Nhạc Hoằng vốn cũng không biết mấy lời đồn đại đó, cô vốn không quan tâm đến những chuyện này.
Nhưng gần đây thành Sùng An xảy ra rất nhiều chuyện, Triệu Khoa Lâm đột nhiên đến… Cô cũng phải tìm vài người đi dò la tin tức.
Ở ngoài thành khó hỏi thăm, nhưng trong thành muốn dò la chuyện gì lại rất dễ.
Sau khi nghe ngóng cô phát hiện có nhiều tin đồn nói Tân Duyên bị Quan An bao dưỡng, Quan An còn có đam mê biến thái.
Biết được chuyện này, Nhạc Hoằng không biết nên nói gì.
Bây giờ Quan An đã là Quan Thừa Phong, mà Quan Thừa Phong tuyệt đối không có sở thích đó!
Quan Thừa Phong sững sờ: “Rất biết chơi?”
“Đúng.” Nhạc Hoằng mở ra một diễn đàn cho Quan Thừa Phong xem, “Dư luận chửi bới anh và Tân Duyên không ít, anh không thèm để ý nhưng Tân Duyên không thể không quan tâm.”
Quan Thừa Phong nhìn sang, thì thấy đó là một diễn đàn phụ trong diễn đàn địa phương của thành Sùng An, những người trò chuyện ở đây đa số là học sinh còn đang đi học hoặc những người vừa tốt nghiệp.
Bên trên có một bài viết nói về Tân Duyên, chủ post kêu gào mình đã thích nhầm người, không ngờ Tân Duyên lại là người như vậy,..v.v… sau đó là một bức ảnh chụp Tân Duyên bị thương, còn nhắc tới hắn.
Bên dưới là một số comment kể chuyện về hắn và Tân Duyên sinh động như thật, nói Tân Duyên dựa vào việc tổ chức tiệc sinh nhật để bò lên giường của hắn.
Trong đó có không ít lời nhục mạ Tân Duyên.
Quan Thừa Phong không nhịn được phải chửi bậy: “Mẹ nó!”
Khi hắn dặn dò Tân Duyên không nói chuyện đến chỗ mình tập luyện là vì đoán trước nếu chuyện này lộ ra sẽ có những lời đồn không tốt ảnh hưởng đến Tân Duyên, như là hắn coi trọng ngoại hình của Tân Duyên.
Thành phố ngầm này đất chật người đông nhưng quan hệ giữa người với người lại rất lạnh lùng, người bình thường sẽ không quan tâm chuyện của người khác.
Ngoài ra… Trải qua mấy trăm năm cái tư tưởng cường giả vi tôn đã in sâu vào lòng người từ lâu, bây giờ rất nhiều người đều cảm thấy kẻ yếu đuối dựa dẫm kẻ mạnh là chuyện bình thường.
Hắn vừa không kết hôn cũng không có bạn lữ, cho dù hắn có thật sự ở bên Tân Duyên cũng không liên quan đến họ, người khác nói này nói kia cũng do đố kị với Tân Duyên.
Bởi vậy, trước đó dù thấy những bài viết này trên diễn đàn Quan Thừa Phong cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ…
“Là Túc Giang Nham làm?” Quan Thừa Phong hỏi.
Túc Giang Nham lòng dạ ác độc, nhưng gã chỉ là người bình thường, Tân Duyên không thật sự bị thương cũng không tiện tính toán, Quan Thừa Phong cũng không thèm tính toán, kết quả… Gã này vẫn không tha cho Tân Duyên, cắn Tân Duyên không chịu nhả?
“Đúng thế.” Nhạc Hoằng nói.
Quan Thừa Phong khẽ nhíu mày.
Nhạc Hoằng đặc biệt nhắc đến cũng là vì muốn Quan Thừa Phong biết chuyện này, chuyện bây giờ đã nói xong Nhạc Hoằng liền thay đổi đề tài: “Đúng rồi, cái câu lạc bộ Thanh Hải anh dặn tôi theo dõi giờ đã đóng cửa, vườn không nhà trống. Nhưng người của tôi phát hiện ra người của club này đi gặp Triệu Khoa Lâm, ngoài ra, Triệu Khoa Lâm chủ động tiếp cận Túc Giang Nham.”
