Chương 1
Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
# bên trong cửa hàng tiện lợi #
Một nữ sinh mặc đồng phục cao trung (tương đương cấp 3 bên Việt Nam), đeo cặp sách màu vàng nhạt, dáng người nhỏ gầy.
Ngồi ở cửa sổ trước mặt, cắn ống hút nhìn người qua đường lui đến lui đi trước mắt.
Con ngươi giống như hạnh nhân long lanh nước, khuôn mặt nhỏ tinh xảo phấn nộn (hồng hồng mềm mềm) có chút giống trẻ con, bộ dáng thật nghiêm túc.
Bởi vì đang cắn ống hút, cho nên nói chuyện có chút mơ hồ
"Tiểu Hoa, ta cứ như vậy liền bị đưa đến thế giới vị diện khác rồi?"
Tiếng nói vừa dứt.
Bên tai Tô Yên vang lên thanh âm:
[Ký chủ yên tâm, tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần mà cô bị mất, cô liền có thể trở về.]
Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đủ một mình cô nghe được.
"Ừ."
Cô gái không nặng không nhẹ lên tiếng.
Tiểu Hoa là hệ thống của cô, trợ giúp cô quen thuộc với các thế giới, hơn nữa tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần.
Cô cắn ống hút, một hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói thật nhẹ:
"Hiện tại ta phải làm gì?"
[Ký chủ, căn cứ thông tin của cơ thể này trước khi cô xuyên đến, thời gian này, hẳn là phải đến trường cao trung Đế Đô đi học.]
Tô Yên gật gật đầu, cực kỳ phối hợp: "Được."
Đồng ý tới trường.
Sau đó thành thành thật thật cầm cặp sách, còn có mũ lưỡi trai màu trắng đặt bên cạnh, đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi.
Hiện tại đã là 8 giờ 40, 9 giờ liền vào lớp.
Thời gian này nếu dựa theo con đường bình thường đi đến trường học mà nói khẳng định sẽ bị muộn.
Thông qua hướng dẫn của hệ thống Tiểu Hoa, Tô Yên quyết định đi đường tắt.
Như vậy sẽ nhanh hơn một chút
Cô đi cũng không tính là nhanh.
Đi được một lúc, liền móc ra một miếng kẹo mềm vị dâu tây sữa bò đưa vào trong miệng cắn.
Đi đường ước chừng hơn mười phút.
Bước chân liền dừng lại.
Hệ thống Tiểu Hoa nghi hoặc lên tiếng: [Ký chủ, làm sao vậy? ]
Liền thấy sắc mặt Tô Yên có chút tái nhợt.
Trên trán có chút nhíu chặt lấm tấm mồ hôi, khóe môi cũng trắng bệch.
Vẻ mặt suy yếu.
Thanh âm của cô rất nhỏ, rất nhẹ: "Tiểu Hoa, thân thể của ta tại sao lại suy yếu như vậy?"
Hệ thống Tiểu Hoa do dự trong chốc lát, nói:
[Ký chủ, giá trị thể thực của cô hiện tại là 3]
Tô Yên chớp chớp con ngươi, không nói chuyện.
Giá trị thể lực là 3, đây là cái khái niệm gì vậy?
Giá trị thể lực của người bình thường là 20.
Giá trị thể lực của cô thấp hơn bảy lần so với người bình thường. Cô hiện tại, thật yếu a.
Thời gian một cái chớp mắt, có một chút cảm xúc hiện lên.
Chỉ là, không kịp để cô nghĩ lại.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền ra 'phanh' một tiếng.
Một vật nặng hung hăng rơi xuống từ trên vách tường.
Tô Yên đứng cách mấy chục mét, vẫn còn cảm nhận được vách tường sau lưng mà cô đứng dựa vào chấn động lớn.
Theo đó, phía trước truyền đến thanh âm chật vật ngoài mạnh trong yếu:
"Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ phi tao chết, bằng không tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Tiếng nói vừa dứt, người nọ liền bị một chiếc giày đá bóng dẫm mạnh trên mặt.
Cho đến khi người kia liền không thể nói nên lời, chỉ còn lại có tiếng nức nở.
Liền nghe chủ nhân của chiếc giày kia lên tiếng, khẩu khí lười nhác lại mang theo một cỗ lệ khí:
"Nếu tao là mày, trước hết sẽ nghĩ xem làm thế nào mới có thể để chính mình không chật vật giống như một con chó."
Người nọ vừa mới huyên náo cuối cùng vẫn là sợ hãi, giống như muốn vớt vát lại chút mặt mũi cuối cùng của mình, cường ngạnh chống đối.
Gò má run rẩy, có vẻ có chút né tránh.
Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy người kia dáng người thon dài, mặc đồng phục cao trung Đế Đô.
Bởi vì cả gương mặt đang ngược sáng, cho nên không thấy rõ mặt hắn.
Ở phía sau nam sinh tên gọi Khương Nhiên, có mấy nam sinh cũng mặc đồng phục cao trung Đế Đô đi tới.
"Anh Khương, nếu mà còn dẫm, liền muốn lấy mạng người a."
"Tính ra thì, tiểu tử này cũng nhận giáo huấn đủ rồi."
Có hai người nửa nói giỡn nửa khuyên nhủ.