[NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần

Chương 14: Chap 13 Nhập học


---
Làn nước là nỗi sợ không dứt
Mênh mông... mênh mông không thấy anh
Chỉ còn lại ta bơ vơ giữa nước xanh
Nước xanh... xanh mãi một màu
---
Dù chỉ cách có hai lớp vải, nhưng Natsu anh vẫn nghe rõ mồn một tiếng nhịp tim đập của Lucy.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng thấy cô thật kiên cường, mạnh mẽ, có khi lại ngạo mạn, khôn ngoan,... nhưng trường hợp này là lần đầu tiên Natsu thấy được ở cô.
Khuôn mặt Lucy tái mét trong chẳng còn chút sức sống, đôi tay ôm anh chặt khừ không chịu buông, đôi môi cô mấp máy như đang thì thầm điều gì đó.
Cảnh tượng này thật khiến ai đó nghĩ về chuyện của 1000 năm trước.
- Em muốn sang bên kia ngôi làng, có được không? - Tiếng nói trong trẻo của Lucy vang lên.
- Không được đâu, họ sẽ không chào đón em. - Người con trai đứng sau lưng cô lên tiếng.
- Tại sao vậy? - Lucy vẻ mặt không vui nói.
- Thân phận của chúng ta đã định sẵn là đối nghịch với con người, không thể nào hòa thuận được. - Người con trai ấy ôn tồn nói.
- Con người và yêu quái không thể không xảy ra chiến tranh được sao? - Lucy buồn bã ngước nhìn anh.
- Anh rất tiếc Mizuki, nếu chúng ta là con người, chúng ta sẽ không được mạnh mẽ thế này, anh nghĩ rằng em nên cảm thấy mình may mắn... - Người con trai ấy chưa nói dứt câu, Lucy đã liếc nhìn anh.
- Anh cho rằng như thế này là hay sao, suốt ngày ở mãi góc u tối, biết bao giờ mới có thể chạm tới ánh sáng.
- Không bao giờ được đâu Mizuki
- Em mặc kệ, dù thế nào em cũng sẽ qua đó. - Lucy ương bướng không chịu nghe lời anh, một mực đòi qua bên kia con sông.
Cô không chờ cho anh kịp lên tiếng, đã trực tiếp đi trên mỏm đá nhấp nhô thành từng chặng.
- Mizuki, cẩn thận đó. - Anh chợt lên tiếng.
Điều này làm Lucy khẽ giật mình, chới với nghiêng người, thế là cô ngã ầm xuống con sông đang chảy xiết.
Và vì không biết bơi, Lucy chỉ biết với tay vẫy vẫy, chờ anh đến cứu mình, cô không hiểu sao mình lại không biết bơi, chỉ biết rằng ngay lúc này, người mình bị dòng nước cuốn trôi thì cảm giác sợ hãi lại tràn ngập.
Lucy được anh cứu lên trên bờ, tình trạng hiện giờ của cô không khác gì một con mèo bị ướt, mình mẩy ướt nhẹp. Cô sợ đến nỗi không nói lên được lời nào.
Không biết phản ứng như thế nào, Lucy liền tìm đến hơi ấm quen thộc ấy để nương tựa. Cô ôm chặt lấy người con trai trước mặt, miệng không ngừng mấp máy nói lời cầu xin.

- Đừng bỏ rơi em... xin anh... đừng đi.
Người con trai ấy lúc nãy thấy cô bị ngã anh đã rất hoảng sợ, vì anh biết cô tuyệt nhiên không thể bơi được, giờ cô lại úp mặt vào ngực anh, khiến anh không còn cảm thấy trống trải.
Nhìn cô như vậy khiến anh bất giác cảm thấy đau lòng, tự trách mình sao lại để cô vào chỗ nước non như vậy.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc vàng óng, liền nói lời trấn an cô.
- Anh ở đây, anh sẽ không đi đâu cả.
- Anh đừng đi... bây giờ và cả sau này nữa... - Lucy không an tâm nói lớn.
- Được rồi, nhưng em phải nghe lời anh, không được sang bên đó nữa. - Anh liền đưa ra điều kiện.
Lucy nhanh chóng gật đầu, ở bên anh cô luôn có cảm giác an toàn, không muốn rời xa anh, cô như vậy có quá phụ thuộc anh?
Cô yêu anh, phải... rất yêu anh... Nhưng rồi đến một ngày, cô cảm giác được người con trai ấy lại đang lừa dối cô, tất cả những gì anh làm là muốn lợi dụng cô, anh chẳng lẽ không hiểu cảm giác của cô, cô không phải là một công cụ!
Cái ngày ấy, Lucy nhìn sâu vào đôi mắt anh...
Anh đang nói dối...
Anh đang hối hận...