Sau khi Nhạc Hoằng lấy được video theo dõi từ câu lạc bộ Thanh Hải đương nhiên sẽ không tha cho bọn họ, nhưng cô không nghĩ tới là mình còn chưa kịp thu thập xong chứng cứ phạm tội của club thì người ta đã đóng cửa chạy trước rồi.
Nếu không phải cô làm ăn ở thành Sùng An từ lâu, có người nằm vùng trong phủ thành chủ thì chắc cũng không thể nào biết được người của câu lạc bộ Thanh Hải đã từng đi gặp Triệu Khoa Lâm.
Quan Thừa Phong và Nhạc Hoằng đều không làm rõ được vì sao Triệu Khoa Lâm lại tới nơi này, tại sao lại tiếp cận Túc Giang Nham.
Túc Giang Nham ngoại trừ là bạn trai của Sở Đông Vũ thì không còn gì khác để người khác phải kính trọng.
Nhưng nghe đâu Triệu Khoa Lâm và Sở Đông Vũ có mâu thuẫn, nên y mới nhắm vào bạn trai của Sở Đông Vũ chăng?
Vì ghét Sở Đông Vũ mà tự hi sinh bản thân?
Quan Thừa Phong thực sự có chút không hiểu nổi những người này, chỉ có thể bảo Nhạc Hoằng quan tâm kỹ càng tới bọn họ.
Về phần hắn… Ngày hôm sau Tân Duyên vừa mới đến, Quan Thừa Phong cho y một bình thuốc, đồng thời hỏi: “Bình thường cậu thích làm gì?”
“Rất nhiều! Như là vẽ vời, xem phim, nấu cơm…” Tân Duyên nhấn mạnh một chút: “Tôi nấu cơm ngon lắm ló!”
“Có thích dạo diễn đàn không?”
“Không thể nói là thích, nhưng thỉnh thoảng sẽ dạo.” Tân Duyên không hiểu tại sao Quan Thừa Phong lại bỗng nhiên hỏi như vậy.
“Dạo này…”
“Dạo này tôi làm gì có thời gian! Ngày nào cũng mệt chết đi được, về nhà chỉ muốn ngủ, còn cảm thấy ngủ không đủ!” Tân Duyên đầy mặt lên án mà nhìn Quan Thừa Phong.
“Đúng là không quá thích hợp. ” Quan Thừa Phong nói, “Như vậy đi, không thì sau này cậu ở lại nhà tôi, như vậy có thể thời gian đi qua đi lại giữa hai bên, chắc là cậu có thể ngủ đủ.”
Tân Duyên: “…” Y oán giận là vì muốn được giảm bớt lượng huấn luyện, lúc này lại cái chuyện gì đây? Quan An trực tiếp cho y ở lại, đến cái thời gian về nhà xả stress cũng muốn chiếm?
Người này đến cùng muốn làm gì?!
Tân Duyên hi vọng người này thích mình, mới muốn được ở bên cạnh hắn, nhưng rất hiển nhiên, chuyện này không có khả năng lắm.
Không phải là Quan An cảm thấy huấn luyện ban ngày vẫn chưa đủ, muốn huấn luyện thêm cả ban đêm đấy chứ???
Quan Thừa Phong chỉ đơn thuần là muốn thả Tân Duyên bên cạnh để dễ bề quản lý.
Không cho đứa nhỏ này xem tin tức, cũng để che chở đứa nhỏ này không để nó bị Túc Giang Nham hãm hại.
Túc Giang Nham dây dưa không ngừng với Sở Đông Vũ và Triệu Khoa Lâm, cũng không biết đám người đó có chuyện gì….
Sau khi qua cơn sững sờ, Tân Duyên cười với Quan Thừa Phong: “Không cần đâu? Tôi ở lại đây có làm phiền đến anh không? Hơn nữa tôi về nhà có thể phụ mẹ tôi nấu cơm cho anh…”
“Tôi biết nấu cơm.” Quan Thừa Phong nói, “Cứ quyết định như vậy đi, sau này cậu ở lại nhà tôi.”
Sau khi quyết định, Quan Thừa Phong ngay lập tức liên lạc với Tân Kình thông báo chuyện này.
Tân Duyên lớn lên trong hoàn cảnh quá tốt, từ nhỏ đã được cưng chiều nên có chút không hiểu sự đời.
Nếu là người đàn ông khác đưa ra đề nghị muốn sống chung Tân Kình sẽ không đồng ý, thậm chí còn nghi ngờ người ta có ý gì với con mình, nhưng người đưa ra đề nghị lại là Quan Thừa Phong.
