Cả 4 người có mặt đầy đủ. Mặt mũi ai cũng nặng trịch đầy ưu tư, phong thái ủ rũ khó tưởng.
- Đậu gọi mọi người ra đây có chuyện gì? – Bạch nhi hỏi
- Tôi muốn chúng ta cùng đi tìm Bối và Mỡ ở Đảo Bỉ Ngạn. – Đậu nói rồi đưa cho mọi người xem tấm ánh của đảo đó
Một bức ảnh màu đỏ chói, màu đỏ của Bỉ Ngạn… Như máu đẫm.
- Sao cậu biết họ ở đó? – Hắc khoanh tay mặt thoáng chút hoài nghi
- Linh cảm….. – Đậu trả lời – Có thể các cậu cho rằng đó là chuyện dở hơi nhưng dù gì, chỉ còn một tia huy vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua.
- Đậu nói đúng đấy… Không thử sao biết. Tôi sẽ đi. – Nhím đứng lên cương quyết
Hai người kia có vẻ còn lưỡng lự. Nghe nói đảo Bỉ Ngạn đến dễ, về khó, nó mang một lời nguyên chia lìa… nhất là đối với những cặp đôi yêu nhau. Ngày trước, có một cặp bạn trẻ này đến thám hiểm, một thời gian sau, người ta chỉ thấy cô gái vất vưởng trên đường phố như một cái xác không hồn, không nói không rằng, chỉ lẩn thẩn gọi tên người yêu mình. Chàng trai kia thì tuyệt nhiên không bao giờ xuất hiện nữa.
Bọn cậu sợ điều đó xảy ra.
Bọn cậu không hề muốn mạo hiểm nữa.
- Đi thì cũng được thôi, nhưng phải nói chuyện này với người lớn đã. – Hắc nói
- Cậu nghĩ người lớn sẽ cho chúng ta đi? – Nhím nói với giọng không đồng tình cho lắm
- Tôi không muốn một sự cố nào xảy ra nữa, chẳng nhẽ qua chuyện vừa rồi, các cậu không rút được kinh nghiệm cho mình hay sao? – Hắc vẫn không đồng ý, định đứng lên
- Có chứ, nhưng chẳng lẽ vì thất bại một lần mà ta không bao giờ dám thử qua nữa! Chạy trốn thất bại mãi thì khi nào chúng ta mới lớn?– Đậu nói
Chúng chẳng nói gì nữa.
Quả thực Hắc không muốn đối mặt với những chuyện như này. Đến đó, có thể cậu chính là người không bao giờ quay về, cũng có thể đó là Đậu, có thể là Bạch nhi, và cũng có thể là… Nhím. Cậu ngàn lần không muốn thế. Nhưng hai người bạn của cậu, không lẽ cậu chỉ biết khoanh tay một chỗ rồi lo lắng hay sao? Như vậy cậu day dứt lương tâm.
Một con người trách nhiệm như cậu, sống làm sao nổi?
- Ít nhất, hãy nói với anh Thiên! – Hắc nói
- Được rồi…. gọi đi – Nhím nói
Cuộc gọi diễn ra nhanh chóng và kết quả là anh thiên cho một ô tô đến đón mấy đứa ra bến cảng, anh xin phép nhà chương với lý do là chơi biển với anh vài ngày. Ngay sau đó, có một đàn em của anh Thiên là Hí Cọp đợi chúng nó ở bến tàu. Anh Cọp đưa bọn chúng đến đảo Bỉ Ngạn, hòn đảo nằm ở địa hình rất phức tạp và không phải ai cũng biết đường đến đó.
Sau 3 tiếng mệt mỏi, say sưa trên tàu thì bọn nó cũng đã cập bến. Cẩn thận lấy hành lý xuống tàu. Đảo rộng lắm, nhưng chẳng một bóng người bóng thú nào cả, nhìn giống đảo hoang. Cây cối tươi tốt, thấp thoáng xa xa có màu đỏ của Bỉ Ngạn.
- Anh cứ về đi, có gì bọn em sẽ liên lạc. – Hắc nói với anh Hí Cọp
- Được rồi, cầm theo tấm bản đồ này. Khéo không lạc! Cẩn thận đấy. Rừng ở đây về đêm có thú dữ– Anh Cọp dặn dò một vài thứ rồi rời tàu đi
Bọn chúng bắt đầu cùng nhau mò mẫm vào sâu bên trong, Hắc đi trước vừa nhìn tấm bản đồ vừa dò đường.
