Tuy rằng Lam Tinh đã trải qua Đại Tai Biến, nhưng rất nhiều tác phẩm được sáng tác trước khi Đại Tai Biến xảy ra vẫn còn được lưu truyền đến tận bây giờ, chẳng hạn như truyện cổ tích.
Khi Tân Duyên còn bé đã từng đọc qua chuyện cổ tích “Công chúa ngủ trong rừng”.
Hoàng tử dùng một nụ hôn để đánh thức người đẹp đang ngủ say, chứ làm gì có chuyện gọi nàng là “bà nội”!!!
Nhưng câu chuyện bị người đàn ông chế thành như vậy ngược lại giúp y bớt khẩn trương hơn, thậm chí còn có chút buồn cười.
Quan Thừa Phong thấy thế nói: “Tôi không làm gì cậu hết, không tin thì tự kiểm tra tình trạng cơ thể mình đi.”
Tân Duyên mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người này khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài giống hệt những người sống trong thành phố, làn da trắng nõn bóng loáng, nhưng hắn cũng có rất nhiều điểm không giống những người ở cùng một nơi —— hắn có vóc dáng cao lớn lạ thường, trên người có rất nhiều cơ bắp cân xứng, khuôn mặt điển trai, một đôi mày kiếm và bên dưới là đôi mắt tối tăm, tựa như có thể nhìn thấu lòng người.
Khí chất của hắn cũng rất đặc biệt, không giống với người trẻ tuổi —— nhìn thấy người đàn ông này Tân Duyên không thể khống chế được kích động ngồi ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nghe hắn nói chuyện.
Nếu bỏ qua tướng mạo, tuổi tác của người này, hắn giống hệt như thầy chủ nhiệm của bọn y ngày xưa.
Không không không, cũng không giống thầy chủ nhiệm, thật ra người này càng giống hiệu trưởng hơn!
Suy nghĩ của Tân Duyên loạn tùng phèo, sau khi giật giật cơ thể y cũng nhận ra những vết thương trên người không liên quan đến người kia —— y bị thương ở mặt, trước ngực, còn bộ phận riêng tư lại không đau đớn gì.
Quan Thừa Phong lại nói: “Hôm qua tôi đến đây nghỉ ngơi thì cậu bỗng nhiên xông vào, còn liên tục nhào lên người tôi muốn giở trò khiếm nhã, tôi mất bao nhiêu công sức mới ngăn được cậu, không để cậu thực hiện được ý đồ!”
Tân Duyên: “!!!”
“Vết thương trên người cậu có trong lúc tôi cố gắng ngăn cản hành vi đồi bại của cậu mới có.”
Tân Duyên: “!!!”
Tối qua Tân Duyên thật sự trúng thuốc, nhưng những hành động sau đó của mình y vẫn còn chút ấn tượng.
Hiện tại nghĩ lại… Y thế mà lại nhào lên người khác sao?
Còn vết thương trên ngực y… Tân Duyên xốc chăn lên nhìn ngực mình, sau đó liền thấy trên ngực có vết thâm như bị người khác đánh.
Hình như đêm qua có người đè lên ngực y, còn đẩy ngã y vào trong bồn tắm?
Người kia còn dùng chân đè lên ngực y?
Trong nháy mắt Tân Duyên chỉ mong tìm một cái lỗ để chui xuống, khuôn mặt y đỏ bừng lên, cả hai viền mắt cũng vậy.
Mười tám năm cuộc đời y chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này!
Thế mà y lại đi giở trò đồi bại với người khác, sao y có thể làm ra loại chuyện như vậy được cơ chứ?!
“Cậu cũng không cần quá tự trách, dù sao đây cũng không phải ý định của cậu, cậu bị người khác chuốc thuốc.” Quan Thừa Phong lại nói.
“Thuốc Đông y?” Tân Duyên sững sờ.
“Đúng, cậu trúng thuốc, còn là một lần trúng phải hai loại, một loại khiến cậu động dục, một loại khiến thần trí cậu trở nên không rõ ràng.” Ánh mắt lợi hại của Quan Thừa Phong rơi vào trên mặt Tân Duyên, “Trước khi mất ý thức cậu đã ăn gì?”
Tân Duyên cảm thấy ánh mắt của người phía trước này cứ như ánh mắt của thầy giáo chủ nhiệm, còn y chính là học sinh vi phạm kỷ luật: “Tôi… Tôi… Tôi uống chút rượu.”
