Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 39: Hạ Cường 3

Cô bé ấy mới lên 5, thân thủ siêu việt, tốc độ thoăn thoắn như sóc, được Mạnh tông chủ hết mực ưu ái. Thậm chí nhiều người nếu không biết còn tưởng đây là nhị tiểu thư của Mạnh thị.

Nhưng cái tên Ôn Quýnh thêu đậm trên băng đô đỏ rực khiến người ta nhận ra đây là hạ nhân mới được Tông Chủ nhận về vài năm trước.

Ngày mưa cũng như ngày nắng, người ta đều thấy Tông Chủ dẫn cô bé đế Phích Lịch Sơn để chỉ bảo tu luyện. Có khi là cả tháng trời không thấy xuống núi.

Bước chân nhỏ nhẹ nhàng lướt qua tựa tiếng lá rơi của Phích Lịch Sơn.

Lần tập luyện này Ôn Quýnh đã bị bỏ đói dòng 7 ngày 7 đêm. Nếu muốn được ăn thì rất đơn giản, chỉ cần đoạt lạt được băng đô đỏ của nàng đã bị Tông Chủ lấy ra.

Nhưng đã hơn 100 lần thử sức.

Nếu bị Tông Chủ phát hiện ra vị trí ẩn nấp, tự động thua.

Tiếp cận sai chiêu thức, bị phát giác, thua.

Vượt quá thời gian nửa tuần hương, thua.

Nghỉ ngơi khi chưa được cho phép, thua.

Lần gần nhất đã chỉ còn cách Tông Chủ vài bước chân, nhưng do tay cầm Đường Nghệ Bút lệch một li khiến nàng không thể thi triển pháp chú đúng lúc, lập tức bị Tông Chủ nắm chân dốc ngược lên bắt làm lại.

Cơ thể nhỏ bé thấm mệt, tuy nhiên từng cơ bắp vẫn liên tục gồng lên để không tạo ra bất kỳ tiếng động nào dù chỉ là tiếng thở nhỏ nhất, năng lượng cứ dần đà suy kiệt, đôi mắt muốn trùng xuống giống như bị cả tảng núi đè lên. Nhưng nếu không thể hoàn thành thử thách khi bước qua ngày thứ tám, Tông Chủ nói sẽ bỏ nàng ở đây cho Lôi Hổ cắn xé đến chết. Tất nhiên là nàng tin, vì người chưa bao giờ nói đùa.

Chưa bàn đến việc liệu có bị Lôi Hổ gϊếŧ chết không, có lẽ nàng cũng bị cơn kiệt sức ập đến xé xác nàng ra trước.

Những bó cơ bắt đầu rã rời, chẳng còn chút liên kết.

Nhãn lực như ngọn nến trước gió, run rẩy yếu ớt.

Không gian thu vào một khoảng không trắng đục, dài vô tận.

"Cười đi con...chỉ cần con nở một nụ cười thôi. Hãy cười tươi như nhành đào chớm xuân. Con sẽ ổn thôi." - Một tiếng nói cất lên vòng về từ đằng xa, mát lành tựa dòng nước xanh thẳm của những dòng nước thanh khiết nhất.

Giáng chiều hôm ấy người dân vẫn kể lại rằng Phích Lịch Sơn xuất hiện một âm thanh lớn rất đỗi kì quái, như tiếng gầm, tiếng cười cùng hòa huyễn lại làm một. Ngày hôm sau người ta thấy Phích Lịch Sơn vốn cả nghìn năm nay lá nhuộm vàng óng đã chuyển sắc xanh, muôn hoa đua nở.

"Tổng Đốc...Tông Chủ gặp chuyện rồi!" - Một tên lính gác hớt hải chạy trong những hành lang dài đằng đẵng gọi Tổng Đốc.

"Sao con bé ấy vẫn có thể bình an vô sự cơ chứ?"

