Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Endy.

Ba Phí Hiên gọi là Phí La Minh, nhìn không ra năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi, bộ dáng vẫn còn trẻ. Năm trước, ông ta còn mới có thêm một đứa con trai. Đúng thật là đào hoa.

Bây giờ cuộc sống cũng thật cởi mở. Cô xem như đã chứng kiến qua nhiều loại phụ nữ, họ sẵn sàng làm mọi thứ. Trong nhà ông ta một đống tiểu tử, nhưng thật sự bước vào cửa gia tộc, từ đầu đến cuối chỉ có chính thất cưới hỏi đàng hoàng.

Không chỉ có tiểu tam, mà còn có tiểu 12345678, căn bản những người này sẽ không có danh phận. Cô muốn có con, vậy thì cứ việc sinh, dù sao gia tộc lớn thì chẳng ngại việc có thêm vài người. Cứ cho tất cả đi học, sau đó tự mình sinh sống.

Nhưng muốn làm ầm ĩ? Muốn vào hào môn, muốn danh phận? Ngượng ngùng. Lúc chơi bời lão gia hoả cũng đã nói rõ, muốn đùa giỡn? Được. Ông am hiểu nhất chính là đùa giỡn người khác.

Có thể nói ông chính là Long Ngạo Thiên tái thế. Trong nhà gia tộc vững mạnh, ngoài đường thì có đám người bao vây nịnh nọt.

Bởi vậy Phí La Minh nhìn cô gái chỉ lo uống trà đối diện, thậm chí còn không biết phải rót cho ông một ly. Trong lòng đầu tiên là phủ nhận cô, không biết lễ phép như vậy, làm con dâu khẳng định không được.

Ông tuy có nhiều con, nhưng trừ Phí Hiên thì không cho ai có cơ hội vọng tưởng. Trong nhà có thể cho bọn chúng một chân nhưng gia nghiệp thì tuyệt đối không được. Nếu Phí Hiên có là phế vật, cũng là của Phí Hiên.

Phí Hiên ở Phí gia giống như vị thái tử.

Tương lai là nữ chủ nhân của nhà họ Phí, mặc dù Phí Hiên không phải tranh đoạt gia sản nhưng cũng phải tìm một cô gái tài đức vẹn toàn. Tốt nhất là có thể hỗ trợ cho con đường sau này của con ông.

Cô gái này vừa rồi ở đại sảnh bệnh viện, nói chuyện có vẻ mất hồn bạt vía. Lúc đó, Phí La Minh ông cho rằng cô nàng chỉ diễn trò. Nếu thật sự bị vết thương của con trai ông làm cho choáng váng, ông đã cho người đưa cô gái này vào phòng nhỏ để tỉnh táo lại.

Nhưng vào lúc này, mắt thấy cô đã trở lại trạng thái bình thường, không nói năng lộn xộn…

“Phù…phù…phù” nóng chết cô mà!

Phí La Minh trong lòng thầm than không được. Cô gái này tuyệt đối không được! So với đám tiểu thư Triệu Tiền Tôn, Lý Chu, Ngô Trịnh kém quá xa!

Ánh mắt Phí La Minh liếc nhìn về phía rèm cửa sổ, hơi lộ ra ý cười. Hôm nay ông thân làm cha, phải khiến cho thằng ranh con kia mở mang tầm mắt. Cô gái này là cái dạng gì chứ? Chính là ở trước mặt ông không che dấu!

Đúng vậy. Đến bây giờ, Phí La Minh còn cảm thấy An Sênh là một người tâm địa xảo trá, lấy lùi làm tiến. Đến cùng chỉ là nguỵ trang. Dạng phụ nữ nào mà ông còn chưa gặp? Tất cả ông đều có biện pháp để bọn họ hiện nguyên hình.

Vì thế, ông bày vẻ mặt kinh ngạc nhìn An Sênh.

“Sao?” Phí La Minh hỏi, “Cô không thích Hiên Hiên sao? Vì cái gì mà liền nguyện ý rời khỏi nó?”