- Tớ thấy ở đây cũng tuyệt đấy chứ. Rất thích hợp cho việc quy ẩn, nghỉ ngơi, sao người ta không xây resort nhỉ? – Bạch nhi vừa ngắm nghía vừa đưa lên ý tưởng
- Thôi đi, ghê chết đi được ai mà ở. – Nhím bĩu môi
- Hehe! Coi như lần này chúng ta đi chơi, trốn học một chuyến – Bạch nói
- Trốn học này…. Đi chơi này…. Mày đi lên dò dường với tao mau, ở đó mà chém gió! – Hắc nghe Bạch lải nhải mà bực cả mình, vội quay xuống xách cổ anh ta đi lên với mình
- Rồi rồi!... Làm gì mà huynh nóng thế? – Bạch kêu oai oái
~~~~ Lúc này, ở chỗ bọn hắn~~~~
- Ba à, cơm cũng ăn rồi, cũng nghỉ ngơi rồi, giờ ba nói con nghe đi, sao con lại ở đây? – Bối ngồi trên bàn trà hỏi ba Hào
Ba Hào vẫn từ tốn, miệng rít thuốc lào, từ từ nhả khói trắng. Ông uống chút nước chè thơm thơm mùi sen, tỏa hơi nghi ngút.
- Ông à? Ông cho bọn cháu biết đi …! – Mỡ sốt ruột cũng ngồi năm nỉ
- Thực ra, ta vớt hai đứa ở rìa thác đấy. Lúc đang câu cá nghe đánh tùm một cái, đang tưởng được con cá to về ăn dần, hớn hở chạy ra bắt thì thấy hai đứa trôi vào bãi sỏi. Đành phải chạy về lấy xe kéo mang ra đưa về.
- Vậy ạ. Lúc đấy bọn con tưởng chết rồi chứ. May mà có ba! – Bối nói
-.Âu cũng là cái duyên cái số, thế các con làm gì mà đến tận đây thế? – ba Hào hỏi
- Kể ra thì dài lắm ba ạ! – Bối nói
Và thế là chúng kể cho ba Hào những gì xảy ra, những ngày chúng sống trong khổ sở, mệt mỏi. Chúng hỏi ba có biết cách nào rời khỏi đây được không. Ba bảo ba chưa biết để ba tính xem như nào, đã lâu lắm chả có tàu bè gì ghé lại đây.
Nhưng nghe nói, còn một con đường hầm dưới biển thông với đất liền,nhưng không biết đường hầm đó ở đâu thôi.
- Này các con, hãy ở đây, đợi mọi việc lắng xuống, ta sẽ tìm cách liên lạc, đưa các con về.
Nói rồi, ba Hào xách dây thừng và súng săn đi, trước khi đi, ông quay lại nói với Bối
- Đợi ba, hôm nay ba sẽ làm thịt lợn kho cho anh ăn. – Ba cười
- Dạ vâng! – Bối cười thích thú.
Món thịt khi thân thương ấy, chắc mất cả đời hắn cũng chẳng thể quên được mùi vị của nó đâu. Tuổi thơ của hắn, những buổi chiều tối mùa đông, gió lành lạnh thổi, hắn hay đi lang thang trên đường và nơi hắn hay đến là ngõ ổ chuột cách nhà hay 5 cây số, lúc đó trên đường có tiếng xe đạp kì cạch của người cha đi làm về và tiếng reo hò của bầy con ăn mặc rách rưới, lấm lem.
Nhưng những đứa trẻ đó, được ba mua cho bánh dày, bạnh khúc, bánh rán, nóng hổi, thơm nức. Nhìn những người ba mặc chiếc áo may ô rộng ngả vàng, trán đẫm mồ hôi âu yếm những đứa con mà hắn thèm.
Hắn muốn ăn bánh khúc, muốn ăn bánh rán, những chiếc bánh được mua trên vỉa hè giống như lúc trẻ kia. Hắn bảo mẹ, mẹ mua cho hắn nhưng ba biết, ba đã đánh mẹ, vứt đống bánh đó vào thùng rác, bảo rằng hắn không được phép ăn những thứ rác rưởi như thế.