“Ai đưa cho cậu?”
“Là… Là… Có tự mình rót, cũng có người khác đưa…” Nước mắt Tân Duyên rơi xuống: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu…” Lúc đó trong ghế lô, vì y là nhân vật chính nên rất nhiều người rót rượu cho y, y cũng tự rót, không nhớ được ai với ai.
Y cứ nghĩ uống chút rượu ngọt nhẹ nồng độ 5% thì sẽ không có chuyện gì…
“Không được khóc!” Quan Thừa Phong đột nhiên đánh một cái lên tủ đầu giường.
“Rắc” một tiếng, tủ đầu giường rạn nứt.
Tân Duyên run lên một cái, không dám khóc nữa, nước mắt ầng ậng nhìn Quan Thừa Phong.
Cằm y thon gầy, nhưng hai gò má mập mạp chưa rút đi hết nét trẻ con lại đang bị thương sưng vù, trên khuôn mặt vẫn còn chiếc mũi tinh xảo và đôi mắt to… Nhìn một cái, ai cũng cảm thấy đáng yêu.
Từ mười năm trước ngày nào Quan Thừa Phong cũng phải trải qua đau đớn khó nhịn khiến hắn không còn tốt tính như trước nữa, thỉnh thoảng còn hơi nóng nảy. Trước đó nhìn thấy Tân Duyên rõ ràng là đàn ông lại đi khóc sướt mướt nên hắn có chút nóng tính, nhưng bây giờ bị Tân Duyên nhìn như vậy lửa giận trong lòng cũng tắt ngúm.
Tuy rằng đứa nhỏ này có chút mềm yếu nhưng nếu so sánh với Quan An thì đúng là một thiên thần nhỏ.
Hơn nữa Quan An có điều kiện tốt nhất nhưng không chịu học tập luyện võ, không giống với đứa trẻ này vừa sinh ra đã yếu đuối.
Hắn không thể yêu cầu y quá cao.
Quan Thừa Phong nói: “Trong những người đi cùng cậu lúc đó nhất định có người muốn hại cậu.”
“Bọn họ đều là bạn học của tôi…”
“Không được nói xen vào!” Quan Thừa Phong lại nóng tính, đứa nhỏ này xuýt chút nữa là chết rồi!
Đứa nhỏ này là ân nhân cứu mạng của hắn lại thiếu chút nữa thôi là chết trên tay cháu của hắn!
Tân Duyên không dám nói nữa, nắm chặt chăn trên người rồi nấc một cái.
“Mẹ nó.” Quan Thừa Phong lại mắng, hắn vốn đang ngồi trên một cái ghế cạnh giường, lúc này thuận thế dựa vào phía sau hơi nằm xuống, gác hai chân lên giường.
Hắn sớm đã thay cái áo ngủ không che được mấy tấc trên người ra, lúc này cũng không sợ bị lộ hàng.
Bộ dạng nơm nớp lo sợ của Tân Duyên đánh tan tức giận trong lòng hắn, mà tình huống của Tân Duyên như vậy… hắn phải trông chừng y.
Hắn không biết người muốn hại Tân Duyên là ai, nhưng này người có thể hại Tân Duyên một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Mà Tân Duyên lại không có tâm đề phòng như vậy, sau này nhất định sẽ còn gặp mấy kẻ không tử tế.
Thói đời bây giờ rất không yên ổn!
Đêm qua Quan Thừa Phong cũng đã có ý nghĩ, hiện tại lại càng thêm kiên quyết: “Được, không nói chuyện thuốc Đông y nữa, bây giờ chúng ta nói tiếp chuyện đêm qua. Hôm qua cậu náo loạn cả một đêm hại tôi mệt cả nửa ngày, có phải cậu nên bồi thường cho tôi không?”
Tân Duyên thấy Quan Thừa Phong dường như không tức giận nữa, nhỏ giọng hỏi: “Anh… Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Quan Thừa Phong nói: “Cậu thấy tôi có thiếu tiền không?”
Tân Duyên vội vàng lắc đầu.
Căn phòng trước mắt rất rộng lớn, cũng rất xa hoa, còn lớn hơn căn phòng các bạn của y thuê hôm qua rất nhiều, lại nhìn trang trí bên trong… Phòng như này muốn ở một đêm nhất định cũng là giá trên trời, người này nhất định không thiếu tiền.