---

Ôn Thịnh bị đánh thức bởi chính tiếng la hét của mình, người y đầm đìa mồ hôi, sắc mặt lợt lạt tựa vầng trăng bọc ánh sương. Nhãn quan của hắn vẫn không định thần được đây là mộng hay ảo, những ngọn lửa bập bùng trong mơ ảnh như ám ảnh y ra tới tận thực tại. Y gọi người mang nước và xiêm y đến, một ngọn lửa khác đang âm ỉ cháy trong lòng thôi thúc y đến thăm biểu muội.

"Người đâu chuẩn bị xe ngựa cho ta tới Đoàn phủ."

Khi xe ngựa giá đáo, Đoàn phủ hôm nay chẳng còn không khí an tịnh tĩnh lặng y vẫn thường thấy. Dù bây giờ mới chớm mặt trời lên mà cả phủ đã nháo nhác nhộn nhịp tiếng người xôn xao.

"Tiểu thư, người ở đâu rồi? Đừng trốn nữa? Đám nô tài sợ lắm..."

Tổng quản đứng giữa sân tức giận quát mắng tộc nhân trong nhà. Tại khách sảnh, phu nhân gục vào lão gia khóc khóc nấc lên:

"Có mối đứa con gái mới về chẳng được bao lâu mà lại đánh mất nó. Phúc đức Đoàn gia chúng ta đúng là tận diệt rồi. Đoàn lão gia, ông mà không tìm thấy được con gái về đây cho tôi, tôi chết ngay tại đây cho ông xem. Sống trên đời còn có nghĩa lý gì nữa?"

"Bà có trách có móc tôi cũng đâu thể làm gì khác được. Lão già tôi cũng đã dùng hết khả năng, đánh động đến các chủ các chủ tướng mà tôi quen biết rồi...Ôn Thịnh, con tới rồi đấy ư."

"Vấn an nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Không biết có chuyện gì xảy ra với nghĩa muội vậy ạ?"

Đoàn lão gia đôi với đôi mắt trắng như cá ngão, nuốt nước bọt rồi từ từ thuật lại:

"Sáng nay Tổng Đốc tìm thấy xác tỳ nữ của con bé bị rạch cổ...còn A Quỳnh thì không thấy đâu..."

"Hai người an tĩnh lại, để con phái người đi điều tra tung tích của muội muội."

Ôn Thịnh gọi tổng quản đến pha hai bình trà hoa cúc trấn an phu nhân và lão gia rồi lao vút đi. Y bảo phu xe tháo ngựa ra để tự cưỡi, rồi phi thẳng đến căn cứ Sương Phi ở Thành Nam với hi vọng sẽ tìm thấy biểu muội ở đấy. Với thân thủ của Ôn Quýnh có lẽ không phải quá lo sẽ có kẻ nào đó hãm hại nàng, không chừng nàng chỉ đến Sương Phi viết thư báo cho Hư Vô về sự vụ này mà thôi. Dù trong đầu hắn có hàng vạn suy nghĩ trấn an hắn như vậy nhưng tận sâu trong lòng, hắn như đang ngồi trên đống lửa.

Căn cứ của Sương Phi ở Thành Nam đã được chuyển vào sâu trong thành theo thông lệ cứ hai nửa tháng sẽ đổi vị trí một lần. Lần này là một tiệm bán gạo cũ kĩ nằm sâu trong một con hẻm cũ ít người qua lại. Căn cứ thật sự được đặt sâu dưới lòng đất dẫn từ một mật lộ ở phía sau tiệm gạo kết nối bởi hệ thống thang vận chuyển ròng rọc giống như ở Lịch Nhãn khách điếm. Ôn Thịnh được trao cho một khách bài có thể ra vào tầng đầu tiên của Sương Phi, để trao nhận thông tin. Đến khi cánh cửa mở ra, cạnh tượng bên trong lại là thứ y không hề mong đợi.

Sàn nhà đỏ thẫm lầy lội những vũng máu hẵng còn nóng ấm, xáƈ ŧɦịŧ tung tóe lổn ngổn. Thủ cấp vương vãi trên mặt đất nằm sấp ngửa lẫn lộn, đều có điểm chung là ngũ quan không còn nguyên vẹn. Hầu hết phần mặt đã bị nạo ra bằng những vết cào nham nhở bên cạnh là cầu mắt, những đoạn lưỡi dài thòng lòng bị ném vắt qua thân các nạn nhân.

