Nam Chính Không Thay Người

Chương 32: Thu đồ đệ

Edit: Gin’s

Triệu Khoa Lâm từ xa đến thành Sùng An, nguyên nhân ban đầu là vì Tân Duyên, hiện tại là vì bàn tay vàng của Túc Giang Nham.

Nếu bàn tay vàng kia vẫn ở trên người Tân Duyên, dù y có không vừa lòng với Tân Duyên vì đời trước từng từ chối mình, thì y vẫn sẽ dịu dàng chiều chuộng Tân Duyên sau đó tạo ra mâu thuẫn giữa Sở Đông Vũ và Tân Duyên rồi đưa Tân Duyên đi.

Nhưng lúc này bàn tay vàng không ở trên người Tân Duyên mà thuộc về Túc Giang Nham  nên người y muốn đưa đi đương nhiên cũng đã thành Túc Giang Nham.

Có được Túc Giang Nham, phát sinh quan hệ thể xác với Túc Giang Nham thì Phúc Năng trong cơ thể sẽ không bị rối loạn, có thể nâng cao thực lực mà không cần lo lắng những vấn đề về cơ thể, rất tốt?

Thậm chí chỉ cần ở bên cạnh Túc Giang Nham thôi Phúc Năng trong cơ thể đã an ổn hơn rất nhiều, nếu dùng Túc Giang Nham để chế thuốc, tạo ra loại thuốc có tác dụng động viên Phúc Năng sẽ có kết quả rất cao.

Đời trước Sở Đông Vũ dựa vào bản lĩnh này của Tân Duyên, cuối cùng trở thành người quyền thế nhất Trung Hạ, giờ đây y đương nhiên cũng có thể lợi dụng Túc Giang Nham để đi trên con đường giống như Sở Đông Vũ.

Y sống lại, mọi bước đi đều phải thuận lợi hơn Sở Đông Vũ.

Nhưng Túc Giang Nham là loại người vừa ngu xuẩn vừa ác độc… Y lười tiếp xúc với những kẻ như vậy nhưng vẫn luôn lấy lòng người này, y cũng sợ Túc Giang Nham không chịu đi cùng mình, lằng nhằng rồi lại xảy ra chuyện.

Nhưng hiện tại không cần phải lo lắng nữa.

Bộ mặt thật của Túc Giang Nham đã bại lộ, y cũng đồng ý ở bên Túc Giang Nham, Túc Giang Nham biết ơn còn không kịp làm gì còn dám đưa ra nhiều yêu sách với y nữa.

Để không bị y vứt bỏ, có khi Túc Giang Nham còn phải dốc hết lòng hết sức làm y vui lòng.

Dù sao… sau khi Túc Giang Nham nắm giữ bàn tay vàng của Tân Duyên đã trở thành người bình thường không bao giờ có được võ lực nữa, bàn tay vàng này nếu để cho người khác biết gã có khả năng rơi vào hoàn cảnh thê thảm bị người khác độc chiếm thậm chí bị nghiên cứu.

Bị y độc chiếm còn tốt hơn bị người khác độc chiếm, không phải sao? Nghĩ có khi Túc Giang Nham cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Triệu Khoa Lâm nhìn về phía thủ hạ: “Đã sắp xếp xong hết chưa?”

Thủ hạ của Triệu Khoa Lâm nói: “Tất cả đã xong.”

“Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Triệu Khoa Lâm nói, mới vừa nói xong đã thấy một đám nhân viên chấp pháp đưa Túc Giang Nham từ trong nhà Nhạc Hoằng ra ngoài.

Triệu Khoa Lâm ra vẻ đau lòng, ánh mắt không dám tin nhìn Túc Giang Nham.

Túc Giang Nham đối diện với ánh mắt của Triệu Khoa Lâm, trong lòng lạnh lẽo.

Sau khi nhân viên chấp pháp xuất hiện, Nhạc Hoằng thu lại Phúc Năng chèn ép gã, gã lập tức mở thiết bị liên lạc, sau đó thấy được tin tức trên internet, cũng nhìn thấy Sở Đông Vũ chuyển khoản.

