu đừng như thế. Trước đây cậu đâu phải như vậy, cậu không phải rất thích học tỷ sao, bây giờ đối sử với chị ấy như thế?” Triệu Băng Di lên tiếng trách mắng, Thiên Vy và cô là bạn thân từ cấp hai cho đến nay, nhưng khi bước vào đại học Thiên Vy liền thay đổi, hư hỏng, lẳng lơ... không còn ngoan hiền đáng yêu như trước.
“Tiểu Vy, chị không có giành anh Vỹ Tường với em. Chị đã nói rõ với anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy lại đòi huỷ hôn với em. Chị xin lỗi!.” Thấy Tưởng Thụ Nhân và Triệu Băng Di cùng mọi người đang bất mãn với An Thiên Vy, Lý Minh Ngọc bật khóc lớn níu tay Thiên Vy, trong lòng không ngừng đắc ý.
“Mẹ cậu vì phát bệnh nên qua đời.” Triệu Băng Di nghi hoặc đáp, cô cũng có đến dự đám tang nên cũng biết.
“Mẹ mình chết là do mẹ con cô ta hại chết.” Thiên Vy run rẩy chỉ tay vào Lý Minh Ngọc đang khóc thảm thương được Tưởng Thụ Nhân ôm trong lòng.
“An Thiên Vy cô nói bậy gì đấy. Cô thật không biết xấu hổ mà!” Tưởng Thụ Nhân tức giận quát Thiên Vy, cậu cũng từng gặp đã gặp mẹ của Minh Ngọc, bác ấy là người hiền lành, cậu tin mẹ con họ không phải người xấu. Lý Minh Ngọc lúc nghe Thiên Vy nói thế liền tái mặt nhưng thấy mọi người không ai tin An Thiên Vy nên cũng an tâm.
“Tưởng Thụ Nhân anh nói đúng là tôi nói bậy, hại chết mẹ tôi không phải họ mà là tôi. Nếu lúc đầu tôi không ngu ngốc tin lời hai mẹ con cô ta, không bảo mẹ mang họ về nhà cho họ chỗ ăn chỗ ở. Thì mẹ cô ta sẽ không gặp ba tôi sẽ không quyến rũ ông. Mẹ con cô ta biết mẹ tôi bệnh tim còn cố ý để bà thấy ba tôi cùng mẹ cô ta ân ái, khiến mẹ tôi phát bệnh qua đời.” Thiên Vy cố gắng nói to để mọi người xung quanh nghe được, cố rơi thêm vài giọt nước mắt. Mọi người nghe xong liền bàn tán chỉ trỏ vào Lý Minh Ngọc, cả Triệu Băng Di cùng Tưởng Thụ Nhân cũng sững sờ nhìn ả. Lý Minh Ngọc mặt biến sắc vội chối bỏ.
“Thiên Vy em nói bậy gì thế, chị và mẹ rất biết ơn gia đình em làm sao có thể làm thế với dì Tịch Đồng.”
“Bây giờ cô còn chối sao? Đừng tưởng hai người làm gì tôi không biết. Tôi đã xem camera ngày đó rồi nếu không bây giờ tôi vẫn là một con ngốc để mẹ con cô dắt mũi.” Thiên Vy nhìn chằm chằm Lý Minh Ngọc, thật ra camera lúc đó đã bị họ tắt, cô nói thế để tăng thêm lòng tin của mọi người thôi.
“Thiên Vy thế sao lúc trước cậu không nói ra?” Triệu Băng Di nắm chặt tay Thiên Vy gấp gáp hỏi, cô không ngờ bấy lâu nay mình trách lầm bạn thân.
“Nói mọi người tin sao? Đến cả Tưởng thiếu gia người lớn lên cùng mình còn cho rằng mình lẳng lơ, không biết xấu hổ nói xấu bạn gái anh ta. Cả cậu cũng vậy nữa. Cậu nghĩ ai sẽ tin mình?” Thiên Vy đưa tay lau nước mắt, lén nhìn ba người kia. Lý Minh Ngọc mặt trắng không còn giọt máu, bị những người xung quanh mắng chửi không nói được gì. Triệu Băng Di mắt đỏ hoe, áy náy nhìn Thiên Vy, không ngừng xin lỗi. Còn nam chính Tưởng Thụ Nhân chết lặng, sắc mặt tối đen nhìn Lý Minh Ngọc, cậu không ngờ cô ta lại là người giả nhân giả nghĩa như thế.
