Ngày đầu tiên sống lại, Cố Phàm ngồi một mình sau núi của Thanh Sơn Giáo than ngắn thở dài.
Qua ba năm lẻ một tháng nữa, Thanh Sơn Giáo sẽ bị bao vây tấn công.
Sau đó phải làm sao bây giờ?
Nếu như mọi chuyện phát triển theo đúng quỹ đạo ban đầu, thì chẳng những y đã chết, Thanh Sơn Giáo cuối cùng dù đạt được danh tiếng, những cũng có rất nhiều đệ tử đã ngã xuống, đó đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên, cứ luôn vây quanh y gọi đại sư huynh.
Dù như thế nào, y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mà phương pháp đơn giản nhất, chính là nhân dịp tiểu sư đệ vẫn chưa đụng phải mấy tên sát tinh ăn kiền mạt tịnh y kia, nhất lao vĩnh dật (*).
(*) Nhất lao vĩnh dật: Ra tay giải quyết luôn một lần để sau này đỡ vất vả, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nhưng cho dù không còn yêu thích tiểu sư đệ nữa, thì y vẫn không có cách nào ra tay với cậu ấy được.
Chăm sóc tiểu sư đệ lâu như vậy, đối xử tốt với y tựa hồ đã trở thành thói quen ăn sâu vào tận xương tủy, hơn nữa Minh Uyên bây giờ, vẫn là thiếu niên ngây ngô hoàn toàn ỷ lại vào y, không biết lòng người hiểm ác, nếu vì những chuyện sắp xảy ra trong tương lai mà giết cậu, thì thật không công bằng.
Huống hồ chỉ cần y chú ý hơn chút, những việc kia không phải không có chuyển biến tốt.
Ví dụ như, khi nhận được thiệp mời đại hội võ lâm, chỉ một mình y đi, không đưa tiểu sư đệ theo.
Không xuống núi được, xem y còn gây chuyện thế nào.
Quyết định xong, Cố Phàm đứng dậy, đang muốn quay về, lại nhìn thấy một bóng dáng đen như mực đi từ trong rừng ra, liền dừng bước, hơi gật đầu.
“Kình Thương.”
Thẩm Kình Thương cũng là sư đệ của y. Thanh Sơn Giáo mặc dù là môn phái nhỏ, nhưng đệ tử cũng không ít, hơn nữa vẻ ngoài trông rất được. Có câu nói người xấu có đạo lý của người xấu, người đẹp cũng tương tự vậy. Điều này cũng gián tiếp dẫn đến việc Cố Phàm luôn không thể nhận rõ được ai là Thập Tam sư đệ, ai là Tam Thập sư đệ.
Cho nên ngoại trừ tiểu sư đệ Minh Uyên, y đều gọi tên những người còn lại giống nhau. Hết cách rồi, ai bảo sư phụ của y tinh lực quá dồi dào cứ thích thu nhận đồ đệ chứ?
Mà Thẩm Kình Thương chính là một thành viên trong số sư đệ đông đảo này. Nhưng với hắn, Cố Phàm vẫn nhớ rất rõ.
Trước khi tiểu sư đệ lên núi, có quan hệ tốt nhất với Cố Phàm chính là hắn.
Nhớ năm đó, mọi người vẫn còn nhỏ, ai cũng chỉ biết lăn qua lộn lại bán manh (*), nhưng Thẩm Kình Thương này lại khác với tất cả mọi người, mặt lúc nào cũng mang một chữ “khốc”.
(*) Bán manh: Ra vẻ cutoe =)))))
Vốn Cố Phàm cũng không cảm thấy hứng thú với hắn, nhưng có câu như thế nào ý nhỉ?
Sợi tơ hồng của vận mệnh đã gắn liền bọn họ lại với nhau.