Sở Đông Vũ rõ ràng cho thấy muốn vạch rõ giới hạn với gã, gã cũng biết Sở Đông Vũ hẳn là sẽ không xen vào chuyện của mình nữa.

Sở Đông Vũ là công chính trong truyện, sẽ kiên trì với vài chuyện vô nghĩa, nói ví dụ như quan điểm mạnh được yếu thua trong xã hội, hay thích nói đạo lý với người khác.

Trong truyện từng có người ghim hắn, nhưng cuối cùng hắn không bị thương nên bỏ qua cho người ta.

Khi đọc truyện Túc Giang Nham cũng rất phiền điểm này, cảm thấy không sảng khoái, sau khi đến thế giới này lại càng phiền, vì gã nhất định phải giả vờ trước mặt Sở Đông Vũ.

Ban đầu khi mới quen Sở Đông Vũ gã đã bắt chước ngôn hành cử chỉ của Tân Duyên.

Người Sở Đông Vũ yêu không phải con người thật của gã, nên gã cũng chẳng hiếm lạ gì Sở Đông Vũ, nhưng bây giờ Sở Đông Vũ vứt bỏ gã, gã vẫn khó chịu —— gã đã mất đi một nơi để dựa dẫm.

Bây giờ nhìn bộ dạng của Triệu Khoa Lâm… Chỉ e là Triệu Khoa Lâm cũng sẽ không thích gã như trước nữa.

Túc Giang Nham đầy mặt khẩn cầu liếc nhìn Triệu Khoa Lâm, hiện tại gã không sợ gì chỉ sợ Triệu Khoa Lâm sau này sẽ không nhìn mặt mình nữa.

Triệu Khoa Lâm còn đến gặp gã còn có thể giải thích, có thể nói bàn tay vàng thành thiên phú của mình, coi như một lợi thế, nhưng nếu Triệu Khoa Lâm đi thẳng một mạch không đến tìm gã… Sau này gã sẽ không tìm được ai trẻ tuổi đẹp trai như Triệu Khoa Lâm và Sở Đông Vũ nữa!

Túc Giang Nham liếc mắt nhìn tay trái của mình.

Trên cổ tay trái của gã đeo thiết bị liên lạc che đi một vết bớt tròn màu xanh ở bên dưới.

Ngọc bội Tân Duyên đeo từ nhỏ là một món bảo bối, lúc trước vẫn chưa nhận Tân Duyên làm chủ, chỉ vô thức bị ngọc bội cải tạo —— trong truyện, sau khi Tân Duyên quen Sở Đông Vũ viên ngọc kia mới nhận chủ.

Gã đi trước một bước, ăn trộm viên ngọc rổi nhỏ máu nhận chủ, sau đó viên ngọc và gã là một thể.

Túc Giang Nham nhìn về phía Triệu Khoa Lâm: “Em bị oan, cứu em!”

Triệu Khoa Lâm lộ ra vẻ mặt sửng sốt, dường như tin, nhưng chờ khi Túc Giang Nham bị đưa đi y mới cười lên một cách bất cần đời.

“Sở Đông Vũ hiện tại thế nào rồi?” Triệu Khoa Lâm hỏi.

“Hắn đi tìm những cấp dưới kia của mình.”

“Chà chà… Hắn còn muốn những thủ hạ kia giúp mình? Không biết chờ đến ngày mai phát hiện ra tay chân của mình đều bỏ đi hết hắn sẽ lộ ra biểu hiện gì.” Triệu Khoa Lâm cười rộ lên.

Mấy ngày nay, y tìm người tiếp xúc với thủ hạ của Sở Đông Vũ, đào đi hơn phân nửa số người dưới tay Sở Đông Vũ.

Những người này sẽ ra đi với hắn vào ngày mai.

Triệu Khoa Lâm không có trực tiếp đi giết Sở Đông Vũ, có hai nguyên nhân.

