Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 42: Ngờ Vực



Edit: Mị Mê Mều
Tần Tắc gật đầu nhẹ với Trần Thù Quan rồi xoay người rời đi.

Ánh sáng đèn đường không sáng lắm nhưng anh tin chắc mình thấy được thứ mờ nhạt dưới cằm người đàn ông.

Dấu răng.

Lưu Minh Sinh tiếp tục khởi động xe.

Từ kính chiếu hậu thấy được tình huống lúc nãy, mặc dù không nghe rõ lời của bọn họ, nhưng anh ta cũng có thể nhìn ra người kia dường như không vui lắm.

Đặc biệt khi nhớ đến dáng vẻ coi thường của người đàn ông trong thang máy lúc trước, Lưu Minh Sinh thở dài: "Cô Mạnh kia, xem ra về sau phải kính trọng nhưng ít tiếp xúc thì hơn."
Tần Tắc không nói gì.

Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói với Tần Tắc: "Còn cô Lâm Tịch kia, tôi thấy cô ta có vẻ muốn diễn giả thành thật.


Gì mà nhà tài xế có việc không thể đưa cô ta về chứ? Rõ ràng là muốn ăn vạ anh, có cần tôi bảo bên phòng làm việc chuẩn bị bản tin độc quyền không?
"Tạm thời không sao."
Cô gái nhỏ im lặng theo Trần Thù Quan lên xe.

Cô ngồi ở ghế cạnh tài xế, cúi đầu kéo dây an toàn lên người.

Dường như người đàn ông cũng không định khởi động xe ngay, hai tay đặt trên vô lăng.

Trước nay anh làm việc đều thỏa đáng, ít khi phỏng đoán, phân tích người khác quá nhiều.

Nhưng rõ ràng đang dần có xu hướng sụp đổ ở chỗ cô gái nhỏ.

Trần Thù Quan im lặng hồi lâu, liếc nhìn cô gái nhỏ cúi đầu bên cạnh, giống như kéo tơ bóc kén, tựa như chạm đến mấu chốt của sự việc.

Nếu cô thật sự như anh dự liệu, cũng nắm giữ giấc mơ không hiểu ra sao giống anh, là một người đứng ngoài quan sát, sao cô lộ ra vẻ mặt như vậy với người chỉ gặp hai lần?
Anh nghiêng người dựa vào Mạnh Sơ, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, ánh mắt chăm chú tập trung vào cô không hề xê dịch: "Sơ Sơ, em thích anh ta."
Câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.

Mạnh Sơ cố gắng duy trì chút lý trí sắp không giữ được này, không chịu được muốn tránh ra nhưng bị sức mạnh của anh ngăn chặn không thể động đậy.

Cô cố hết sức muốn giấu đi hoảng loạn dưới đáy mắt, chớp mạnh mắt.

Mắt hoa đào sóng nước mênh mông như chịu uất ức lớn lao, ai oán mà nhìn anh: "Em chỉ gặp anh ta có hai lần, đâu có thích anh ta, người ta thích anh.".

truyện ngôn tình
Trần Thù Quan không bỏ sót động tác liếm theo bản năng của cô, ánh mắt nặng nề trở nên u ám.


Nhưng anh cũng chẳng nói gì, đưa tay vỗ đầu cô giống như ngày thường.

Không biết nghĩ đến cái gì, anh lại thu tay về, cuối cùng mới nói một tiếng: "Ngoan."
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
11 giờ khuya.

Mạnh Sơ đứng cách khu nhà trọ giáo viên mấy mét gọi điện cho Triệu Thiển, nói cho cô ấy biết lúc cô đến thành phố Bắc Kinh thì đã trễ, chắc không thể chạy về trường trước 11 giờ nên ở khách sạn bên ngoài trước, sáng sớm ngày mai sẽ trở về.

Trần Thù Quan ngồi trên sofa cách cô không xa.

Sau khi cô gọi điện thông báo xong, anh đột ngột kéo cô ngồi xuống, ôm cô ngồi ngang trên đùi mình, hôn mấu môi cô.

Anh nhận thấy rõ rằng cô gái nhỏ hoàn toàn không thể tự kiềm chế, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Người đàn ông lên tiếng, hỏi cô một câu vô cùng kỳ lạ: "Em đã lên giường với anh ta, kỹ thuật anh ta thế nào?"
Mạnh Sơ phát hiện mình hoàn toàn không ngăn được sự gần gũi da thịt với anh.

Lúc sắp sa vào hơi thở anh, nghe vậy thì ngơ ngác mà choáng váng, hơi phản ứng không kịp, không khỏi nghi ngờ lỗ tai mình.

Cô mơ màng mà cảm thán, quả nhiên không chỉ có mình, đến cả đầu óc Trần Thù Quan cũng không bình thường ư?

"Anh ta" trong lời anh nói, theo tiềm thức, Mạnh Sơ lập tức cho rằng Trần Thù Quan chỉ Tần Tắc.

Không tính lần ở đài truyền hình, đời này, lần gặp nhau duy nhất của cô và Tần Tắc là ở Thôn Trần Lí, chẳng lẽ bọn họ có thể làm gì dưới nhiều máy quay như vậy hay sao?
Huống chi kỹ thuật gì đó, hai đời không phải đều do anh dạy.

Mặt cô gái nhỏ rất nóng, không biết vì anh nói mà thẹn quá hóa giận hay chỉ vì anh quyến rũ.

Đầu óc mơ hồ, giọng nói cũng cao vút lên: "Nhưng em chỉ từng cùng anh, không thể so sánh được."
Dáng vẻ Trần Thù Quan giữ kín như bưng, không nhìn ra rốt cuộc anh có thỏa mãn hay không.

Hoặc là sự chú ý của anh từ đầu đến cuối vốn không đặt trên câu trả lời của cô.

Trạng thái của anh không đúng lắm, mà Mạnh Sơ hồn nhiên không hay biết.

Hết chương 42.