*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Khả Duyên
Nam Ngôn chuyển đồ cũng không nhiều lắm, chỉ là cô đã thành công biến căn phòng dành cho khách này trở nên có hơi người ở rồi.
Tin cô ở tại nhà của Thẩm Quân Cố, cô chỉ nói cho Tưởng Tố biết, Tưởng Tố còn đặc biệt đến đây một chuyến để biết đường đi.
Lúc trước khi còn là người đại diện của Thẩm Quân Cố, Tưởng Tố đều chưa từng đến nhà của Thẩm Quân Cố lần nào, không nghĩ tới khi cô đã hết hợp đồng với Thẩm Quân Cố rồi, lại vì nguyên nhân là Nam Ngôn, nên được Thẩm Quân Cố đồng ý cho cô đến đây.
Cũng không biết Thẩm Quân Cố và Tưởng Tố đã nói cái gì, đối với việc Nam Ngôn sống trong nhà của Thẩm Quân Cố, Tưởng Tố không hề có ý kiến.
Vào ngày thứ ba Nam Ngôn chuyển đến sống tại đây, Thẩm Thiêm Chính bên kia đã nóng lòng gọi điện thoại đến bảo hai người bọn họ cùng nhau trở về nhà một chuyến.
Dì Tiết đã kể với ông việc Nam Ngôn dọn đến sống chung với Thẩm Quân Cố rồi, điều này có nghĩa là gì? Vợ chồng son bọn chúng không cãi nhau nữa, nguy cơ ly hôn cũng được giải trừ!
Thẩm Thiêm Chính vui tươi hớn hở bảo dì Tiết làm một bàn đồ ăn ngon chờ con trai và con dâu đến, một nhà ba người đoàn tụ với nhau.
Nam Ngôn và Thẩm Quân Cố cùng trở về chung một xe.
Vừa vào cửa, hai người liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ hiếm gặp của Thẩm Thiêm Chính.
"Về rồi sao, mau ngồi đi."
Thẩm Thiêm Chính đầu tiên là hỏi thăm về công việc của hai người. Thẩm Quân Cố thì không cần phải nói, ông chỉ hỏi anh vài câu cho qua chuyện. Chủ yếu là ông muốn hỏi con dâu của ông cơ.
Con dâu của ông bình thường vẫn luôn ở trong nhà, không đi học cũng không đi làm gì hết, cả ngày chỉ biết ăn chơi. Nhưng ông cũng biết, mấy cô con dâu trẻ tuổi hầu hết đều như thế này, nên ông cũng không nói được gì, ông chỉ cho con dâu tiền tiêu vặt với tư cách là một người trưởng bối trong nhà. Không nói đến những thứ khác, con dâu gả đến đây, lại có cái mối quan hệ hiệp ước gì đó với con trai của ông, chắc chắn cô gái nhỏ này sẽ cảm thấy bực bội, uất ức trong lòng. Bên này chịu uỷ khuất, thì bên kia chi nhiều tiền hơn là được rồi.
Hiện tại thì tốt hơn rồi, con dâu cũng đi đóng phim, không cần biết là làm cái gì, hai đứa chúng nó có thể đi làm cùng nhau, tiếp xúc và nói chuyện với nhau nhiều hơn, rất có lợi cho việc cải thiện tình cảm giữa hai vợ chồng!
Nhìn xem, chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi mà hai đứa nó đã sống chung với nhau rồi, cháu nội của ông cũng sẽ rất nhanh chào đời thôi.
Thẩm Thiêm Chính là một người cha chồng cực kì đủ tư cách, mọi mặt của ông đều rất tốt, Nam Ngôn được một vị trưởng bối như thế quan tâm làm cho cô có chút không nói nên lời.
Cô không thể không đưa một ánh mắt cầu cứu cho Thẩm Quân Cố.
Thẩm Quân Cố rõ ràng có nhìn thấy, nhưng anh lại ngồi im đó như một lão tăng đang nhập định vậy, không hề ra tay trợ giúp cho Nam Ngôn.
Anh cần nhiều cơ hội hơn để quan sát, Nam Ngôn bây giờ và Nam Ngôn trong quá khứ khác nhau như thế nào.
Nam Ngôn kiên nhẫn trả lời từng vấn đề mà Thẩm Thiêm Chính đưa ra.
Cô quả thật không am hiểu việc phải ứng phó với loại chuyện này như thế nào. Dù sao thì các vấn đề liên quan đến cuộc sống cũng như người thân của Nam Ngôn trong quá khứ, cô đều không có trải qua.
"Bây giờ con và Quân Cố cũng xem như là đồng hành cùng nhau rồi, về sau con có cái gì không hiểu thì cứ hỏi nó. Thằng nhóc này này, có thể người khác thì nó không dạy, chứ vợ của nó thì nó luôn sẵn lòng đấy."