Một trong số đó là không dễ giết. Trong thành thị dù có là y cũng không thể tùy ý ra tay, còn thừa dịp Sở Đông Vũ ra khỏi thành chặn giết… Y cũng không nắm chắc hoàn toàn.

Đám tay chân của Sở Đông Vũ đồng ý rời khỏi Sở Đông Vũ là vì lợi ích, nhưng bọn họ vẫn còn cảm tình với Sở Đông Vũ, cũng không muốn thương tổn Sở Đông Vũ.

Trên thực tế, kể cả khi họ không có tình cảm gì với Sở Đông Vũ cũng sẽ không đồng ý thương tổn Sở Đông Vũ —— nếu họ thật sự làm như thế sau này Triệu Khoa Lâm còn có thể tin tưởng những người từng phản bội chủ nhân sao?

Thứ hai, y chỉ muốn làm cho Sở Đông Vũ không còn gì cả, cả đời này bị y đè đầu cưỡi cổ tựa như đời trước Sở Đông Vũ vẫn luôn áp chế y, y chỉ có thể nhìn Sở Đông Vũ quyền thế ngập trời như vậy.

“Sở Đông Vũ cũng đủ xui xẻo, hắn đưa hết tiền của mình cho Túc Giang Nham, có khi đến cơm cũng không ăn nổi.” Thủ hạ của Triệu Khoa Lâm nói.

Triệu Khoa Lâm cười rộ lên.

Lần này chuyện ở club Thanh Hải bị đào ra, Triệu Khoa Lâm cũng bị ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc y vẫn là người thừa kế của một thế gia, thành chủ thành Sùng An cũng không dám tới bắt y.

Ngồi vào xe, Triệu Khoa Lâm trở về chỗ mình ở.

Mà vào lúc này, Tân Duyên và Quan Thừa Phong cũng đã trở về nhà.

Khi bọn họ rời khỏi nơi chấp pháp đã báo tin cho Tân Kình, khi họ về đến nơi Tân Kình và Chu Y Y đã chờ ở cửa tiểu khu, nhìn thấy hai người Tân Kình rất vui: “Hai đứa không có chuyện gì là tốt rồi!”

Về phần Chu Y Y, bà đang ân cần hỏi han Tân Duyên.

“Chúng tôi không có việc gì.” Quan Thừa Phong nói.

“Đúng đúng, hai đứa không có việc gì.” Tân Kình gật đầu liên tục, “Toàn bộ là người khác giội nước bẩn, rất dễ rửa sạch.”

Quan Thừa Phong gật đầu, trong lòng thầm nghĩ ngợi.

Những chuyện này thật ra cũng không hoàn toàn là do người khác hắt nước bẩn, cái thằng Quan An kia thật sự có vấn đề.

Cũng may trước đây có hắn nhìn chằm chằm mới không để thằng súc sinh đó làm ra việc ác gì.

Quan Thừa Phong mang theo Tân Kình về nhà.

Từ khi Tân Duyên lên mạng thấy mọi người gán ghép mình và Quan Thừa Phong thành một đôi thì vui vô cùng.

Sau khi về đến nhà, tâm trạng vui sướng cũng không hề giảm bớt, lúc này đang chạy tới chạy lui trong nhà, bưng trà rót nước cho cha mẹ.

“Ba, trà này uống ngon lắm!”

“Mẹ, con pha cho mẹ tách cà phê, cho nhiều đường!”

“Còn có hoa quả!”

“Con đi nấu cơm, buổi trưa hôm nay làm chút đồ ăn ngon!”



Tân Duyên chốc thì lấy đồ ăn từ trong tủ ra, chốc thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh, bộ dạng cứ như mình chính là chủ nhà.

Tân Kình thì tốt, không chú ý gì mấy nhưng Chu Y Y có chút giật mình.