Ở phía bên trong chuồng nuôi thư điểu, con nào con nấy cũng như bị bóp nát đến chết, vương vãi ở trên sàn.

Nhưng tuyệt nhiên chẳng có một mùi xác chết mà thay vào đó là thoang thoảng hương hoa quỳnh dịu nhẹ thanh tao.

Ôn Thịnh toàn thân ớn lạnh, ngờ như cơ sự chẳng lành, đầu óc rỗng tuếch, mọi luồng máu trong cơ thể hắn đổ dồn về trái tim yếu ớt, một nỗi sợ ập đến khiến y muốn nổ tung. Y sực nhớ ra tại Lịch Nhãn vẫn còn một Kim Thư Điểu do Hư Vô để lại, phòng có chuyện bất trắc xảy ra. Có lẽ kẻ đủ khả năng tiêu diệt cả một nhánh Sương Phi cũng khả năng cao là kẻ đã bắt cóc biểu muội của y, mà có thể làm được như vậy thì tuyệt nhiên võ công thuộc hàng quỷ dị hơn người. Bây giờ chỉ có thể báo cho Hư Vô tiểu thư rồi tìm cách ứng phó sau.

Y bước từng bước nặng nhọc ra khỏi khách phòng đến với cầu thang để tiến lên phía trên thì một luồng gió vụt qua sau gáy khiến y giật mình, bất giác quay lại như phản xạ tự vệ.

Nhưng bộ chưởng mạnh giáng xuống gáy Ôn Thịnh.

Mọi thứ chỉ còn lại tối một màu đen quánh.

---

Tiết trời cuối thu năm nay lạnh lẽo hơn mọi năm, có lẽ do màn sương dày đặc hơn các năm khác mà cảm giác giá buốt len lỏi nhanh lẹ vào từng thớ thịt, từng bó cơ. Sương kết thành từng tầng mờ đục nặng trĩu nhấn chìm Bắc Hà thành vào một vẻ u uất cực nhọc. Những mái ngói vàng son thoắt ẩn thoắt hiện trong màu xám lãnh bạc, ảm đạm hơn bao giờ hết.

Dọc các hành lang dài dằng dặc, Nguyễn Võ đi tới An Huyền phủ, tay cầm một cuộn thư thánh. Thư thánh đặc biệt bởi được làm từ một tấm lụa được kết từ lông phượng phủ một lớp xà cừ phản quang. Thường các thế gia chỉ sử dụng loại chiếu thư này cho đại sự hệ trọng. Hộp đựng cài bởi một chiếc gia huy mới, một nửa là gia huy của Mạnh thị, một nửa là gia huy của Lê Lý, chuyển sắc từ xanh ngọc qua đỏ thẫm. Tựa như những nhành cây rỉ máu thành ngọn lửa ngùn ngụt.

"Tiểu thư, thư thánh từ Hải Lâm Thành, cầu người khẩn đáp."

Hư Vô nhận lấy hộp đựng thư thánh, dùng ngọc tỷ tiêu ấn khắc hình thần long cách điệu theo chữ Khánh, nhỏ bằng một ngón tay. Ấn vừa chạm vào khóa ngọc trên hộp đựng thư thánh, ngay lập tức khóa ngọc hóa thành một dải lụa đỏ, tự mở nút rồi tiêu biến. Thư thánh vốn là thánh vật truyền tin giữa các thị tộc, chỉ có người đứng đầu mới có thể giải ấn và đọc được nội dung bên trong.

Nguyễn Võ cau mày nói:

"Hỷ thư thôi mà dùng thư thánh? Mấy người này bị rảnh à? Làm như việc quốc gia đại sự không bằng" - Y nói khi nhìn thấy cầu hoa cẩm tú phản ánh lên từ lớp xà cừ, biểu tượng mà các Đại Thế Gia dùng để thông báo các việc lễ mừng hay báo hỷ nói chung.