Thẩm Thiêm Chính nói.
Thẩm Quân Cố cho đến giờ phút này mới bắt đầu nhướng mày nở nụ cười.
"Đúng thế!"
Nam Ngôn mỉm cười: "Thẩm Quân Cố anh ấy đã dạy cho con rất nhiều, đại tiền bối đúng là không giống với những người khác, anh ấy đã chỉ điểm cho con không ít đường tắt để đi đâu."
"Cái gì mà đại tiền bối chứ! Đó là chồng của con đấy!" Thẩm Thiêm Chính phát cáu, "Thằng nhóc này chỉ dạy cho con là điều hiển nhiên, con không cần phải khách khí như vậy đâu, chẳng lẽ hai đứa các con ở trong nhà mà vẫn cứ khách sáo với nhau như thế hả!?"
Nam Ngôn nghĩ thầm trong lòng, thật sự là thế mà.
Cô sống ở nhà của Thẩm Quân Cố có rất nhiều điều bất tiện, không thể thoải mái như khi ở một mình một nhà được, trước khi ra khỏi phòng nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, sau khi rửa mặt xong đi ngủ mới có thể thả lỏng khoan khoái. Thẩm Quân Cố cũng thế, giữa ngày hè nóng nực, có đôi khi hai người bọn họ còn mặc áo tay dài quần dài ngồi đối diện nhau cách một cái bàn.
Điều duy nhất có thể làm cho cả hai người bọn họ cảm thấy thoải mái là khi bọn họ ở trong phòng luyện tập.
Thẩm Quân Cố tìm được không ít đĩa phim, anh học theo thói quen khi ở nhà của Nam Ngôn, ngồi xếp bằng trên thảm và phân tích cho cô. Trên tay bọn họ là hai lon coca và một túi khoai tây chiên.
Vào lúc này, Nam Ngôn sẽ thư giãn rất nhiều, cả người cô đều buông lỏng, có cảm giác rất thoải mái giống như khi ở nhà của mình vậy.
Thời điểm cô đối diễn lại càng thả lỏng hơn nữa, bởi vì lúc ấy Nam Ngôn hoàn toàn quên đi bản thân mình là ai mà chuyển hẳn sang một nhân vật mới, cô luôn nỗ lực để hoà mình vào bên trong nhân vật, cố gắng để đến gần nhân vật hơn. Còn Thẩm Quân Cố thì luôn luôn thay đổi đóng các nhân vật khác nhau xoay quanh nhân vật Tiểu Điệp Lan, giúp Nam Ngôn tìm được không ít cảm giác bên trong phòng tập.
Thẩm Quân Cố liếc mắt nhìn Nam Ngôn một cái rồi không nhanh không chậm nói với Thẩm Thiêm Chính: "Chuyện nhà vợ chồng của người ta, ba không cần quan tâm đâu."
Thẩm Thiêm Chính: "...."
Thẩm Thiêm Chính sao có thể không quan tâm được chứ, ông rất mong có được một đứa cháu nội, đến khi đó, con dâu đến đây sẽ dắt theo cháu trai và cháu gái của ông, cái nhà này cũng sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Chỉ cần đứa con trai lớn này của ông và vợ của nó không giống như trước đây nữa thì chuyện gì cũng đều có hy vọng sẽ xảy ra cả.
Bây giờ không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi đó sao? Hai đứa chúng nó sống chung trong một nhà, còn thừa nhận là vợ chồng của nhau, thằng nhóc Thẩm Quân Cố này cũng không còn trốn tránh con dâu của ông nữa, có hy vọng rồi đây.
Về phần cái tờ giấy thoả thuận ly hôn kia? Thẩm Thiêm Chính đã sớm ném ra sau đầu rồi.
Trên đường Nam Ngôn cùng Thẩm Quân Cố trở về nhà, Nam Ngôn không ngừng rối rắm.
Cô ngồi ở ghế phụ lái, ngón tay cứ liên tục miết lấy dây an toàn, đầu của cô hơi rũ xuống, một bên má đã bị mái tóc xoăn che đi, tầm mắt của Thẩm Quân Cố đảo qua, chỉ có thể nhìn ra hình như cô đang ngẩn người.
"Em sao vậy?"
"Em nghĩ chúng ta nên tìm một cơ hội để nói rõ ràng với ba." Nam Ngôn vuốt tóc xong rồi xoay mặt sang nhìn Thẩm Quân Cố, "Chị Tố nói, thời gian để gia nhập đoàn phim Tiểu Điệp Lan đã được định rồi, còn có một tháng nữa. Trong một tháng này chúng ta sẽ phải ly hôn, về phần ba...."
"Chẳng phải còn đến tận một tháng nữa sao?" Thẩm Quân Cố mắt nhìn thẳng về phía trước lái xe, cất tiếng nói, "Em không cần phải lo lắng. Cho dù chúng ta có đi lĩnh chứng cũng không nhất thiết phải nói với ba."