Không thể nào... một lời lừa dối cũng đã đủ để niềm tin bị lung lay... từ trước tới giờ anh đã dối cô bao nhiêu lần... Thì thứ gọi là hối hận... có ở con người ấy sao?
Còn muốn bảo là tốt cho cô... Thứ tình cảm đó nếu có cũng chẳng qua là thương hại, cô không hề muốn.
Bởi vậy cô hận anh, anh đã giữ mãi câu trả lời cho câu hỏi mà cô luôn đi tìm. Anh luôn coi cô là một kẻ ngốc sao, còn cô lại coi anh là ân nhân của mình, là người mình yêu nhất, bây giờ chỉ còn lại là kẻ dối trá.
Nhưng tại sao, trong lòng cô luôn nghĩ về anh không dứt
Biết bao người tại sao cô lại yêu anh..
Tại sao ngày đó cô lại tin tưởng anh còn hơn chính bản thân mình.
Tại sao cô lại muốn gặp anh hơn bao giờ hết, muốn chìm đắm vào vòng tay của anh.
Dù biết rằng anh có lẽ đã không còn.. cũng phải thôi... đã một ngàn năm rồi.
Còn bây giờ ai đang hiện hữu trước mặt của cô, ai đang để mặc cho cô ôm lấy, ai đang nói những lời đó... có phải là anh không?
Nếu thật là anh, cô nguyện như thế này mãi, tiếc là...
- Natsu, tôi.. ổn rồi. - Lucy bắt đầu nới lỏng tay, thả Natsu ra.
Nãy giờ Natsu bị Lucy dọa cho chết khiếp, cô ôm chặt vậy khiến anh muốn ngộp thở mà chết luôn.
- Tôi thấy rồi, mau quay về phòng thôi-Natsu dứng dậy kéo Lucy lên, rồi sau đó cả hai cùng đi về nhà.

- Lúc nãy, tôi có nói mớ gì không.-Lucy hơi ấp ủng hỏi.
- Không có... cô chỉ sợ, vậy thôi, uổng quá, biết thế đem theo điện thoại chụp hình, cô có biết lúc đó trông cô rất không bình thường như thế nào không... - Natsu chưa kịp nói hết câu đã nhận được ánh mắt có mức sát thương cao của Lucy.
- Mặc tôi. - Bỏ lại câu nói ngắn củn cởn, Lucy tiến lên phía trước Natsu.
Không phải anh không nghe thấy những lời đó từ cô, mà là anh không muốn nói... nếu không cô nhất định sẽ băm anh ra nấu cháo.
Những lời đó thật sự được phát ra từ miệng của cô sao, trông lúc đó cô cứ như một cô gái yếu ớt chứ chả bá đạo như thường ngày tẹo nào.
Nhưng có một điều anh không rõ, cô nói vậy là có ý gì.
Cô đang van xin anh... điều này làm anh kinh ngạc.
Nhưng giọng điệu của cô thật không bình thường. Hình như cô bị ám ảnh bởi một điều gì đó nên phản xạ hơi lạ.
Và có một điều nữa anh biết chắc chắn, những lời nói đó không dành cho anh... mà là cho một người khác.
Cái ôm đó cũng không dành cho anh... chẳng lẽ là cho người cô yêu...
Không thể nào, yêu quái như cô mà cũng biết yêu sao? Anh thật sự không dám nghĩ tới anh chàng xấu số nào lại "may mắn" đến vậy.
Natsu còn đang nghĩ ngợi thì bị Lucy phang cho một câu lập tức tỉnh ngay.
- Natsu, hai tuần sau tôi sẽ đến trường đấy.
Hai tuần sau
- Này, vết thương ở vai thế nào rồi hả? - Natsu lơ là hỏi thăm Lucy.
- Lành rồi, không cần quan tâm. - Lucy thấy thái độ của cậu như vậy thì bất mãn lên tiếng.
- Tôi chắc chắn sau này cô chẳng dám mặc một bộ đồ mát mẻ nào ra đường đâu. - Natsu liền lên tiếng nói móc.
- Ý cậu là... - Lucy không hiểu liền hỏi.
- Có vết sẹo chà bá ngay vai thế kia không làm vậy mới lạ. - Natsu nói.
- Mặc tôi. - Lucy nhìn Natsu, không biểu lộ cảm xúc gì quay đầu đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Lucy đến trường, mặc dù cô gần như đã nắm được các kiến thức cơ bản của sách giáo khoa nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Natsu thật đúng muốn bái cô làm sư phụ, mới có một tháng cô đã nắm xong hết rồi.
Natsu đến trường như mọi ngày, đi đến đâu cũng có người nhìn anh bằng con mắt rực lửa.

Ấy là vì tin tức anh và Lisanna đang quen nhau ý mà!