Hắn chỉ muốn được thỏa trí lăn lộn trên các con phố, muốn chơi đá banh, muốn được chơi bi nhưng không, lão Long luôn bắt hắn ở nhà, lão bảo hắn chỉ được chơi với con của những nhà giàu có, hoặc không thì cũng phải là con cái của người vai vế, chức vị xêm xêm như lão ấy. Mà hắn thì chả ưa chúng chút nào. Hơi tí là khóc nhè, hơi tí thì mách mẹ, đi đâu người hầu kẻ hạ cũng líu ríu chạy theo. Chơi thì cũng chẳng dám lê la, sợ bị bẩn hay hỏng quần áo mắc tiền.
Thế thì thà hắn tự chơi còn vui hơn.
Sau đó, lão Long có công chuyện ra nước ngoài gần 3 năm, hắn ở nhà thoái mái hơn.
Hắn còn nhớ, đó là một ngày xuân mưa phùn lất phất, hắn đang chơi bóng với Nhị Hắc ở đầu nhà, quả bóng bị bay ra đường, hắn chạy theo để lấy bóng. Chẳng thèm nhìn xung quanh, lúc đó co một chiếc ô tô lao đến với vẫn tốc rất nhanh, chỉ kịp nhìn một cái, hắn bị một ông lớn lớn bế thốc ngã sang một bên. Ông ấy bị trầy trán rơm rớm máu, hắn nhìn sợ quá khóc um lên….
Thế đấy, mới đó đã 12 năm trôi, đó là ba Hào của hắn. Sau đó, ba Hào rất cưng chiều, hai anh em hắn muốn gì, ăn gì ba cũng làm cho, ba còn hay âu yếm, cưng nựng. Hắn thấy yêu ba hơn ai hết, muốn ba thành ba mình luôn cơ. Ba nấu ngon nhất là thịt kho, không ai làm ngon bằng.
12 năm, giờ đây, hắn sẽ được nếm lại.
******
- Trời sắp tối rồi, chúng ta phải đi đến bao giờ nữa? - Bạch nhi sốt ruột
- Chúng ta tìm tạm một hang đá nào đó qua đêm nay vậy! – Đậu nói
- Ở cùng nhau à? – Bạch nhìn Đậu cười cười, mặt đầy gian tà
- Ăn đập thì không ai bảo oan! – Hắc cốc đầu Bạch nhi
- Á….xì…. huynh cứ cốc đầu đệ thế? Đau muốn chết… – Bạch nhăn nhó mặt mũi
Bọn chúng đành lên một hang đá phía trên, khi lên trên đó, bọn chúng thấy có một cái nhà kho
- Mau đi xuống kia mua, có cái kho hàng! – hắc phát hiện ra
Bọn chúng cùng nhau chạy phấp phới xuống, mặt vui như mở cờ. Vui mừng chưa được lâu thì khi mở cánh cửa đó ra, chẳng có ai trong đó cả, Bạch tiến đến chiếc cột có dây thừng
- Đây là điện thoại của Bối ca này! Mau xem… - Bạch gọi mọi người
Chúng xúm vào, đúng rồi, đây là máy của Bối.
- Vậy có nghĩa là…. – Nhím nói, mắt trợn tròn bất ngờ.
- Chúng từng bị nhốt ở đây! – Hắc lúc này mới lên tiếng
- Gào….. Vậy Đậu đã đúng, cậu ta linh cảm đúng! – Bạch mắt tròn xoe bái phục nhìn Đậu
Trong lòng chúng, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chúng khẽ thở phào. Ừ thì chưa gặp được nhau nhưng ít nhất đã biết chúng từng ở đây. Như thế chẳng phải việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn ư?
- Chúng ta quai lại thôi. Mai bắt đầu tìm kiếm. – Hắc nói định quay đầu lại
Bốp….. Bốp…. Bốp….. tiếng vỗ tay giòn tan.
- Khá khen cho chúng mày khi đã mò đến đây! – Một giọng nói vang lên
Bọn chúng quay người lại, mắt đứa nào cũng trợn ngược lên, tim như ngừng đập. Một toán người đứng bao vây phía trước cửa, tay không cầm dao cũng cầm súng, mặt mũi đỏ gay, bặm trợn như chó bị thiến.