Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 10: Dã Chiến



Edit: Mị Mê Mều
Mạnh Sơ vừa mới rẽ khỏi giảng đường, cánh tay bên trái đã bị người khác kéo lại, người kia không nói câu nào, kéo thẳng cô vào vùng cầu thang thoát hiểm tối tăm.

Bình thường sẽ không có ai tới đây, lại có lối thoát hiểm dày che chắn, cách âm rất tốt, thích hợp cho việc củi khô bốc lửa, nhưng không biết có bao nhiêu đôi uyên ương hoang dã đã từng triền miên ở đây.

Anh cũng không chê ư?
Trần Thù Quan trở tay ôm lấy cô, đi mở đèn ở chỗ rẽ cầu thang.

Lúc này, anh mới cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Lúc đầu, cô gái hơi không thích ứng được với ánh sáng, đưa tay yếu ngăn chặn, mắt đào hoa mơ màng lại câu hồn lập tức ngước lên, yên lặng nhìn anh, nhưng trong mắt lại không thấy một chút bối rối.

Cô sớm biết là anh.

Trần Thù Quan hiếm thấy mà nhếch khóe miệng, vân vê cằm cô, khàn giọng cười nhẹ: "Thật thông minh..."
Dường như cô khá hiểu anh.


Sáng nay chạy bộ trở về, cô gái nhỏ đã không còn trong nhà trọ, dấu vết thuộc về cô đều biến mất.

Mặc dù chuyện này vốn là ý định ban đầu của anh, nhưng khi nhìn thấy căn nhà trống rỗng, anh vẫn không khỏi kinh ngạc.

Lúc này cũng vậy, chỉ một ánh mắt của anh, cô gái nhỏ đã biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn theo anh đi ra ngoài.

Dù trong lòng Trần Thù Quan sáng tỏ, thứ cô coi trọng cũng chỉ là ngoại hình, nhưng không thể phủ nhận, con mồi nhỏ tự đưa mình tới cửa càng ngày càng thú vị.

Mạnh Sơ cảm thấy nếu mình không nói gì đó, phỏng chừng cô không sống đến ngày anh hạ độc cô, ham muốn sống mạnh mẽ khiến cô không thể không lên tiếng.

Cô gái cố gắng nhỏ giọng hết mức, nũng nịu mà cầu xin: "Anh hoãn lại được không, em, em thật sự còn rất đau."
Trần Thù Quan thì lại cởi khuy áo blouse trắng không chút hoang mang, ngay sau đó là quần dài, quần lót của anh, cuối cùng lấy khăn tay lót trên bậc thang, đặt quần áo đã được gấp kỹ lên đó.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ trên cô tay: "8 giờ 40 tôi phải có mặt trên bục giảng, em nhịn chút, ngoan ngoãn để tôi chơi mười phút."
Anh lập tức nắm chặt vai cô gái, cúi đầu khom người đẩy thân cô dựa trên tường, trực tiếp cuốn áo hoodie lên đến eo nhỏ, cong gối chen vào giữa hai chân cô, chống sát vào chỗ thầm kín của cô.

Cô chỉ mặc một chiếc áo ngực ở bên trong, bụng nhỏ mềm mại, trơn nhẵn và cái rốn tròn tròn xinh xắn ẩn nấp hoàn toàn lộ ra.


Trông như yêu nghiệt.

Ngón tay man mát của người đàn ông ác ý chọc vào rốn cô, Mạnh Sơ giật mình, không nhịn được nghiêng đi.

Người đàn ông lại đưa tay xé rách quần lót của cô.

Mạnh Sơ thầm biết không thể tránh khỏi, vội vàng ngăn cản bàn tay đang làm loạn của anh: "Đừng, để em tự cởi."
Cô gái nhỏ tự nhấc chân, khom lưng, dưới lớp quần bảo hộ đen là quần lót bông màu trắng tinh khiết, quần được cởi ra qua quýt cuốn thành một đoàn nhét vào trong túi áo hoodie.

Nơi riêng tư của cô mới vừa bị người chà đạp, vệt nước ước đẫm lầy lội vẫn chưa lau đi, đầy rẫy dấu vết trên nụ hoa nhẵn bóng nõn nà, toàn bộ đều rơi vào ánh mắt của người đàn ông.

Trần Thù Quan đến gần, đầu ngón tay tách cánh hoa ra, gậy th*t thô to mà nóng bỏng đang chống trong khe hẹp của cô.

"Không chơi hỏng em đâu." Anh cầm chặt thứ đó của mình, vô cùng nhân từ nói.

Vật to lớn đâm thẳng vào theo miệng huyệt, môi cô gái trở nên trắng bệch, hàm răng trên dưới run lên, ngăn tiếng thét chói tay trở về cuống họng.

Trần Thù Quan xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác được loại thịt mềm mại nhu động và có sức sống cực cao này trói chặt, dường như sướng đến mức quá đáng.

Hết chương 10.