Nam Chính Là Một Bức Họa

Quyển 3 - Chương 5

“Hiến pháp Rome viết: quý tộc có nghĩa vụ biểu diễn vì công chúng; phu nhân các quý tộc cũng phải lên đài biểu diễn; người dùng kiếm phải chấp nhận tất cả lời thách đấu.”

——Trích truyền thuyết về Claudius Drusus

Trường đấu La Mã.

Đao này bổ xuống, đầu công tước Alcamo đứt lìa.

Thứ bị đứt lìa không chỉ có đầu công tước Alcamo, mà còn là quan hệ hợp tác Đức – La Mã ( công tước Alcamo là em ruột của vua nước Đức, là chút hy vọng xa vời của các quý tộc La Mã với nhà vua.

Cả đấu trướng ngập tiếng vỗ tay bỗng lặng ngắt như tờ.

Sau đó những tiếng thét hưng phấn dị thường vang lên khắp khán đài. Dó là chỗ ngồi của các thương nhân Italia.

Nhưng các quý tộc Rome lại vô cùng im lặng.

Máu phun cao như vậy, nhiều như vậy… Bất quá, bởi là quỷ hút máu, cho nên nếu nhặt đầu ghép lại thì cũng chưa chắc không cứu được. Nhưng không ai làm vậy.

Bởi vì bệ hạ không tỏ thái độ gì.

Nếu bệ hạ không tỏ thái độ, thì có nghĩa là người kia phải chết.

Nếu bệ hạ muốn gã chết, thì ai dám ra tay cứu chứ?

Lucullus thở hổn hển như sói dại. Là hỗn huyết, để có thể giết kẻ thuần chủng như Alcamo, chủ yếu hắn phải dựa vào kinh nghiệm, cùng với sự tàn nhẫn quyết liệt. Hắn thoáng nhìn qua đám hoàng thất trên khán đài, người trước mặt đang mỉm cười với hắn.

Lucullus nhớ về khoảnh khắc Levy nhấc nắp quan tài của mình dưới ánh bình minh, cậu quỳ sát bên miệng quan tài, khuỷu tay gác trên mép quan tài nhìn xuống hắn.

Cậu thả một đồng vàng lên ngực hắn, lại cho hắn một cái hôn, yêu cầu hắn thách đấu công tước Alcamo.

Những trận quyết đấu để lấy lòng bệ hạ thế này vốn không cần vật lộn giữa sự sống và cái chết, nhưng bọn họ ai cũng thấy chán nản. Hệt như một bức tượng sáp, tồn tại mà không có xúc cảm.

[ Phải có máu tươi tưới đẫm đấu trường. ]

Hắn chấp nhận yêu cầu đó vì chính bản thân mình. Hắn đã sớm nhìn thấu cái nơi có vẻ ngoài tráng lễ nhưng đã mục ruỗng từ xương tủy này… Chẳng hiểu vì sao mà một đức vua sáng suốt trăm năm lại bị một thằng oắt con mê hoặc nữa.

Lucullus lại nhìn lướt qua nụ cười kia… Khuôn mặt cậu như cánh hoa đào trên núi, khiến trong giây lát người ta chợt quên đi mùi máu tươi nơi đấu trường, thậm chí khiến hắn nhớ lại trăm năm trước khi còn là nhân loại, làn da hắn từng rực sáng dưới ánh mặt trời.

Lucullus cúi đầu, lưỡi đao đẫm máu run lên.

*

Ban đầu, huyết tộc vốn không phải là chủ nhân nơi này.

Tuy rằng thể chất của họ hơn nhân loại gấp nhiều lần, năng lực tự làm lành vết thương cũng rất lớn, nhưng huyết tộc cũng có nhược điểm trí mạng.

Bọn họ cực dễ bị cảm nắng, nếu ở dưới ánh nắng lâu họ sẽ chết vì cảm nắng. Họ cũng rất sợ lạnh, máu của họ có khả năng làm lành vết thương, nhưng lại chỉ cung cấp rất ít nhiệt độ. Thực sự thể chất và các giác quan của họ hơn nhân loại gấp mấy lần, cũng sống lâu hơn nhân loại, nhưng khả năng sinh sản của họ rất thấp. Một đôi vợ chồng huyết tộc ở bên nhau mấy trăm năm cũng chưa chắc sinh nổi một mụn con.

Thế nhưng, nhân loại – giống loài có thể tự do hành động bất luận là ban ngày hay đêm tối, trời lạnh có thể dựa vào quần áo mà giữ ấm cơ thể, hơn nữa khả năng sinh sản cực cao – lại lép vế trước huyết tộc. Tuy họ là thức ăn của huyết tộc, nhưng thứ duy nhất huyết tộc có thể uống là máu người, cho nên đây cũng là lý do để hình thành “Luật bảo vệ và hạn chế”. Giết quá số lượng người sẽ bị giam giữ; con người trong lãnh địa quỷ hút máu cứ như hoa màu giữa ruộng. Ngoài những người bị bắt ở ngoài về, thì phải tránh làm họ bị thương để giảm tổn thất cho bản thân.