Mấy ngày nay Quan Thừa Phong ác với Tân Duyên như vậy… Tân Kình thật sự quá là yên tâm với Quan Thừa Phong.
“Quan thiếu, Tân Duyên nhà tôi làm phiền cậu rồi.” Tân Kình nói.
“Không phiền.” Quan Thừa Phong nói.
Tân Kình vốn còn định nói thêm vài câu, con trai mình cơ thể yếu khi huấn luyện có thể sử dụng phương thức nhẹ nhàng chút hay không, nhưng suy nghĩ kĩ ông lại không nói.
Quan thiếu vẫn đúng mực, hơn nữa… Lúc còn trẻ ông cũng một lòng muốn trở thành chiến sĩ Phúc Năng mạnh mẽ để kiếm nhiều tiền, lượng huấn luyện lúc đó vượt xa con trai bây giờ.
Càng trọng yếu hơn là mặc dù con trai ông luôn miệng kêu mệt nhưng vẫn kiên trì tiếp tục, chưa từng nói không muốn đi.
Con trai ông đã lớn rồi.
Tân Kình có chút vui mừng.
Tân Duyên không biết suy nghĩ của cha mình, lúc này y còn đang vừa đau vừa sướng.
Ở chung với Quan An càng lâu, Tân Duyên càng thêm thích người này.
Quan An rất biết kiên trì, ngày nào cũng vừa theo dõi y huấn luyện cũng tự huấn luyện bản thân, khi ở ngoài thành nhìn như Quan An chỉ ngồi trên nóc xe không động đậy nhưng y biết thật ra hắn đang tu luyện Phúc Năng.
Ngoài ra không có tri thức nào là Quan An không biết! Cho dù y hỏi Quan An vấn đề gì hắn cũng đều trả lời được.
Lớn lên đẹp trai, học thức uyên bác, thực lực mạnh mẽ… Đàn ông như vậy, ai lại không thích?
Có thể ở lại nhà Quan An, gần quan được ban lộc, y rất vui sướng.
Nhưng mà quá đau đớn, quá mệt mỏi.
Tân Duyên chỉnh lại đồng hồ sinh học, sáng sớm đã dậy rồi, y còn nghĩ mình dậy sớm lắm nhưng vừa ra đến phòng khách liền nhận ra “bạn cùng nhà” của mình còn thức dậy sớm hơn.
Thậm chí Quan Thừa Phong đã làm xong chút vận động.
Thấy Tân Duyên lên, Quan Thừa Phong nói: “Trong phòng bếp có thịt nướng, cậu ăn trước đi, sau đó đọc sách.”
“Tôi không cần phải huấn luyện sao?” Tân Duyên hơi kinh ngạc, y còn nghĩ mình ở đây thời gian huấn luyện sẽ được tăng lên…
“Hiện tại ngày nào cậu cũng huấn luyện cường độ cao trong hai giờ, huấn luyện cường độ thấp bốn tiếng là đủ. Tổng cộng chỉ có sáu tiếng, không cần bắt đầu quá sớm.” Quan Thừa Phong nói, dù có sự giúp đỡ từ thuốc nhưng thời gian huấn luyện của Tân Duyên cũng không thể quá dài, huấn luyện quá độ sẽ làm tổn thương cơ thể.
Bị thiệt chính là y.
Tân Duyên tiến vào nhà bếp, liền thấy trong bếp có một khay lớn. Trên cái khay có một miếng thịt nướng rất to, còn có củ của cây biến dị và lá cây, bên cạnh có thêm các loại nước tương, có thể nói dinh dưỡng đầy đủ, khẩu vị phong phú.
Nhưng là… Lá dị thực được nướng trực tiếp, thật sự rất dai, thiếu chút nữa là y không cắn được.
Thịt dị thú thì không ướp gì đã nướng trực tiếp, vị không ngon còn chưa nói, lại có cả mùi lạ!
May là có nước chấm mùi nồng át bớt vị.
Nhọc nhằn khổ sở ăn xong bữa sáng, Tân Duyên đi ra ngoài liền khen Quan Thừa Phong: “Quan thiếu, cơm anh nấu ngon thật đấy!”
