Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 4: Thỏa Mãn



Edit: Mị Mê Mều
Trần Thù Quan không để ý đến áo ngủ bị thấm ướt, trực tiếp đưa tay vào trong nước chọc chọc động nhỏ chảy bọt ồ ạt giữa hai chân cô.

Mắt cô gái đang nhắm chặt lập tức mở ra, sợ sệt giật bắn người giống như nai con bị kinh hãi, nhưng toàn thân cô vô lực, động tác chống cự khiến cả người cô ngã sấp xuống nước, nước tràn qua tai cô, chóp mũi cô, tóc cô và cả cánh hoa sưng đỏ.

Yết hầu anh lăn lộn, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt nước.

Cô vùng vẫy trong nước, giãy giụa hấp hối, thế nhưng cô quá yếu, lại bị anh "làm" lâu như vậy, nên chỉ phí công vô ích, nước cạn cũng có thể vây khốn cô.

Đột nhiên, Trần Thù Quan không thật sự muốn ngâm cô vào formalin, như vậy sẽ mất đi sự tức giận mãi mãi, dường như không thú vị bằng cô.

Ít nhất, bây giờ anh không muốn.

Anh hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí này không thể tự kiềm chế.

Cuối cùng, khi cô dần dần bất động, anh mới kéo cô ra ngoài.

Anh nhìn cô thở dốc, tham lam mà hít lấy từng ngụm không khí một cách tuyệt vọng.


Thật là một cô bé đáng thương.

Dục vọng căng cứng đội dưới áo tắm chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cảm giác mất khống chế liên tiếp khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng lại cảm thấy hơi mới mẻ, trừ những ống nghiệm thuốc thử đa dạng phức tạp kia, đã rất lâu rồi anh mới gặp được một thứ kích thích hứng thú của mình.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trần Thù Quan chậm rãi cởi áo tắm không chút hoang mang, lộ ra lồng ngực cường tráng mà rắn chắc, cơ bắp không phải là kiểu khỏe đẹp cuồn cuộn, nổi lên như của tuyển thủ, mà là kiểu già dặn, thêm một phần hay bớt một phần cũng không thích hợp, trông không có nửa điểm không khỏe.

Người đàn ông mở đầy nước trong bồn tắm, nâng chân trái của cô lên, ôm lấy cô từ phía trước, Mạnh Sơ bị ép đứng một chân trong bồn tắm, hai tay chống lên vách tường bên cạnh.

Cuồng loạn mười năm, trong mười năm, bất kể dùng sức như thế nào thì hai chân cũng không có một chút phản ứng, mặc dù lúc này vô lực run lên, mặc dù trong tình cảnh này, mặc dù tên đầu sỏ đang đứng trước mặt cô, cuối cùng Mạnh Sơ vẫn mất không chế.

Khóe mắt run rẩy như cánh hoa, mang theo mùi thơm ngát mê người nhẹ nhàng yếu ớt, nước mắt nóng bỏng đồng thời rơi trên mặt cô.

"Sao thích khóc thế, hửm?" Trần Thù Quan nheo mắt lại, xoa xoa giữa lông mày cô.


Tuy chỉ số IQ của anh rất cao, song lại thiếu mất lòng đồng cảm cơ bản của con người.

Nhưng lúc này đây, dường như anh hơi hiểu được Trần Giác đỡ trán thở dài mỗi khi không thể làm gì rồi.

Vật to lớn cứng rắn nóng rực chen vào theo huyệt đạo chưa nhỏ hết vệt nước và dâm dịch.

Cô quá nhỏ lại quá khẩn trương, dù bên trong đã rất ẩm ướt nhưng người đàn ông vẫn cắm vào đầy gian nan như cũ, mỗi khi tiến về phía trước một bước, huyệt thịt liền từ chối mà co rút lại, không chịu thả lỏng chút nào, nhưng cuối cùng vẫn chống không lại sức mạnh của người đàn ông.

Cô thuận theo động tác của người đàn ông, gần như nửa người đều nằm nhoài trên vai anh.

Anh ung dung nâng mông nhỏ vểnh lên của cô, mạnh mẽ thúc về phía trước không chút kiêng dè, va chạm nơi mềm mại ẩn nấp ở nơi xa nhất của cô.

Trong cuồng phong bão táp, cô chỉ có thể trôi theo dòng nước, mặc cho anh va chạm, đâm vào không ngừng, mang cô băng qua sóng to gió lớn.

Cô mấp máy đôi môi khô khốc, bật ra tiếng vô lực mệt mỏi.

Ma xui quỷ khiến, Trần Thù Quan quay xoay đầu cô qua, đến gần, liếm liếm môi cô.

Mùi vị cũng không tệ lắm.

Tờ mờ sáng, rốt cuộc người đàn ông đã ăn no, thỏa mãn.

Hết chương 4.