Trừ những thứ đó ra, huyết tộc còn có một nhược điểm khác.

Ai trong huyết tộc cũng là kẻ tham giàu sang phú quý. Tuy họ có lực lượng siêu quần, nhưng không có tinh thần đoàn kết. Bọn họ tự cho mình là kẻ siêu phàm, không thèm hợp tác với nhân loại, cho dù là một cuộc hợp tác ngắn ngủi cũng dễ dàng trở mặt. Bọn họ ham tao nhã, cũng không thích nghe theo mệnh lệnh. Nếu dẫn một trăm quỷ hút máu đi đánh trận, chắc chắn sức chiến đấu sẽ là số âm.

Bởi vì trước khi dánh tan quân địch, quỷ hút máu sẽ tự gây hiềm khích với nhau.

Nhân loại thống trị đại lục trong khi bị quỷ hút máu đàn áp. Điều quỷ hút máu thích làm nhất, là dùng năng lực và vẻ ngoài của mình thâm nhập vào xã hội con người, tiến vào giai cấp thượng lưu, để được người hầu hạ, để có máu người nhấm nháp hàng ngày. Thậm chí họ cực ghét gặp mặt đồng loại – dối với họ, ai cũng là một đối thủ cạnh tranh.

… Tóm lại, đây là một chủng tộc vô cùng nhu nhược, vô cùng ích kỷ và lười biếng.

Dưới tình huống ấy, bệ hạ lại có thể gây dựng quân đội thuần chủng, khiến xã hội trở mình, điều này đủ để chứng minh thủ đoạn của ngài không hề đơn giản.

Quả thật chuyện biến con người thành hỗn huyết sẽ làm tăng lực lượng cho bệ hạ, nhưng không đơn giản như lý giải của một số quỷ hút máu, tức là cắn con người một nhát là xong.

Đầu tiên, không phải ai cũng chấp nhận việc biến thành quỷ hút máu. Một khi thất bại, trong máu người sẽ sinh ra độc tố, ngay cả quỷ hút máu cũng không thể uống được. Tiếp theo, hỗn huyết ban đầu sẽ có sức ăn cực lớn, năng lực tự điều khiển thấp; nếu số lượng hỗn huyết quá nhiều, thì sẽ làm mất sự ổn định của nguồn thức ăn. Cuối cùng, khi hỗn huyết được sinh ra, thuần huyết và hỗn huyết sẽ nảy sinh mâu thuẫn…

Hiện giờ, những kẻ thuần huyết từng tham gia chinh chiến với bệ hạ đều có được cuộc sống mình mơ ước, cho nên vô cùng ủng hộ ngài. Mà các hỗn huyết cho dù bị thuần huyết bài xích, thì địa vị cũng cao quý hơn người thường. Hơn nữa qua một trăm năm sau, hỗn huyết không thể sống lâu như thuần huyết, lại không có khả năng sinh sản, ắt sẽ bị tuyệt chủng. Vì thế, thuần huyết mới chịu hòa giải với hỗn huyết. Về phần nhân loại… Đám bình dân ngu si kia không nhận ra huyết tộc đang chiếm lĩnh mỏ vàng, khai thác tài nguyên, còn bản thân thì bị quỷ hút máu thống trị. Mà bệ hạ lại thông qua luật “Bảo vệ nhân loại”, ban ra các chế định hợp pháp để lưu trữ nguồn máu. Nhân loại bần cùng chỉ có thể dựa vào việc bán máu mà sinh sống, ít ra máu tốt sẽ được mua với giá rất cao.

… Cứ như vậy, bệ hạ dẫn theo một đám lộn xộn, thành lập một vương triều huyết tộc. Ở lại đại lục đã được con người cai quản cả ngàn năm, rồi sau một hồi chinh chiến sẽ tìm cách thống nhất.

Mà bệ hạ – người cường đại nhất, sống lâu nhất, trải qua nhiều thăng trầm lịch sử nhất – lại là lựa chọn tốt hơn hẳn hoàng đế của nhân loại.

Bệ hạ tài đức sáng suốt thống trị hơn một trăm năm mươi năm, cho nên ban đầu khi có tin đồn ngài bị sắc đẹp làm mờ mắt, mọi người chẳng ai tin nổi.

Cho dù như vậy, thì hiện tại các quý tộc thuần chủng bên ngoài thành Rome, hỗn huyết, cùng với đại đa số nhân loại vẫn ủng hộ đức vua, mặc kệ việc ngài vung tiền như rác để xây dựng nhà hát, mặc kệ việc ngài làm nhục đại thần cùng quý tộc… Đại lục này, thậm chí là ở Italy cũng không ai dám bàn tán về ngài. Các quý tộc Rome không thể không sử dụng một hình thức cực đoan: xây dựng đội sát thủ, chuẩn bị ám sát bệ hạ.