"Cũng chỉ là ngụy hỷ sự thôi." - Hư Vô nhạt nhạt bình phẩm

Thật ra các thế gia khác dù không lời ra tiếng vào nhiều nhưng cũng luôn chất vấn tại sao Cường Bích lại có thể nhanh chóng thu nhận quyền lực của Hải Lâm Thành như vậy. Đúng là hắn có công giải nguy Hải Lâm Thành khỏi tình thế nguy khó nhưng xét cho cùng điều quan trọng nhất của một thế gia vẫn là dòng dõi, không thể nào để một kẻ ngoại tộc có thể dễ dàng ngồi vào vị trí Tông Chủ như vậy được. Lần này hỷ sự chỉ do một mình hắn tự biên tự diễn, quả thực gây nhức nhối. Các vị Tông Chủ lớn nhỏ nếu đồng ý tham gia thì không khác nào gật đầu chấp thuận cho Cường Bích một chân bước vào vị trí Tiên Đốc dễ dàng. Bởi lẽ riêng Mạnh Thị đã độc chiếm nam xứ, nay Trung vận mà còn về tay hắn thì gần hai phần ba Nã giới nghiễm nhiên thuộc về hắn, Mạnh Thị sẽ như hổ mọc thêm cánh, cán cân quyền lực của Nã giới có nguy cơ bị xô lệch nghiêm trọng. Song, đồng thời cũng không ai dám đứng ra nói lên những suy nghĩ này mà chỉ sóng nước trong lòng, ngấm ngầm tự hiểu với nhau rằng thuận hắn thì sống còn nghịch hắn e rằng kết cục sẽ chẳng êm thấm gì."

Nguyễn Võ ái ngại nhìn nét trầm mặc của Hư Vô, nói:

"Tiểu thư, chúng ta mà đồng ý với thánh thư này chẳng khác chấp thuận lễ đăng điển chẳng khác nào phỉ nhổ vào giao ước bao lâu với Lê Lý thị, với Thanh Danh tông chủ trong kia. Để ta sai thư điểu đến gửi cho tên Cường Bích này một cục phân coi như lời đáp."

"Không. Chuyện đã đến mức này, ta càng phải đi." - Hư Vô quả quyết đáp

"Huynh hiệu triệu hết các vị cốc chủ, trưởng môn phái dưới trướng Thụy Khuê đến họp tại đại điện giờ thìn sáng mai cho ta. Ngoài ra, huynh khẩn mời Giang đường chủ tới thư phòng của ta, nói ta có việc gấp cần bàn."

Vừa lúc ấy đám Khương Diệp, Phát Nghệ chạy tới. Trái ngược với vẻ bình thản của Phát Nghệ, Khương Diệp thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi, mặt không còn chút giọt thần sắc nào, chỉ khó nhọc nói ra mấy chữ:

"Trời nắng... tiền đình... cần uống nước." - Nói xong vồ ngay lấy một cái ghế gần nhất, ngồi phịch xuống một cái.

Hư Vô liếc mắt nhìn Nguyễn Võ, hắn ngay lập tức rót một ly bỉ ngạn trà hoa trên bàn Hư Vô đưa cho Khương Diệp. Nàng ta uống lấy uống để rồi nhanh chóng phải phì ra, mặt mũi co rúm, kêu la một tiếng:

"Cái thứ quỷ quái gì mà đắng thế này? Đây đâu phải cho người uống!"

Nguyễn Võ và Phát Nghệ chị nhìn Hư Vô ái ngại. Khương Diệp cũng ngay lập tức chột dạ, chút nước trà không chỉ đắng mà còn giúp nàng ta nhặt lại chút hồn thức đang cà lơ phất phơ ở tận đẩu tận đâu. Cười trừ vài cái rồi lườm Phát Nghệ sắc lẹm:

"Ta nói ngươi mang nước cho ta mà sao lại quên. Không được cái việc gì cả."

"...Ừ quên."