Quan Thừa Phong nói: “Tôi không thiếu tiền nên không cần cậu dùng tiền bạc để bồi thường, tôi muốn cậu bồi thường theo cách khác!”
“Anh muốn gì?” Tân Duyên hỏi, còn nháy mắt một cái, sau đó có một giọt nước mắt trỏ treo trên mi mắt y rơi xuống.
Quan Thừa Phong có xúc động muốn đi nhéo lông mi của y: “Nhà tôi còn đang thiếu người giặt quần áo nấu cơm, cậu đến làm giúp việc cho tôi một tháng, việc này liền bỏ qua!”
“Cái gì?” Tân Duyên sửng sốt.
“Làm sao? Cậu không đồng ý hả?” Quan Thừa Phong cười lạnh nhìn về phía Tân Duyên.
Hắn cười lạnh, khuôn mặt trông khá dữ tợn, Tân Duyên đành đồng ý ngay lập tức để hắn đừng giận nữa.
Nhưng vẫn có gì không đúng lắm…
Tân Duyên đầy mặt chần chờ.
Quan Thừa Phong nói: “Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, cậu đột nhiên xông tới làm đủ chuyện khiến tôi giận sôi, tôi không báo cảnh sát còn mở một con đường cho cậu, cậu còn dám không đồng ý?”
“Hả?” Tân Duyên bị dọa sợ hết hồn, báo cảnh sát?!
Quan Thừa Phong nói: “Cậu xông vào phòng người khác, còn có ý định cưỡng bức người khác… Nếu tôi báo cảnh sát cậu sẽ bị bắt.”
Tân Duyên bị doạ đến bối rối.
Y không muốn bị cảnh sát bắt đâu!
Mà lại nói, y vừa làm chuyện sai lầm, lại đúng lúc vừa tốt nghiệp chưa có việc làm…
“Chỉ làm giúp việc thôi đúng không? Tôi đồng ý…” Tân Duyên thấp giọng nói, nói xong lại phát hiện người đối diện hình như càng tức giận hơn.
Lại làm sao nữa? Không phải y đã đồng ý rồi sao? Sao người này lại còn tức giận hơn vậy?
Quan Thừa Phong đương nhiên là giận rồi, sao đứa nhỏ này lại không có một chút cảnh giác nào như vậy? Hắn đưa ra yêu cầu như vậy mà cũng đồng ý cho được?
Hắn nói như vậy thật ra cũng chỉ là để thăm dò Tân Duyên, mà vừa mới nãy cũng nói bừa thôi… Nhất định phải dạy dỗ lại đứa nhỏ này!
“Tôi bảo cậu làm giúp việc mà cậu cũng đồng ý? Cậu không sợ tôi bán cậu hả? Không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?” Quan Thừa Phong giận bay màu, lại đập cái tủ đầu giường.
Cái tủ đáng thương, cứ như vậy bị đập thành mảnh vụn.
Tân Duyên run lên một cái, theo bản năng lại rụt về trong chăn, mà không biết tại sao y lại không sợ hãi như cũ nữa.
Tính tình người này rất kém, nhưng đêm qua lại không tổn thương y, không thật sự báo cảnh sát, bây giờ còn giáo huấn y như vậy, không giống như là người xấu?
Tân Duyên thò nửa đầu ra khỏi chăn, cẩn thận nhìn Quan Thừa Phong.
Quan Thừa Phong cũng thấy trong mắt y không có sợ hãi, lòng thắt lại.
Nuôi trẻ con không dễ dàng, nhất là mấy đứa quá ngây thơ.
Lại nói năm đó, khi ấy cả người hắn toàn là máu, khuôn mặt bị hủy hoại trông rất đáng sợ, trẻ con mà thấy chắc chắn sẽ bị dọa khóc chạy nhưng vẫn là đứa nhỏ này, tuy rằng sợ sệt nhưng vẫn cho hắn dịch dinh dưỡng để ăn, còn đi tìm cha mình để cứu hắn.
Thật sự là khờ vô cùng.
“Thôi, tôi sẽ bàn bạc với cha mẹ cậu.” Quan Thừa Phong nói.
Đứa nhỏ này có chút ngốc, nhưng cha mẹ y không ngốc. Năm đó sau khi đứa trẻ này tìm đến cha mình – Tân Kình, Tân Kình cũng rất đề phòng, sau đó hắn cho vợ chồng Tân Kình xem chứng mình thân phận của mình Tân Kình mới cứu giúp hắn.
