Võ công của Thanh Sơn Giáo cũng không phải không đủ tinh diệu, chẳng qua nó luôn đề cao chữ “đạo”, chú trọng việc có được vạn vật, hữu chiêu thắng vô chiêu, nhưng nếu muốn một tên nhóc chỉ biết ăn ngủ chơi ngộ đạo, thì đây tuyệt đối là cái bẫy chết người khỏi phải bàn cãi.
Mà nhìn thực lực lộ ra những ngày gần đây của Thẩm Kình Thương, có khi là đã ngộ ra đạo kia đến tầng thứ sáu, thứ bảy rồi. Bây giờ vận dụng nội lực phá cửa đá, ngay cả một hơi thở dốc cũng không có.
Cố Phàm còn đang kinh ngạc, bên trong cửa đá truyền đến một giọng nam.
“Vinh Sinh, ngươi ngày càng ăn hại, đến cả cái đám mèo hoang chó dại ở đâu đến cũng có thể đánh ngươi thành như thế này sao?”
Giọng nói kia đều đều, nhẹ nhàng, giống như một sợi dây bay theo gió, nhưng mà có thể khiến cho người ta nghe rất rõ.
Sắc mặt của đại hán đột nhiên biến đổi, thất thanh hô lên: “Đại nhân!”
Thấy chính chủ đến, Cố Phàm lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười ấm áp như gió xuân, như thể cái việc đánh người phá cửa vừa xảy ra không hề liên quan tý gì đến y, cũng không hề biết xấu hổ chắp tay, hỏi: “Có phải Độc Vương Mộ Dung Tử Hiên không? Tại hạ Cố Phàm của Thanh Sơn Giáo, biết Độc Vương ở đây, đặc biệt đến tiếp kiến.”
“Ồ.”
Người ở bên trong khẽ cười một tiếng, cũng không để ý tới Cố Phàm. Đột nhiên có một luồng khí mạnh mẽ phun ra, cửa đá nặng đến vạn cân ầm ầm sụp đổ, nện xuống đất khiến bụi mù bay tứ tung.
“Cái cửa này ngay cả tiểu tặc cũng phá được, hủy đi là vừa.”
Dứt tiếng, một bóng người đi ra sau đám bụi, chính là Mộ Dung Tử Hiên. Hắn nghiêng người dựa vào một bên vách đá, một tay quấn lọn tóc bên tai, bộ y phục nhiều lớp rực rỡ màu tím khoác lỏng lẻo trên người, đôi mắt phượng hơi cong lên, như đang châm chọc, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười lạnh lùng.
“Ta đã gặp rất nhiều người liều mạng, nhưng không có ai dám tới đây gây náo loạn, các ngươi lại là trong đám tiểu số ấy. Tuy rằng ta không thể tiếp đãi các ngươi vào bên trong ngồi, nhưng tiễn các ngươi sang tây thiên không thành vấn đề.”
Nói xong hắn đánh giá hai người một lượt, khinh thường hất cằm lên, giễu cợt: “Rác rưởi.”
Cố Phàm 囧. Người này giờ miệng độc hơn so với đời trước nha, chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của hắn, đời trước là Mộ Dung Tử Hiên – phiên bản trị thương cho tiểu sư đệ? Tên này gọi Độc Vương cái gì, có mà Độc Miệng ấy.
Mộ Dung Tử Hiên thấy Cố Phàm bị hắn nói đến ngu người, bĩu miệng, đang muốn tiếp tục ra oai, Thẩm Kình Thương lại đột nhiên bước về trước một bước.
Ánh sáng chiếu phía sau hắn, bóng người của hắn được kéo dài ra, chiếu xuống cửa đá bị đánh sập phía sau. Thẩm Kình Thương hơi ngẩng đầu, mắt híp lại tỏ thái độ vô cùng khinh người, ánh mắt rơi trên người Mộ Dung Tử Hiên, đôi môi khẽ mở, phun ra hai chữ: “Đồ lùn.”
Mộ Dung Tử Hiên cứng người, Cố Phàm thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hắn hóa đá.
“Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Kình Thương không nói tiếp, nhưng cái vóc dáng cao hơn người khác nửa cái đầu của hắn đã nói rõ hết thảy.
Đại hán bảo vệ chủ tử nóng nảy, rống to: “Tên nhãi mi dám bắt nạt đại nhân, đại nhân hơi lùn thì đã làm sao, mi có bản lĩnh so thử với lão tử coi!”
Rắc rắc. Đầu gối Mộ Dung Tử Hiên lại trúng một mũi tên (*), cứng đơ.
(*) Đầu gối trúng tên: Ví von với việc bị đâm chọc, chọc ngoáy đau đớn mà không làm gì được. Đầu gối là nơi rất quan trọng, bị thương ở đó xác định khỏi đi luôn, cho nên thời xưa đánh trận thường bắn tên vào đầu gối đối phương.
Cố Phàm lặng lẽ xoay đầu qua.
Thực ra Kình Thương và đại hán mới là – Độc Miệng Vương chân chính.
Qua lúc lâu Mộ Dung Tử hiên mới từ trong sự đả kích dữ dội này khôi phục lại, cắn răng nghiến lợi nhìn Thẩm Kình Thương.
Theo Cố Phàm quan sát, lưng của hắn lúc này thật hình như đã ưỡn đến mức thẳng vô cùng, đầu hình như cũng đang cố ngẩng lên để cao hơn ···
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Tại hạ vô ý mạo phạm.” Vì để tránh cho Thẩm Kình Thương tiếp tục phun thêm lời nói sát thương, Cố Phàm đành phải cướp lời, đồng thời chuyển lực chú ý của Mộ Dung Tử qua đây: “Tới nơi này chỉ là muốn thỉnh cầu Độc Vương hai việc, mong rằng Độc Vương có thể đáp ứng.”