Hư Vô bảo Nguyễn Võ đi lo công chuyện riêng trước rồi khép cửa lại. Quay sang phía Khương Diệp hỏi:

"Chuyện ta nhờ hai người làm đến đâu rồi?"

Hóa ra một tuần trở lại đây, Hư Vô đã giao cho hai người này trọng trách điều tra hành tung của các vị chủ các chủ tướng của Nguyễn Thị. Hư Vô sớm đã biết lâu nay vẫn luôn có một nhóm người đã làm phản theo phe Cường Bích. Tuy phần lớn áng binh bất động, nhưng sắp tới sẽ là lúc bọn chúng hoạt động sôi nổi vì Lê Lý thị thay tên đổi chủ. Cường Bích sẽ dùng tay chân của hắn để lôi kéo thế lực và thăm dò tình hình các thế gia để lên kế hoạch đối phó, hoặc nói cách khác là thanh trừng.

Với khả năng "hóng hớt" và ẩn thân thượng thừa, Khương Diệp cùng Phát Nghệ có thể dễ dàng trà trộn vào từng ngự phủ nghe ngóng tình hình, báo cáo về cho Hư Vô. Hai người này cũng từng được đề cử giữ chức Đốc Chủ nhánh Sương Phi khu vực Di Linh. Tuy nhiên cả hai đều từ chối nói rằng thích hoạt động tự do tự tại hơn là bị gò bó trong thế gia. Chỉ là sau đó, nghe Lang Ben nói về bổng lộc của Sương Phi Đốc Chủ, cả hai bỗng dấy lên một nỗi buồn man mác, trách móc sao không đề cập phương diện này sớm hơn.

"Tiểu thư, đây là danh sách người yêu cầu." - Phát Nghệ kính cẩn dâng lên một cuộn giấy da. Hư Vô đọc qua một lượt rồi niêm chú đốt cháy bảng danh sách thành than bụi, tan vào không khí những mảng tro lảng bảng.

"À Hư Vô còn một việc nữa, mật tin cần Sương Phi Thành Nam gửi về đã chậm 1 ngày chưa có hồi đáp. Không biết phía Ôn Quýnh có trục trặc gì hay không." - Khương Diệp nói.

"Hai người cứ nghỉ lại An Huyền phủ của ta một chút cũng được. Bây giờ ta có một số việc cần giải quyết trước, Thượng Y cũng đã khỏe lại nhiều rồi, hai người không cần quá lo lắng."

Hư Vô bước ngoài, đi thẳng tới thư phòng. Đây vốn là thư phòng của các Tông Chủ, được xây dựng với vị thế cao hơn cả đại điện, nằm ở ngay phía sau tẩm điện chính. Đây là nơi hàng ngày Hư Vô vẫn duyệt tấu thư và làm việc đến tận khuya. Khi nàng đến đã có bóng nam tử cao lớn, anh tuấn tiêu sái, nhìn thấy Hư Vô bước vào liền nở nụ cười nhật quang dương chiếu sáng cả thư phòng ảm đạm này.

"Giang đường chủ." - Hư Vô khách sáo chào

"Lâu rồi không thấy muội gọi ta là sư huynh nữa. Ta với muội sao giờ lại xa cách như vậy." - Giang Mặc Dương cười nói, nhưng ánh mắt có phảng phất nỗi buồn.

"Giờ hai chúng ta không còn là hai đứa trẻ hàng ngày luyện võ, chung bát chung đũa, ngời ngời nhiệt huyết niên thiếu nữa rồi." - Dù nghĩ trong lòng như vậy nhưng Hư Vô không nói ra, đi thẳng vào việc chính.

"Hôm nay ta mời huynh là có chuyện gấp liên quan đến đại sự của Nã giới. Cường Bích Tôn đang âm mưu chiếm đoạt Lê Lý Thị, nếu hắn thành công thì cũng là bàn đạp để thao túng quyền lực để đi tới chứng tông chủ. Hiện tại Thanh Danh tông chủ bị hắn hãm hại đang phải ẩn náu trong phủ của ta, tạm thời chưa thể ra mặt đòi lại công bằng, thế lực cũ của Lê Lý mới đây vừa bị Cường Bích thảm sát cài cắm bằng một đám tay chân của hắn để che mắt thiên hạ. Ngoài ra hắn cũng cài cắm tai mắt vào các thế gia chúng ta nhiều năm nay rồi.