Đó là một buổi sáng sớm. Ánh mặt trời xuyên thủng màn sương mù, bị những cành cây um tùm cắt thành những vệt nắng nhỏ, chiếu người lên Cố Phàm đang chạy băng băng, càng làm nổi bật những giọt mồ hôi trên trán y.
Cố Phàm chạy không ngừng, phía sau là tiếng chim hót êm tai, cùng với … tiếng chó sủa.
Thật không khoa học! Y chỉ thừa dịp sư phụ chưa thức dậy, mới lén lút đạp con chó nuôi ngoài cổng giáo phái một đạp, ai biết nó cứ đuổi theo y suốt như vậy, rất có cảm giác muốn quấn riết triền miên với y đến tận chân trời xa xăm.
Nghe tiếng chó sủa phía sau càng lúc càng gần, Cố Phàm rất mất mặt cảm thấy chân mình như nhũn ra, sợ hãi theo bản năng, y ôm lấy đầu, xông thẳng tới chỗ ở của mình.
Tiếc là năm đó Cố Phàm chân quá ngắn, thật sự là không chạy thoát nổi đại cẩu canh cửa uy mãnh kia. Đến khi y sắp hi sinh oanh liệt, tráng niên tảo thệ sớm (người trẻ tuổi chết sớm), bỗng có một chiêu thiên nữ tán hoa (*) từ trên trời giáng xuống, mãnh thú vốn đuổi theo dây dưa mãi bị đánh đau điếng, thấy tình thế không đúng, nắm bắt thời cơ, quay người rút lui.
(*) Thiên nữ tán hoa: Tiên nữ rắc/rải hoa =))))))
Người ngoài nhìn có thể không hiểu, nhưng đơn giản, chỉ là một cục đá, đánh bay đại cẩu.
Cố Phàm cảm kích ngẩng đầu.
Chỉ thấy một tiểu bao tử mặc áo choàng ngắn màu đen khuôn mặt tinh xảo mắt to đen láy lấp lánh, vẻ mặt không biểu cảm nhìn y, qua lúc lâu, mới chậm rãi đi lên trước, nâng tay “xoạt” một tiếng xé rách ống tay áo, đưa cho Cố Phàm.
“Cầm lấy.”
Cố Phàm: “··· “
“Cái này, để làm gì?”
Tiểu bao tử bình tĩnh liếc Cố Phàm đang trợn mắt há hốc mồm, tay vẫn giơ ra: “Đầu gối bị thương, quấn lại.”
Cố Phàm chớp chớp mắt, nhìn xuống chân, mới phát hiện vừa nãy chạy trốn quả thật đầu gối đã bị thương: “A, cảm ơn.”
Băng bó xong, Cố Phàm lại nghĩ tới một chuyện: “Quần áo của ngươi hỏng rồi, sư phụ sẽ trách tội. Ngươi làm sao bây giờ?”
Tiểu bao tử ngay cả lông mày cũng không thèm động: “Ngươi là đại sư huynh, ngươi biết khâu vá.”
Cố Phàm: …
Vốn dĩ Cố Phàm khi đó cũng mới tám tuổi, cho nên công phu may vá không đến nơi đến chốn cũng là điều rất bình thường, vì vậy hai người cùng bị sư phụ mắng xối xả. Nhưng có cuộc đánh chó lần này, quan hệ giữa Cố Phàm và tiểu bao tử Kình Thương tiến triển cực nhanh, lên như diều gặp gió. Mà Cố Phàm rốt cục cũng nhớ rõ tên của Thập Nhị sư đệ, Thẩm Kình Thương.
Có điều nói thật là, Cố Phàm rất may mắn. Khi còn bé y rất hay thèm ăn, luôn kêu Thẩm Kình Thương xuống núi giúp y mua bánh ngọt. Vì sợ hắn quên, trong mười hai canh giờ mỗi canh lại nhắc nhở hắn một lần, cho dù là Kình Thương đã ngủ, y cũng sẽ tận chức tận trách lay tỉnh hắn, nói một câu “Đừng quên mua bánh ngọt cho ta, vị hạt dẻ “. Mà Kình Thương cuối cùng vẫn đi mua đồ ăn cho y chứ không phải giết chết y, thật sự là quá tốt!