Hiện tại Tân Duyên gặp phải chuyện như vậy tốt nhất hắn vẫn nên nói chuyện với cha mẹ y.
Quan Thừa Phong nói xong liền đứng dậy cất hết đồ của Tân Duyên vào một cái túi, suy nghĩ một chút, hắn lại đi tới bên cạnh Tân Duyên: “Cậu lấy chăn che kín mình lại.”
Tân Duyên vì chuyện việc đáng xấu hổ của mình sẽ bị cha mẹ biết được đang phiền muộn không thôi theo bản năng trùm kín chăn lại, y mới vừa trùm kỹ lưỡng xong chỉ thấy Quan Thừa Phong túm ga giường nhấc lên, gói cả y lẫn chăn lại rồi buộc thắt nút lên người mình.
Đầu y bị gói trong ga trải giường!
Đầy mặt Tân Duyên đều là không hiểu gì, Quan Thừa Phong đã ôm lấy y đi ra ngoài.
Kẻ tính kế Tân Duyên nhất định sẽ muốn nhìn thấy Tân Duyên bị hắn bắt nạt, vậy cứ để kẻ đó nghĩ như vậy đi.
Đương nhiên, chuyện này không thể để cho quá nhiều người biết được, cũng không thể để lưu lại ảnh chụp… Nên hắn che mặt Tân Duyên lại.
Ánh chừng một chút cân nặng của Tân Duyên, Quan Thừa Phong vác người lên vai.
Khi Quan An còn nhỏ tuổi, anh trai hắn muốn còn mình hóa rồng nên để Quan An tập võ, sau khi Quan An đi theo hắn, hắn lại càng thêm đốc thúc, tuy rằng Quan An vẫn luôn lười biếng nhưng thân thể cường tráng thân hình cao lớn, so sánh với đó, Tân Duyên không chỉ có cái đầu nhỏ, còn quá nhẹ.
Quan Thừa Phong mới vừa đi ra cửa phòng, liền có một người khoảng ba mươi tuổi mặc trang phục của quản lý club đón tiếp, người này hẳn là luôn chờ bọn họ ở cửa.
Nhìn thấy hắn, đầu tiên quản lý nở nụ cười, tiếp đó lại có chút thấp thỏm hỏi: “Quan thiếu, ngài có vừa lòng với sắp xếp tối qua không?”
Quan Thừa Phong chỉ hận không thể một tát quật gã lên tường, nhưng đến cuối vẫn nhịn được, cười lạnh nói: “Người tối hôm qua là nhân viên của các ông?”
Quản lý liếc nhìn cái gói ga gường Quan Thừa Phong đang vác, lúng túng cười cười: “Quan thiếu, rất xin lỗi, bên chỗ chúng tôi xảy ra chút vấn đề nên nhầm người, nhưng Quan thiếu yên tâm, người này không có bối cảnh, không có việc gì.”
Có thể nói là đến tận sáng nay bọn họ mới nhận ra người sắp xếp cho Quan An hôm qua không đến phòng hắn, mà thay vào đó là một vị khách ở quán rượu tên là Tân Duyên vào nhầm phòng của Quan An.
Bọn họ nhanh chóng tra xét thông tin về Tân Duyên, xác định người này không có bối cảnh phía sau liền an tâm.
Một người bình thường như thế nếu chết bọn họ hoàn toàn có thể xử lế thi thể rồi giải quyết.
Nếu không chết… Lấy thân phận của Quan An dù y có bị thiệt lớn cũng không dám làm gì.
Quan Thừa Phong lại muốn đánh người, khắp toàn thân tỏa ra cảm giác không dễ chọc.
Quản lý kia vội hỏi: “Quan thiếu, đều là chúng tôi sai… Chi phí lần này coi như miễn, chúng tôi gửi lại cho ngài.”
Quan An không có bản lĩnh gì nhưng hắn lại có một người chú lợi hại là Quan Thừa Phong.
Tuy rằng ngày hôm qua đã có tin chính thức xác nhận Quan Thừa Phong đã chết nhưng bạn bè của Quan Thừa Phong trải khắp thiên hạ, vẫn còn vô số tài sản và thuộc hạ, Quan An làngười thừa kế của hắn, bọn họ cũng không dám trêu.
Phải biết rằng, khi còn sống Quan Thừa Phong chính là người mạnh nhất đế quốc!