An Sênh nhấp ngụm trà, lòng nghĩ “Tôi thích cái con khỉ!hừm..”. Cô chỉ muốn 20 đồng bắt xe về nhà đánh một giấc, thoát khỏi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thôi.

Bất quá, cô chỉ đặt chén nước xuống, cúi đầu phiền muộn nói, “Tôi biết tôi không xứng với Hiên ca…”

An Sênh vì muốn mau mau chấm dứt cuộc trò chuyện, đơn giản bịa chuyện, “Ca ca, tôi cũng không giấu gì. Trong nhà tôi nợ một số tiền lớn. Ba tôi phá sản rồi lao đầu vào rượu chè. Mẹ tôi phải dựa vào chị em họ hàng, xem sắc mặt người khác mà sống. Thành tích tôi lại không tốt, đến đại học cũng học không xong, liền bám lấy Hiên ca, chỉ vì ít tiền.”

( Đoạn này chị Sênh đang diễn trò nên gọi ba Phí Hiên bằng anh. Mình để “anh” thì nghe hơi kì nên giữ nguyên từ “ca ca” nhé)

An Sênh ra vẻ ưu thương, cúi đầu thì thào, diễn vở kịch cô gái vì gia đình rạn nứt mà bất lực, tự ti rất nhập tâm, “Thân phận tôi như vậy, sao có thể xứng với Hiên ca chứ?...”

Cho nên ông nhanh chóng ném tiền rồi cô liền về nhà. Qua nửa đêm hai giờ sáng, xe taxi còn muốn tăng giá đó!

“Khụ..khụ..” Phí La Minh hung hăng ho khan hai cái. Trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt không che dấu được ý cười, cố làm bộ oán trách, “Cái đứa nhỏ này, gọi bậy bạ cái gì vậy hả! Cái gì mà ca ca, tôi năm nay đã 52 rồi.”

An Sênh ngẩng phắt đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ há to, sắc mặt cũng phối hợp mà đỏ lên. Cô vội vàng đứng dậy, đụng ngã chiếc tách trên bàn, chiếc ghế phát ra âm thanh bén nhọn “Két—“

“Thực xin lỗi bác!” Đôi mắt An Sênh đảo loạn, trên mặt bày ra vẻ bối rối cùng xấu hổ. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ, liền sẽ phát hiện ra vẻ mặt của cô lúc này cực kì giống cô nàng “tiểu bạch thỏ” trong KTV.

Đây là cô vừa học vừa bán, chủ yếu mượn cơ hội này cắt đứt quan hệ với Phí Hiên. Nếu có thể lấy được tiền đi xe, vậy thì không còn gì tốt bằng!

“Cháu không biết, bác..bác…” đôi mắt bối rối nhìn gương mặt Phí La Minh. Ánh mắt lộ vẻ do dự, khó có thể tin, “Bác cũng quá trẻ rồi…”

Phí La Minh đã tung hoành nhiều năm trên tình trường, từ trước đến giờ vẫn luôn tin tưởng vào sức hút của bản thân. Nhưng năm tháng vô tình, hai năm qua cũng đã có dấu hiệu của tuổi già. Cho dù có người khen ông, cũng là khen ông thành thục phong độ. Khen ông trẻ trung không phải không có, nhưng chưa có ai khen vào cái tuổi cùng phương thức như vậy.

Thái độ khó tin, lấy phủ nhận thành thừa nhận chính là chân chó ( ý nịnh nọt  ). Cô gái trước mặt như con thỏ nhỏ kinh hoảng, đôi mắt đầy kính sợ cùng sùng bái nhìn ông. Phí La Minh khí huyết lên não, phảng phất như bản thân trở lại tuổi 30!

Ông hưng phấn đến nỗi tai cũng đỏ lên, đang muốn nói cái gì thì tấm rèm cửa được vén lên. Bên trong là đám người vừa ở dưới lầu cùng Phí La Minh, còn có cả gương mặt tái nhợt âm trầm, cơ hồ muốn nhào lên cắn người của Phí Hiên.