Nói tóm lại, bánh bao mặt than Thẩm Kình Thương thật ra là đồ mạnh miệng nhẹ dạ, trêu đùa hắn thú vị vô cùng. Đặc biệt là lúc nhìn hắn banh khuôn mặt nghiêm trang luyện kiếm mặc cả với người bán hàng rong, Cố Phàm liền không nhịn được cười.
Từ từ, xưng hô của y với Thẩm Kình Thương, vốn từ Thập Nhị sư đệ, biến thành Thập Nhị, lại thành Kình Thương. Nói ra thói quen thích gọi tên mỗi sự đệ của y, dường như cũng tới như vậy.
Rồi hai người dần lớn lên, lại thêm sau đó tiểu sư đệ lên núi, quan hệ của bọn họ cũng theo đó xa dần.
Cố Phàm là bởi vì bận bịu, mà Kình Thương lại là trong mắt dường như chỉ có kiếm, Cố Phàm không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ không chủ động đi tìm Cố Phàm.
Sau tiểu sư đệ đến, mãi cho đến biến động lớn ba năm sau, Cố Phàm dường như cũng không nói chuyện nhiều với Kình Thương. Trong mấy năm thành quỷ hồn đó, cũng không gặp lại hắn.
Cho nên hiện tại bỗng một lần nữa nhìn thấy Kình Thương, Cố Phàm không khỏi có chút nhớ nhung, có chút hổ thẹn.
Nhưng những tâm tư nhỏ nhoi này của Cố Phàm, Thẩm Kình Thương lại không biết, thấy sư huynh chào hắn một câu rồi đứng ngốc ở đó, chỉ đành lên tiếng nhắc nhở.
“Đại sư huynh, sư phụ gọi ngươi đến.”
Cố Phàm lúc này mới tỉnh lại.
Bây giờ sư phụ tìm y, chắc là vì chuyện đại hội võ lâm. Vì vậy y gật đầu, ra hiệu Thẩm Kình Thương cùng đi.
Sóng vai bên nhau đi trong rừng cây, Cố Phàm có chút ngẩn ngơ. Nghiêng đầu nhìn sang Thập Nhị sư đệ của mình, y lúc này mới phát hiện bánh bao mềm mại trước đây, hiện tại đã trở thành thiếu niên trường thân ngọc lập (*), chỉ là khuôn mặt vẫn cứ không hề cảm xúc, bình tĩnh như nước.
(*) Trường thân ngọc lập: Câu này vốn dùng để miêu tả thân hình thon thả của nữ tử. Nhưng người đời sau lại hiểu “trường thân” tức là thân hình cao lớn, “ngọc lập” tức là vóc dáng rắn rỏi, mạnh mẽ; cho nên câu này cũng dùng để miêu tả nam tử.
“Kình Thương.”
Cố Phàm không nhịn được muốn nói vài lời với hắn, nhưng nhất thời lại không biết nói gì.
Thẩm Kình Thương quay đầu, nhàn nhạt nhìn y, trong mắt hiếm khi lộ ra chút nghi hoặc.
Cố Phàm không thể làm gì khác hơn là ngửa đầu nhìn lên trời, làm bộ lơ đãng nói rằng.
“Ngươi quá gầy, chút nữa đến chỗ sư huynh đi, sư huynh làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Thẩm Kình Thương im lặng suy nghĩ một lúc, hỏi: “Trứng chim?”
Cố Phàm câm nín. Khi còn bé dẫn hắn đi lấy trứng chim nướng ăn, kết quả nướng thành than đen, chuyện đó thằng nhóc xấu xa này còn muốn ghi nhớ bao lâu hử!