Mặc Linh hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt thầm mắng một câu: Yêu nghiệt!... nhưng dù sao người ta cũng có lòng tốt giúp đỡ không nên quá khắt khe có đúng hay không…
“ Cảm ơn vì vừa rồi đã giúp đỡ.” Mặc Linh không dấu vết thoát ra khỏi cái ôm nóng bỏng kia, trên môi vẫn nở nụ cười hòa nhã nói một tiếng cảm ơn.
“ Không có gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi” người đàn ông dịu dàng đáp lại. “ Mà cô có bị thương ở đâu không?”
“ Tôi không sao cả... Um… Tôi còn có việc đi trước.” Mặc Linh vẫn giữ thái độ lịch sự đối đáp.
“ Tạm biệt! Có duyên gặp lại.”
Người đàn ông mị mắt nhìn bóng lưng đã đi xa trong mắt hiện lên một chút dịu dàng hiếm có. “ Tiểu Linh, tôi cuối cùng cũng gặp lại em rồi.”
Chuông điện thoại reo, người đàn ông bắt máy, giọng nói biếng nhác lại toát lên một loại khí chất khiến con người trầm mê. “ Alex, có chuyện gì không?”
“ Ừm… kết quả điều tra sơ bộ tôi gửi tối hôm qua cậu xem chưa?”
“Xem qua” Tạ Thiên hồi tưởng lại đống tài liệu kia, trong lòng có chút chán nản. Tất cả thông tin về cô đều bình thường, không có chi tiết nào nói về sự kiện kia, có phải anh đã nhầm hay không?
“ Nói thế nào nhỉ… Có một khoảng thời gian cô gái đó như không tồn tại, không có một bằng chứng nào có thể chứng minh cô ấy đã ở đấy” Alex ở đầu dây bên kia nói
“ Cụ thể là ở khoảng thời gian nào?”
“Khi cô ấy cùng mẹ tới Canada, người dân xung quanh hầu hết đều không có ấn tượng gì về cô ấy, thậm chí người hàng xóm còn nói khu nhà mà cô ấy từng ở đã bỏ hoang từ rất lâu rồi.” Alex có chút băn khoăn, cô gái này có chút thần bí thực sự rất giống những người kia…
“ Tạm thời không cần để lộ ra bên ngoài, những người kia cũng không cần biết. Đợi một thời gian nữa tôi cùng cậu bay qua Canada một chuyến” Hiển nhiên hai người đều có chung một suy nghĩ, Tạ Thiên nói xong liền cúp máy.
“ Tiểu Linh à, rốt cuộc em có bao nhiêu bí mật đây…”
Mặc Linh ở Nhật Bản ba ngày cảm thấy rất mỹ mãn, hàng ngày đi dạo phố, tìm hiểu văn hóa ở Nhật Bản, thưởng thức trà đạo khiến cô thoải mái vô cùng. Dĩ nhiên cuộc gặp gỡ với người nào đó đã bị cô quăng lên chín tầng mây.
Trên đường về nhà, Mặc Linh suy nghĩ không biết hình tượng sau này của bản thân. Kiếp này so với kiếp trước hình tượng của Mặc Linh trong mắt mọi người chính là một cô gái không thích nói chuyện, thường xuyên im lặng cho nên không có nhiều bạn bè, đặc biệt không nổi bật thực kém xa. Kiếp trước cô rất hòa đồng với mọi người, hơn nữa nhân duyên không tệ quen được mấy người bạn tốt, như vậy mới đúng là cô nha…
Cô quyết định sẽ từ từ thay đổi hình tượng của mình trong mắt các vị đồng học để dễ hòa đồng hơn.
Máy bay hạ cánh đã là tám giờ tối. Vội bắt taxi về nhà, Mặc Linh có cảm giác về nhà tốt hơn nhiều, rất quen thuộc.
“ Chị hai, chị về rồi” Đông Nhã từ trong nhà chạy ra đón cô.
“ Ừ, ở nhà khỏe không? Có chuyện gì xảy ra không?” Mặc Linh du có hơi yếu nhưng chiều cao ngược lại rất tốt, đã gần 1m7. Cúi xuống xoa đầu đứa em gái mới cao đến vai mình, ánh mắt cô nhu hòa đi mấy phần. Cô cũng không phản cảm khi thấy gương mặt giống Đông Phương y như đúc này, thực sự không thấy chán ghét một chút nào. Ngược lại cô cảm thấy cô em gái nhỏ này rất tội nghiệp, mẹ ruột bỏ rơi, ba ruột không quan tâm, người chị song sinh thì ghen ghét… Đối với em ấy quá không công bằng. Chi bằng cô quan tâm tới em ấy một chút cũng tốt… Hơn nữa có một cô em gái líu ríu bên cạnh nghĩ thế nào vẫn thấy tốt.
Chuẩn bị bài vở để sáng ngày mai đi học, Mặc Linh nghĩ thầm: Ngày mai chắc chắn phải để lại ấn tượng tốt với mọi người trong lớp. Nhưng mà cô không hề hay biết vì sự xuất hiện của cô khiến cho thế giới này bị đảo lộn, một thế lực khác không chút dấu vết dần dần xâm nhập vào thế giới thực tại, những biến hóa khôn lường khiến cô không kịp trở tay…..