Mấy người đầu tiên là ánh mắt phức tạp nhìn An Sênh, tiếp theo đồng loạt mang ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Phí La Minh. Ánh mắt kia lên án, giống như mang mối thù lớn, hận không thể bóp cổ Phí La Minh, đập cho ông một trận.

Cả căn phòng tràn ngập không khí quỷ dị. Một lúc sau, Phí Hiên nằm trên giường mới mở miệng nói chuyện.

“Ba…” âm thanh của anh khàn khàn mang theo vẻ thê lương, “Quá tam ba bận…”

Phí La Minh đang khí huyết dâng trào, nhất thời bị tạt cho một gáo nước lạnh. Nói đến chuyện này, ông thấy xấu hổ một trận.

Lúc trước trong lúc vô tình…Được rồi, chính là ông không khống chế được, đoạt 2 người bạn gái của Phí Hiên…Nhưng bọn họ là thật lòng!

Nhìn con trai “hấp hối” trên giường bệnh, Phí La Minh cuối cùng cũng nhớ tới một người. Sắc mặt ông lập tức phấn khởi, còn nghĩ nói với An Sênh, lại bị Phí Hiên cắt đứt.

“Ba, chuyện của con để con tự xử lý!” mặt anh đỏ rần nói.

Anh đã lớn như vậy,lại bị ba anh lừa dối hai lần. Lần đầu tiên là vào năm thứ nhất đại học, cô gái kia thổ lộ với anh vừa đúng lúc tài xế của Phí La Minh tới đón Phí Hiên. Nói là cùng nhau ăn một bữa cơm gặp mặt. Một bữa cơm, nói chuyện từ trời nam đất bắc, lên quốc gia đại sự, xuống một cân cải thảo ở chợ bán bao nhiêu. Cuối cùng lại đem cô gái kia lên giường nói chuyện.

Đi đâu kiếm được một người tác phong nhanh nhẹn, lịch lãm như anh. Kết quả chỉ sau một bữa cơm, đến mối tình đầu Phí Hiên cũng chưa có, lại lòi ra mẹ của em trai thứ n của anh.

Lần thứ hai là ba anh bồi thường cho anh, giới thiệu một cô gái đúng chuẩn ba vòng, eo thon chân dài. Sau hai lần gặp mặt còn chưa tiến triển được gì, xin phép đi về trước vì cảm mạo. Sau đó, anh thấy cặp chân dài của mỹ nữ kia quấn trên thắt lưng của ba anh.

Đây đúng thực là nỗi đau không thể chạm vào của Phí Hiên! Là ác mộng!

“Các người mang ông ấy ra ngoài.” Phí Hiên nói, giùng giằng muốn ngồi dậy. Bên cạnh có người muốn can ngăn, nhưng cũng chỉ giật giật khoé môi, đem giường nâng cao.

Chỉ chốc lát sau, đoàn người nam nam nữ nữ đem Phí La Minh rời đi. Phí Hiên âm u nhìn An Sênh đứng ở góc phòng, nhàn rỗi dựa vào bàn, bày ra vẻ mặt không có gì. Anh tức đến nổ phổi!

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người. Phí Hiên trừng mắt nhìn An Sênh, chờ cô lại gần. Nhưng cố tình cô chỉ đứng im bên cạnh bàn, còn đem cái tách vừa đụng ngã để lại vị trí cũ, chuẩn bị rót thêm một chén nữa. Giằng co như vậy một lúc. Uống chút nước, An Sênh lại phát hiện cô đói bụng.

Chưa ăn, thôi cứ uống nước tạm vậy.

Phí Hiên gắt gao mím môi. Cô gái này cũng thật là giỏi! Chính cô là người quấn lấy anh, trước còn mượn hơn hai mươi vạn. Anh biết cô bám lấy anh cũng chỉ vì tiền, đám người nịnh nọt xung quanh anh cũng chỉ vì cái này. Phí Hiên không ngốc, anh đối với tiền không thiếu, không keo kiệt. Vậy cứ tuỳ ý đi.