Nam Ngôn cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, sau khi ly hôn một đoạn thời gian rồi, vẫn còn có một khoảng thời gian để giảm sốc, đến lúc đó mọi chuyện đều đã trở thành kết cục đã định không thể thay đổi, Thẩm Thiêm Chính cũng sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Việc quan trọng hơn hết ngay bây giờ là một tháng sau cô sẽ gia nhập đoàn phim, vì vậy, cô cần phải nâng cao tinh thần lên mới được!
Nam Ngôn mua không ít bộ sườn xám và váy dài Xiuhe*, treo đầy nửa tủ quần áo. Mỗi ngày, cô đều ở trong nhà để luyện tập.
*Váy cô dâu Xiuhe của Trung Quốc:
Hôm nay, Thẩm Quân Cố không có ở nhà. Nam Ngôn đội một mái tóc giả màu đen cho chính mình, sau đó, cô làm theo hướng dẫn trên mạng, tự búi một kiểu tóc thời dân quốc, rồi thay một chiếc váy Xiuhe đỏ rực, bên trên được trang trí hình hoa mai, dưới ba tầng vải rộng rãi của ống tay áo, cô mang một chiếc vòng tay được làm bằng ngọc bích.
Sau khi trang điểm xong, Nam Ngôn một tay cầm chiếc khăn tay, một tay đặt trên tay vịn cầu thang, từ từ đi xuống lầu.
Cô vừa nghĩ đến nhân vật Tiểu Điệp Lan trong cốt truyện, vừa luyện tập tốc độ và tư thế dáng đi của mình. Chỉ một chi tiết đi xuống cầu thang mà thôi, vậy mà cô đã đi đi lại lại liên tục hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Đó là cô đã đi một đôi giày thêu đế mềm rồi đấy, nếu đổi lại thành mặc sườn xám và đi giày cao gót thì cô không biết mình còn sẽ phải chịu khổ như thế nào nữa.
Nam Ngôn nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục luyện tập.
Đến tận đêm khuya, Thẩm Quân Cố mới trở về.
Thật hiếm khi anh về muộn như vậy, bình thường vào thời gian này, Nam Ngôn đã đi ngủ mất rồi.
Thẩm Quân Cố ném áo khoác trong tay lên ghế sofa, anh cầm theo một tập tư liệu trên tay rồi chậm rãi đi lên tầng hai, đứng trước cửa phòng của Nam Ngôn.
Anh không biết anh đang do dự cái gì, chỉ đứng im ở đó rất lâu nhưng vẫn không đưa tay lên gõ cửa.
Thẩm Quân Cố vừa định xoay người rời đi thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Nam Ngôn đang mặc áo ngủ với chiếc khăn trùm trên đầu vừa mới mở cửa.
Cô không nghĩ tới trước cửa lại đang có người đứng đó, đầu của cô trực tiếp đập vào lòng của Thẩm Quân Cố.
Cả hai người đều bị bất ngờ không kịp phòng bị, một người thì bị đụng ngay cằm, một người thì bị đập ngay trán.
"Anh khuya như vậy rồi..... còn đứng trước cửa phòng em làm cái gì!?"
Đêm khuya, trong phòng khách lại một lần nữa sáng đèn, Nam Ngôn xoa xoa cái trán đỏ bừng, trong tay còn cầm theo một lon coca.
Hôm nay cô luyện tập mất cả ngày, buổi trưa thì đi ngủ một giấc cho đến chiều, cho nên buổi tối cô ngủ không được. Lúc này cô vừa mới tắm xong, định đi ra ngoài lấy coca để uống, không ngờ Thẩm Quân Cố lại trở về.
Cô cho rằng đêm nay Thẩm Quân Cố sẽ không trở lại, bởi vì anh chưa từng đi trễ như thế bao giờ.
Thẩm Quân Cố không khỏi bật cười, không nghĩ đến, hiếm khi nào anh làm ra loại chuyện không thích hợp như vậy, lại bị Nam Ngôn vừa vặn bắt gặp.
"Xin lỗi em, có đau không?"
Nam Ngôn lườm cái cằm của anh một cái: "Đau!"
Cấu tạo xương của Thẩm Quân Cố sao lại cứng như vậy? Cằm của anh được làm bằng sắt thép sao? Đập cái trán của cô đỏ hết cả lên, nhưng cái cằm của Thẩm Quân Cố lại không ửng lên một chút nào cả.
Thẩm Quân Cố chỉ nhìn qua liền biết ngay suy nghĩ trong đầu của Nam Ngôn, anh cố nhịn cười.
"Xin lỗi em, là do xương tôi cứng quá nên đã làm đau em rồi."
Cái tay đang xoa trán của Nam Ngôn chợt dừng lại một chút.