- Sao Lisanna lại đi với thằng Natsu mà không phải là tao. - Một nam sinh khóc lớn.
- Tao mới đáng thương này, ai cũng biết trong trường tao là hot boy cả. - Nam sinh khác ấm ức nói.
Natsu bị mấy lời dèm pha kia thì không nói gì chỉ nghĩ thầm trong đầu.
"Hot.... cái khỉ gì? Có mà hot dog thì có?"
"Tụi bây đang gato với tao thì cũng vô ích thôi"
Lúc đó, có một bóng dáng quen thuộc đi đến trước mặt anh, như hằng ngày, cô ấy tới và chào anh một buổi sáng tốt.
Nhưng lúc này có một sự khác biệt rõ ràng, cô ấy không những chỉ chúc những lời chúc ngọt ngào mà còn khoác tay cùng anh đi vào trường.
Để lại đằng sau là bao nhiêu ánh mắt chứa đầy sát khí, Natsu và Lisanna hiên ngang đi qua họ và vào lớp của mình.
Còn một điều anh chưa để ý, trước lúc vào học ở đây Lucy phải làm một bài test để đánh giá năng lực, sau đó mới được vào lớp đã phân. Anh thầm nghĩ chắc cô vào lớp 11B15 cũng nên.
( Lớp tệ nhất ~_~ )
Giờ vào lớp đã đến, tiếng chuông vang lên là lúc các học sinh có 15 phút để tự xem bài. Lúc này đây, cô giáo chủ nhiệm bước vào. Cả lớp đứng lên chào dõng dạc sau đó, là chuyện mà Natsu không ngờ tới.
- Lớp chúng ta sẽ có học sinh mới chuyển vào đây.-Cô giáo lớn tiếng nói phá tan sự ồn ào của lớp học.
Lúc này, có một cô gái với mái óc vàng với bộ nữ sinh đang khoác lên mình bước vào trường với tâm thế đầy tự tin.
Dừng lại trước cái bảng đề tên lớp, cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ bước vào.
- Mời em vào.
Khi Lucy bước vào lớp, có một thứ như ma lực vô hình làm lớp học trở nên thật nhiệm màu. Lucy trên môi với nụ cười tươi tắn cúi đầu chào cả lớp.
- Em hãy giới thiệu bản thân mình đi.
- Xin chào tất cả các bạn, mình là Lucy Heartfilia.
Với phong thái rất bình tĩnh, Lucy dường như là tâm điểm chú ý của cả lớp. Cô vẫn chưa nói hết câu, thì đồng loạt nam sinh trong lớp cùng nhiều nữ sinh khác ngoại trừ Lisanna và Natsu đứng lên cúi đầu chào lại.
- Rất vui được gặp bạn.
Cái này là hiếm thấy nha, cứ như chào đón minh tinh vậy đó. Chưa kịp nói thêm tiếng nào, cả lớp đã nhốn nháo cả lên, rồi còn tự giới thiệu bản thân, cái lớp đã sớm trở thành cái chợ không hơn không kém.
- Im lặng, tôi kêu em Lucy giới thiệu bản thân chứ có phải mấy em đâu, định làm loạn hả. Ngồi xuống hết cho tôi.
Thế là cả lớp sợ hãi bà cô la sát, ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Mình mới vào trường chưa biết gì nhiều, mong các bạn chỉ bảo. - Lucy lại một lần nữa lên tiếng.
Lại một lần nữa cả lớp đáp lại.
- Vâng, rất vui được bạn chỉ bảo.
- Cô ta kêu là mấy người chỉ bảo cô ta, chứ không phải ngược lại đâu... - Natsu nãy giờ khó chịu lên tiếng.
- Này này thằng kia, dám nói bạn mới là cô này cô nọ, như thế mà là lớp học thân thiện à.

Chưa chi đã bị cả lớp phản ứng lại.
- Chứ mấy người gọi tôi là thằng này thằng nọ thế mà là thân thiện sao? - Natsu không chịu thua cãi lại.
- Tôi nói thôi ngay có nghe không, mấy anh chị đừng có cãi nhau nữa, tôi cho ra ngoài đứng hết. - Cô giáo nổi máu la lớn khiến cả lớp trật tự lại.
Khi Lucy bước vào lớp đã sớm trở thành tâm điểm chú ý, giống như một thiên thần tỏa sáng vừa đặt chân đến đây. Ngoại hình bắt mắt, mới nhìn thôi đã cảm thấy mến, cộng thêm vẻ đẹp trời phú, không chỉ lớp này mà cả trường đều bị cô thu hút.
Xem ra cô cũng sẽ sớm trở thành nữ vương trong cái trường này thôi. Trái tim của biết bao nam sinh đã bị cô làm cho điên đảo, đến cả nữ sinh cũng tôn cô làm thần tượng. Ây ya, vào trường chưa được 1 tuần đã thành hot teen rồi.