Thiên Vy trong lòng cười thầm nhìn họ, cô cảm thấy như thế vẫn chưa đủ nha! Hít một hơi sâu, Thiên Vy ngước mắt nhìn Tưởng Thụ Nhân:
“Tưởng thiếu gia anh nói tôi bị Lâm Vỹ Tường từ hôn vì tôi lẳng lơ?”
Tưởng Thụ Nhân giật mình khi nghe Thiên Vy gọi mình, cậu cảm thấy cách gọi này thật xa cách. Nhìn cô gái nhỏ gương mặt đầy nước mắt, cậu không biết phải nói gì, bên tai không ngừng vang lên những câu mắng chửi cậu từng nói với cô. Trong lòng Tưởng Thụ Nhân cảm thấy đau nhói, cậu hối hận, thật sự rất hối hận về những gì mình đã làm với cô!
“Nói cho anh biết, từ hôn không phải vì tôi lẳng lơ mà vì tôi phát hiện cô ta cùng Lâm Vỹ Tường quan hệ với nhau. Anh ta và cô ta còn ở trước mặt tôi ôm ấp thân mật, anh nói thử đi ai mới là kẻ không biết xấu hổ?” Thiên Vy không đợi Tưởng Thụ Nhân trả lời tiếp tục kể tiếp. Mọi người xung quanh lại một lần nữa xôn xao trước tin nóng trên.
“Thì ra Lý Minh Ngọc mới là kẻ lẳng lơ.”
“Đúng thật mẹ con giống nhau.”
“Hừ đồ ăn cháu đá bát mà! Người ta giúp đến thế còn cướp cha cướp vị hôn phu của người ta. Thật không biết xấu hổ!”
...
Lý Minh Ngọc nổi giận lao vào đánh Thiên Vy, đám đông ai nấy đều kinh ngạc. Thiên Vy cũng để mặc cô ta đánh mình, trong lòng không ngừng mắng Lý Minh Ngọc ngốc nghếch. Triệu Băng Di và Tưởng Thụ Nhân ngỡ ngàng nhìn cô gái dịu dàng với mọi người giờ đang như người điên kia, đang định kéo cô ta ra thì đã có người can thiệp.
“Lý Minh Ngọc cô làm gì thế? Tiểu Vy em không sao chứ?” An Thiên Nam xen vào đám đông đẩy Lý Minh Ngọc té ngã, vội kiểm tra em gái.
“Anh hai em... khó thở quá... ngực rất đau...” Thiên Vy ngồi phịch xuống đất, đưa tay đè lồng ngực, thở dốc. Đây là món quà tiếp theo cô muốn tặng cho nữ chính, ai biểu cô ta đánh cô mạnh quá làm gì! Thiên Vy tin chắc với đống quà cô tặng Lý Minh Ngọc hôm nay, đủ để cô ta mất đi hình tượng thánh nữ, cũng giúp cô cứu vớ hình tượng của mình.
“Thiên Vy...” Tưởng Thụ Nhân vươn tay muốn đỡ Thiên Vy liền bị Thiên Nam lạnh lùng hất tay. Thiên Nam bế em gái đứng lên, nhìn chằm chằm Lý Minh Ngọc:
“Lý Minh Ngọc em tôi mà có chuyện gì thì cô chuẩn bị ra tòa đi!”
Lý Minh Ngọc sợ đến ngất xỉu, cô ta không nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước này! Tưởng Thụ Nhân cùng Triệu Băng Di cũng không quan tâm đến con người giả dối kia vội chạy theo An Thiên Nam.
“An Thiên Vy cô thay đổi thật rồi!” Cố Khang Kiện nhìn đám đông phía dưới lẩm bẩm. Trong lòng có cảm giác rất lại mà cậu chưa từng gặp bao giờ. Cố Khang Kiện bấm một dãy số trong điện thoại, nói.
“Anh sai rồi. Thiên Vy thật sự thay đổi. Anh xem đoạn video em vừa gửi sẽ biết ngay.”