Quan Thừa Phong nói: “Tôi chỉ cho đồ ăn lên khay rồi nướng lên thôi.” Hắn ăn cơm dinh dưỡng thì không sao, Tân Duyên bây giờ vẫn chưa thể hấp thu trực tiếp Phúc Năng bên ngoài, cần dựa vào đồ ăn để hấp thu Phúc Năng tu luyện, hắn liền mua một chút đồ ăn thích hợp rồi bỏ lò nướng trực tiếp luôn.
Trừ việc cho đồ vào lò nướng hắn thật sự không làm gì cả —— lò cũng là loại nướng tự động.
Tân Duyên: “…”
Quan Thừa Phong lại nói: “Cậu thích ăn gì cứ nói, đến nữa tôi gọi về cho.”
Tân Duyên: “Không cần… Nếu tôi có thể huấn luyện một chút thì tôi tự nấu cơm cũng được!” Cây biến dị rất to lớn, muốn ăn lá cây của chúng phải bỏ gân lá đi.
Củ cây biến dị cũng vậy, nướng cả củ sẽ khá khô, tốt nhất vẫn nên xử lý một chút.
Sau đó, cũng không cần ăn gì mới mẻ, cứ mua chút bột mì về chế biến là được.
“Có thể.” Quan Thừa Phong đồng ý.
Tân Duyên thấy Quan Thừa Phong đồng ý, ngay lập tức liền tiến vào bếp bận rộn.
Y muốn cho Quan An biết mình nấu cơm ngon thế nào!
Trong lúc Tân Duyên đang nghĩ phải bắt lấy cái dạ dày của Quan Thừa Phong thì Túc Giang Nham và Sở Đông Vũ lại đang ầm ỹ một trận.
Ngày ấy sau khi Triệu Khoa Lâm đuổi hai cấp dưới của Sở Đông Vũ đi, hai người trở về liền nói xấu Túc Giang Nham trước mặt Sở Đông Vũ.
Sở Đông Vũ biết bọn họ không thích Túc Giang Nham, cũng không tin bọn họ nói, kết quả hắn về đến nhà lại nhận ra Túc Giang Nham có chút không đúng.
Này còn chưa tính, sang ngày thứ hai, thủ hạ của hắn còn mở video quay cảnh Túc Giang Nham và Triệu Khoa Lâm cho hắn xem.
Trong video Túc Giang Nham cười rất vui vẻ, nhìn qua rất dịu dàng, tựa như lúc họ vừa quen nhau.
Sở Đông Vũ bây giờ chán nản, cũng từng là thiên chi kiêu tử, đương nhiên không chịu được cảnh bạn trai của mình lại thân mật với người khác như vậy.
Tối đó hắn nói chuyện với Túc Giang Nham: “Giang Nham, em biết người đó là ai không? Y là Triệu Khoa Lâm, là người thừa kế Triệu gia. Y tốt với em không phải là thật lòng, hẳn là muốn nhằm vào anh. Người của anh quay được video của hai người, chắc cũng là y cố ý…”
Sở Đông Vũ đã cực kỳ gắng sức kiềm chế sự tức giận của mình, hắn thật lòng yêu Túc Giang Nham, không hy vọng Túc Giang Nham bị người khác lừa dối.
Nhưng Túc Giang Nham đã quyết định rời khỏi Sở Đông Vũ.
Lúc này gã không có truyền thừa của Quan Thừa Phong, cũng không trúng số độc đắc… Không còn những điều này Sở Đông Vũ chưa chắc còn có thể đông sơn tái khởi, người bên cạnh Sở Đông Vũ nhất định sẽ không phục hắn nữa.
Tại sao gã lại phải chịu khổ cùng Sở Đông Vũ?
Trong truyện Tân Duyên lựa chọn Sở Đông Vũ, nhưng thật ra y đã chọn một con đường không hề bằng phẳng dễ đi, so sánh với đó, lựa chọn Triệu Khoa Lâm tương lai của gã có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng không thể nhanh như vậy đã chia tay với Sở Đông Vũ… Triệu Khoa Lâm có được gã quá nhanh, thì gã sẽ không còn đáng giá nữa.
Ngoài ra… Gã còn muốn đi tiếp cận Quan An, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận vạch tội Quan An.
Tuy rằng Tân Duyên không chết, nhưng trên tay Quan An nhất định có mạng của những người khác, theo truyện thì Quan An cũng là vì tật xấu này nên mới bị Quan Thừa Phong đày đến thành Sùng An!