Nhưng cô gái trước mặt này cứ trực tiếp nói thẳng như vậy, anh cảm thấy bản thân đúng là vung tiền như rác.

Mắt thấy An Sênh một bộ dáng không ăn đòn không hợp tác, Phí Hiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Cô lại đây.”

An Sênh chấn động, da đầu run lên. Cô đối xử với người khác có thể tuỳ tiện, giả mù xem như không có gì. Nhưng đối với nam chính, cô quả thật không dám làm bừa.

Kéo anh chắn nhát dao kia, quả thực lúc ấy An Sênh không biết người trước mặt là ai. Nếu cô thấy rõ…cô vẫn sẽ kéo anh chắn dao. Dù sao mũi dao kia hướng về phía cô đó!

“Lại đây!” cô gái đáng chết kia, thế nhưng lại xem như không nghe thấy lời anh nói. Nhất thời gầm nhẹ, một tiếng rống động đến miệng vết thương đau nhói. Lúc khâu miệng vết thương, bác sĩ nói nếu sâu thêm thì đâm cmn thận của anh rồi!

Thận! Thận quyết định cả tương lai hạnh phúc của anh đó!

( Quyết định sao thì mọi người tự hiểu hen  )

An Sênh dừng lại động tác, cúi đầu, chậm rì rì bước về Phí Hiên.

Đi đến bên giường, Phí Hiên một phen bắt lấy tay cô, bất chấp cả việc ảnh hưởng đến thận, cắn răng nghiến lợi đem cô kéo lại gần.

An Sênh theo đà ngồi xuống ghế, lúc này mới nâng ánh mắt lên chống lại đôi mắt muốn ăn sống cô.

Trong nội dung truyện, nam chính bị bệnh kiều, vì thế An Sênh đã cố ý ở lại Tấn Giang để tìm hiểu về căn bệnh đó. Cuối cùng cô cho ra kết luận—bệnh thần kinh giai đoạn cuối.

Đối với loại bệnh thần kinh này, An Sênh cũng coi như có kinh nghiệm. Lúc trước cô đã tới một thế giới có một ông chồng khốn nạn, tinh thần không bình thường.

Nếu có khả năng, An Sênh cô đời này không nghĩ sẽ giao du với những người như vậy.

Phí Hiên lòng tràn đầy lửa giận, đôi mắt muốn toé lửa. Nhưng nhìn đến đối diện, lại phát hiện An Sênh đang thất thần, mắt nhìn anh trống rỗng!

Anh buông cổ tay An Sênh, nắm cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên. Đau đớn truyền đến khiến An Sênh hồi hồn. Phí Hiên thấy cô đau đến nhíu mày, trong lòng cuối cùng cũng thoả mãn một chút, tiếp đến liền chất vấn.

“Rất nhanh sẽ cùng tôi chia tay, hơn nữa từ nay về sau không hề xuất hiện trước mặt tôi?”

An Sênh bị nắm chặt cằm, ngước mặt, cái miệng chu chu như muốn hôn, “Có thể.”

Phí Hiên nở nụ cười nhạt, tay lại gia tăng thêm lực, “Lúc trước là ai quỳ khẩn cầu theo tôi? Hả?”

An Sênh:…Dù sao cũng không phải cô.

Cô không lên tiếng, Phí Hiên nghiến răng lại hỏi, “Ở cùng với tôi, vì chút ít tiền?!”

An Sênh:…Không thì sao? Nếu đổi lại là nguyên chủ cô, cũng không phải bởi vì nhìn anh đẹp mắt hay sao?

Đương nhiên lời này cô nào dám nói ra, tròng mắt chuyển loạn. Nhớ lại bộ dáng cô trước mặt ba anh lại giận sôi máu. Buông cằm cô ra, đổi thành bóp cổ cô.

“Cô còn dám quyến rũ ba tôi trước mặt tôi! Lá gan của cô cũng thật lớn!”

- -Hết chương 3--