Tư thế của y nhún nhường vô cùng, Mộ Dung Tử Hiên chịu đủ tàn phá cảm thấy đã tìm lại được chút thể diện, sắc mặt có hơi hòa hoãn.
“Ồ? Chuyện gì?”
“Một là muốn nhờ Độc Vương trị liệu giúp cái chân này, hai là xin Độc Vương thả chúng ta ra khỏi cốc.”
Mộ Dung Tử Hiên hừ mũi lạnh nhạt lên tiếng: “Dựa vào đâu mà ta phải giúp các ngươi?”
Cố Phàm đã sớm biết tính cách tên này ngoài độc dược ra thì không để cái gì vào mắt cho nên nhất định sẽ nói vậy, cũng không nóng vội, chỉ khoan thai nhìn hắn, sau đó mở miệng, nói ra một chuỗi tên thuốc.
“Tây Ma Hoàng một chỉ (*), gỗ quế một chỉ, xuyên khung ba chỉ, tô diệp hai chỉ ··· “
(*) Chỉ: đơn vị trọng lượng, mười chỉ là một lượng
Mộ Dung Tử Hiên vốn đang lơ đãng nghe, ánh mắt lại sáng dần.
“Đây đều là thuốc độc?”
Cố Phàm ngừng lại, hơi mỉm cười nói: “Không sai, bách thảo chi độc. Ta biết cách phối, cũng biết giải như thế nào.”
Điều này cũng nhờ vào mảnh tình dâng cho tiểu sư đệ. Đúng vậy, năm đó tiểu sự đệ chính là bị hạ loại độc này. Một nam sủng không rõ lại lịch của Phong Việt Trạch, trong tay lại có bách thảo chi độc thất truyền trong giang hồ, vì muốn được tranh sủng nên đã lấy ra dùng. Kết quả Mộ Dung Tử Hiên lại thấy hứng thú với độc này, mất ăn mất ngủ nghiên cứu về thuốc, thuốc độc cùng thuốc giải này về sau là do tiểu sư đệ nói cho Cố Phàm, nên ngày hôm nay Cố Phàm mới nói ra được.
Tuy nói dùng thứ mà Mộ Dung Tử Hiên đã chế ra để trao đổi với chính hắn thì có hơi thất đức, nhưng dù sao tên này cũng không biết, cho nên Cố Phàm hết sức yên tâm thoải mái, mỉm cười chờ hắn thỏa hiệp.
Đúng như dự đoán, Mộ Dung Tử Hiên bắt đầu dao động, nhưng vẫn cứ mạnh miệng.
“Bách thảo chi độc thì đã sao, chẳng nhẽ ta lại không phối được sao?”
Thấy cá đã cắn câu, Cố Phàm quyết định thu dây câu lại.
“Độc Vương đương nhiên là phối được rồi, nói không chừng đã biết đến phương thuốc này rồi ấy chứ, còn có thể thay đổi phối ra phương thuốc tốt hơn. Không bằng chúng ta đi vào trong ngồi một chút, tại hạ từ từ nói cho Độc Vương nghe?”
“Hừ, ta vốn không lạ gì với độc dược. Nếu ngươi đã muốn chia sẻ, ta nghe chút vậy.”
Cố Phàm cười thầm trong bụng, trên mặt vẫn là vẻ bối rối.
“Vậy chuyện của tại hạ?”
Mộ Dung Tử Hiên liếc y.
“Ta đương nhiên nhân tiện sẽ làm.”
Nói xong bước vào bên trong động.
Cố Phàm và Thẩm Kình Thương đang muốn đi theo, vị đại hán đang bị điểm huyệt vội vàng kêu lên: “Đại nhân, đại nhân, ta làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Tử Hiên cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng truyền lại một câu, nhưng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.
“Không phải là ngươi cao lắm sao, vậy cứ đứng bên ngoài đó thay cho cửa đá kia đi.”
Sau gáy đại hán chảy mồ hôi lạnh, nếu không phải không thể động đậy thì quả thực đã ôm mặt khóc chạy mất rồi.
Uhuhu, tại sao bị tổn thương luôn là gã!
———–
Tiểu kịch trường:
Đây một câu chuyện rất ngược~
Ngày xửa ngày xưa, đúng, đây là mở đầu tiêu chuẩn.
Xưa ơi là xưa, có một vị Độc Vương danh chấn thiên hạ.
Trên có thể ngao du khắp thiên hạ, dưới có thể là hình mẫu công quân tiêu chuẩn.
Lúc tao nhã có thể chơi đùa với trăm loại độc, lúc thô lỗ có thể chém ngang eo kẻ địch.
Có khi tà ác, có khi mị hoặc, có khi bạo ngược, có khi ngạo kiều ··· có khi ···
Nhưng đây là một câu chuyện rất đau lòng, khiến chúng ta đành phải đau thương cùng nhau hát vang lên ‘Mộ Dung chiều cao chi ca’. (bài ca về chiều cao của Mộ Dung =]]]]]]]]]])
Mộ Dung Tử Hiên cao một mét bảy, là công cũng chỉ một mét bảy, khí phách đầy người cũng một mét bảy, đôi khi bán manh (cute) cũng vẫn một mét bảy, đạp cửa đẹp trai cũng một mét bảy, phong hoa tuyệt đại một mét bảy, một mét bảy a ~~ Độc Vương cao một mét bảy ···