Riêng Natsu thì không những không vui mà còn là xấu đến cực điểm, lúc trước anh lỡ nói với Lisanna Lucy là chị hàng xóm mà, bây giờ biết sao đây. Lisanna nhìn thấy Natsu có vẻ bối rối liền cảm thấy có gì đó thật khó chịu trong lòng.
Không lẽ Natsu cũng đã sớm bị vẻ bề ngoài của Lucy mê hoặc. Không... Natsu sẽ không làm vậy với cô đâu, cô tin tưởng anh.
- Bây giờ em hãy chọn chỗ ngồi cho mình đi. - Cô giáo thấy tình hình cả lớp không ổn, bây giờ cô mà xếp Lucy vào chõ nào cũng bị nhiều anh lên tiếng phản đối, thôi thì để cho Lucy tự quyết định, như vậy sẽ không ai có ý kiến gì.
Lucy nhìn quanh lớp một lượt, ánh mắt quét đến đâu cũng thấy có cái nhìn long lanh, chờ đợi. Và rồi cô dừng lại ở giữa lớp, trên môi nở nụ cười như ẩn như hiện, cả lớp cũng theo đó mà ngoái đầu lại.
Natsu đang ngồi vẽ thì bỗng cảm thấy có cảm giác không mấy tự nhiên, anh khẽ ngẩng đầu lên thì bắt gặp tất cả các ánh mắt đều hướng về mình. Toàn là ánh mắt hình viên đạn.
Lucy cô không định.... vậy chứ, đừng mà, anh không muốn bị xả súng vào người đâu. Lucy ơi chẳng lẽ cô muốn anh gặp đại họa chết không toàn thây mới chịu hả.
Trong lớp hai học sinh ngồi cùng một bàn, nhưng giờ chỉ còn 6 chiếc bàn là có thể ngồi được, cô không chọn chỗ nào lại chọn đúng chỗ anh là sao. Natsu mặt méo sẹo khi Lucy dần dần bước lại chỗ anh.
Thôi rồi, chuẩn bị lên tây thiên thỉnh kinh là vừa. Lucy khóe môi nhàn nhạt nụ cười, không nhanh không chậm bước gần tới bàn của Natsu... rồi nhanh chóng lướt qua anh.
Ủa, không phải cô định ngồi cùng bàn với anh à. Natsu như đang mớ ngủ quay xuống nhìn Lucy, cô không dừng lại ở bàn của anh, mà là bàn của Lisanna.
Lucy nở nụ cười thân thiện ngồi vào chỗ trống cạnh Lisanna.
- Rất vui được làm quen. - Lisanna cũng nở một nụ cười chào lại.
- Chào cậu.
Phù may quá, Lucy cô thì ra vẫn có chút tình người, Natsu trong lòng thanh thản. Cả lớp thì vẫn chưa hết ồn ào vì cô. Nhưng anh làm sao biết được, Lucy làm gì cũng có dự tính cả.
- Natsu san, cậu không định ăn mừng việc tớ được vào lớp chọn đấy chứ. - Câu nói đó như giáng một đòn tâm lí vào cả lớp, ai nấy đều quay lại nhìn anh.
Cái gì, chuyện này còn chấn động hơn cả tin Natsu đang làm người yêu của Lisanna đó nha. Natsu tròn mắt quay lại nhìn Lucy. Lucy lại tiếp tục bồi thêm một câu nữa.
- Đừng nói là cậu đã quên nha, cậu hứa rồi mà.
Natsu đã quen Lucy từ trước rồi sao, lại còn xưng hô thân mật vậy. Còn điệu dáng của Lucy ra vẻ như trẻ con nũng nịu đòi bánh, quan hệ giữa hai người này thật mờ ám.
Natsu còn lắp ba lắp bắp chưa nói được câu nào thì Lucy đã làm mặt giận lẫy nhìn Natsu, trông cứ như hai người đang yêu nhau ấy. Còn Natsu muốn thanh minh, sao cô lại nổi hứng nói chuyện với anh bằng cái kiểu đó chứ, Natsu-san, cái từ nghe sao nổi da gà, mới ngày hôm qua cô còn bắt anh kêu là chị nữa mà.
Natsu cố gắng lắm mới nói được tên cô.
- Lucy...
- Cậu không cần nói nữa, tớ hiểu rồi. - Lucy không để cho Natsu nói thêm câu nào liền khóa miệng anh lại.
Lisanna người duy nhất biết Natsu có quen với Lucy, nhưng những lời nói mập mờ của Lucy là ý gì đây. Chưa có cô gái nào lại nói với anh những câu kiểu như vậy. Lisanna quay sang nhìn Natsu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Như vậy là sao hả Natsu?