Con trai bà có phải quá tự nhiên không vậy? Hoàn toàn không coi mình là người ngoài…

Tân Kình và Quan Thừa Phong đã bắt đầu nói chuyện, nói lại tình huống hiện tại một lần, cũng nhắc tới Túc Giang Nham.

Tân Kình biết Túc Giang Nham đã bị bắt liền yên lòng, Quan Thừa Phong ngược lại cũng không mấy lạc quan: “Chú đừng vui quá sớm, nói không chừng Triệu Khoa Lâm sẽ nhúng tay.”

“Y là đại thiếu gia nhà họ Triệu, muốn tuýp đàn ông như thế nào mà không có, sao lại…” Tân Kình rất không hiểu.

“Ai biết được.” Quan Thừa Phong nói, chuyện Triệu Khoa Lâm đến thành Sùng An vốn đã rất kỳ quái rồi.

Vừa nãy khi hắn rời khỏi nơi chấp pháp, người của hắn truyền đến một tờ giấy —— dùng thiết bị liên lạc gửi tin tức cũng không an toàn.

Hắn nhìn tờ giấy mới biết Triệu Khoa Lâm dự định ngày mai sẽ rời đi, còn muốn đưa Túc Giang Nham theo.

Trong này nhất định là có chuyện…

Cũng may người của hắn đã trà trộn vào bên cạnh Triệu Khoa Lâm dù bên trong có việc, hắn cũng sẽ biết rất nhanh.

“Quan thiếu, lần này là chúng tôi làm phiền cậu, thực sự xin lỗi.” Tân Kình xin lỗi, Túc Giang Nham và Quan An không có ân oán gì, ông cảm thấy Túc Giang Nham làm như vậy hẳn là vì Tân Duyên.

“Không sao.” Quan Thừa Phong nói.

“Còn tình hình hiện tại… Quan thiếu, thực sự là rất xin lỗi, nhưng người bên ngoài ai cũng nghĩ cậu và Tân Duyên là tình nhân.” Tân Kình ngượng ngùng nhìn Quan Thừa Phong.

Quan thiếu rõ ràng là mẫu đàn ông vừa có tiền vừa độc thân, lại bị người khác nghĩ rằng đang yêu đương với con mình… Tân Kình lo lắng Quan Thừa Phong sẽ tức giận.

Quan Thừa Phong nói: “Là giả thôi, rất dễ làm sáng tỏ, không sao hết.”

“Có cần chúng tôi hỗ trợ làm sáng tỏ không?” Tân Kình hỏi.

Quan Thừa Phong trước nay không quan tâm này nọ, bây giờ cũng thấy không đúng lắm.

Hắn không có ý định kết hôn, thanh danh thế nào cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Tân Duyên không giống.

Đứa nhỏ này mới vừa trưởng thành, sau này còn phải tìm đối tượng, nếu lại quấn quýt với một người đàn ông như hắn thì còn cô gái nào dám yêu nữa?

Quan Thừa Phong nói: “Chốc nữa tôi sẽ đăng một video, nói rõ cho mọi người biết Tân Duyên là đệ tử của tôi, không có quan hệ tình nhân gì với tôi hết.”

“Cảm ơn Quan thiếu… Quan thiếu muốn nhận Tân Duyên làm học trò?” Tân Kình kích động.

Quan Thừa Phong gật gật đầu: “Ừm.”

“Quan thiếu, rất cảm ơn!” Tân Kình cảm kích nói.

“Ba, ba cảm ơn cái gì?” Tân Duyên vào bếp nấu cơm không nghe bên ngoài nói chuyện, lúc này bưng thịt nướng đi ra, nghi hoặc hỏi.

“Quan thiếu muốn nhận con làm học trò!” Tân Kình vui ra mặt: “Con mau đến bái sư đi!”

Tân Duyên bối rối —— Quan Thừa Phong muốn nhận y làm học trò? Này không đúng!

Mặc dù không có quy định nói sư phụ và đệ tử không thể yêu nhau nhưng cũng đâu có ai nhận người yêu mình thành học trò đúng không?

Hết chương 32.