Là do suy nghĩ của cô không thuần khiết sao?
Nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt của Thẩm Quân Cố vô cùng chân thành tha thiết, không nhìn ra một chút dấu vết trêu ghẹo nào cả.
Người như Thẩm Quân Cố ắt hẳn sẽ không biết vui đùa như vậy đâu, có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không nghĩ đến.
Nam Ngôn vừa định nói không sao, đột nhiên Thẩm Quân Cố chớp chớp mắt, anh mím môi, đưa tay lên che mắt của mình, cả người anh nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.
Nhìn theo tầm mắt của Nam Ngôn có thể thấy, cổ của Thẩm Quân Cố đang từng chút từng chút một ửng đỏ lên.
Nam Ngôn: "....."
Được rồi, cô chắc chắn, vừa rồi Thẩm Quân Cố quả thật không có ý gì khác.
Trông thấy tất cả các phản ứng của anh, ngay cả chính anh có lẽ cũng cảm thấy rất ngại đi...
Anh ấy ngại cái gì mà ngại!
Nam Ngôn có cảm giác mặt của cô cũng nóng bừng lên rồi!
Giả vờ như không có chuyện gì chẳng phải là xong rồi sao?!
Nam Ngôn ho khan vài tiếng, nhanh trí đổi chủ đề: "Anh có muốn uống coca không? Lạnh lắm đấy.."
Cô đưa lon coca trên tay cho Thẩm Quân Cố.
Khi Thẩm Quân Cố nhận lấy lon coca, ánh mắt anh nhìn Nam Ngôn có chút phức tạp.
Cụ thể là phức tạp ở chỗ nào, Nam Ngôn không có suy nghĩ kĩ.
Chờ đến khi cô đi đến tủ lạnh lấy thêm một lon coca khác, hơi lạnh của tủ lạnh phả vào mặt cô, Nam Ngôn mới phản ứng lại.
Đầu của cô kém chút nữa đã lọt vào trong tủ lạnh luôn.
Cô vừa rồi thực sự chỉ muốn nói với Thẩm Quân Cố là coca ướp lạnh uống rất ngon! Không hề có ý gì khác!
Nhưng mà kết hợp với đoạn đối thoại và bầu không khí lúc nãy, rất giống như là cô đang bảo Thẩm Quân Cố... giúp cô làm lon coca bớt lạnh đi thì phải...
Nam Ngôn không thể ở lại trong phòng khách được nữa.
Cô lấy coca xong liền vội vã muốn chạy lên lầu.
"Nam Ngôn."
Thẩm Quân Cố đứng dậy, trong tay anh vẫn còn cầm lon coca mà Nam Ngôn đưa cho anh.
Anh gọi lại cô gái Nam Ngôn đang định lao lên lầu kia.
"Vâng?"
Cô ngoái đầu lại nhìn anh.
Thẩm Quân Cố quan sát cô rất nghiêm túc.
"Ngày giỗ của ông nội Nam năm nay, em có ý kiến gì không?"
Ông nội Nam, là người tốt đã nhận nuôi nguyên chủ.
Nam Ngôn chần chờ một lát rồi nói: "Giống như năm ngoái đi."
Ông nội Nam đã qua đời được năm năm rồi, trong năm năm này, nguyên chủ hằng năm đều sẽ thỉnh thoảng đến thăm viếng ông. Mà Thẩm Quân Cố mỗi năm cũng đều sẽ đi.
Hôm nay tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Nam Ngôn ngơ ngác đứng đó.
Thẩm Quân Cố đã từ trên gương mặt của Nam Ngôn nhận được đáp án mà anh muốn biết.
Ánh mắt của anh ấm áp, anh nhẹ giọng trả lời cô: "Được, nghe theo em."
Nam Ngôn có cảm giác, trong nháy mắt vừa rồi, dường như Thẩm Quân Cố có gì đó đã thay đổi?
Nhưng cô cũng không thể nói rõ ra được là anh khác lạ ở chỗ nào. Cô vội vàng chúc Thẩm Quân Cố ngủ ngon nhưng lại bị Thẩm Quân Cố cắt ngang.
"Một tháng nữa em sẽ phải gia nhập đoàn phim mới rồi, để về sau em không bị phân tâm, hai ngày nữa chúng ta sẽ ly hôn, được chứ?"
Đôi mắt của Nam Ngôn sáng lên: "Vâng!"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đại trinh thám Thẩm tiên sinh hình như lại có thêm manh mối mới!!
Nam tiểu thư, người sắp bị xé tan thành từng mảnh, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ!
Không sai! Chúng tôi sắp ly hôn rồi!
Editor góp vui:
Nam Ngôn: "Anh đã phát hiện ra cái gì rồi?"
Thẩm Quân Cố: "Nam Ngôn... hay là... Nam Ngôn đây?"