"Muội muốn dùng lễ đăng điển để phát động đại chiến?" - Mặc Dương lờ mờ đoán ra được dụ ý của Hư Vô

"Không sai. Chúng ta chỉ có cơ hội này thôi. Theo thông tin của ta thì Đề Ngạn đang phát động rèn binh khí khắp thành, ngoài ra Bình Lăng phái cũng biến mất sau một đêm, ta đoán Cường Bích đã trở mặt diệt môn cướp lấy kho ám khí của Bình Lăng phái. Khoảng cách đi từ Đề Ngạn tới Hải Lâm tuy gần hơn chúng ta nhưng địa hình hiểm trở, tổng thời gian luyện binh và đưa quân ra miền trung sẽ tốn đến vài tuần. Cường Bích cũng sẽ lơ là cảnh giác vào tuần lễ đăng điển do mải mê yến tiệc, chúng ta sẽ lợi dụng khoảng trống này để tấn công."

"Ngộ nhỡ các thế gia khác coi Thụy Khuê ngông cuồng gây chiến thì sao?" - Y nhíu mày nhẹ

"Phía chúng ta có Thanh Danh phân trần, công ơn của Lê Lý thị đối với Nã Giới trùng trùng điệp điệp, chắc chắn phần lớn các thế lực sẽ không muốn quy phục Cường Bích một sớm một chiều."

"Nhưng hiện tại chúng ta bị thù trong giặc ngoài hắc bạch bất phân, ngộ ngỡ các phe phái tạo phản thì muội định ứng phó như thế nào?"

"Ta sẽ lo liệu được. Bây giờ phiền đường chủ làm theo yêu cầu trên lá thư này. Đọc xong ngài lập tức đốt đi, lo liệu xong thì liên lạc lại với ta bằng ám hiệu hồi nhỏ của chúng ta bằng di thư điểu." - Hư Vô đưa Mặc Dương một lá thư màu vàng nhạt, niêm phong bằng kim ấn in gia huy Nguyễn Thị.

"Ta hiểu rồi."

Mật thư là chiến đồ cho trận đánh sắp tới, phía sau là yêu cầu thiết kế chiến thuyền cho Giang gia. Nhìn bên ngoài người ta chỉ nghĩ rằng Giang gia chỉ đơn thuần tiếp quản giao thương sông nước của Nguyễn Thị chứ không hề biết gia tộc này sở hữu bí thuật đóng chiến thuyền cổ đại đã phát triển đến đỉnh cao. Một chiến thuyền có thể chưa đến một vạn quân, cùng chục khẩu đại bác, sóng to gió lớn cỡ nào cũng không thể chìm, chống chọi được phần lớn sát thương vật lý và hỏa lực. Nhưng họ đã ký hiệp ước với Nguyễn thị rằng chỉ đóng chiến thuyền cho Thụy Khuê để đổi lấy sự bảo hộ vĩnh viễn, và nguồn nguyên liệu miễn phí bởi rằng vàng chính là nhiên liệu và nguồn cung cấp vàng vô tận. Cũng không ai biết vì sao họ cần nhiều vàng đến vậy, dù không thực sự là nguồn nguyên liệu thích hợp cho việc đúc hạm chiến.

"Giang huynh, sau khi hoàn thành huynh hãy dẫn cả Giang Gia xuôi về phía Bình Cốc Bích Động, ta đã bài trí người chăm sóc cho thị tộc của huynh. Chiến sự thành bại bất phân. Huynh hãy an tâm vào việc đóng thuyền đừng tham chiến, bảo vệ tốt vợ con và gia tộc. Nguyễn Thị đã nợ ơn Giang Gia."

"Muội coi Mặc Dương ta là kẻ ham sống sợ chết đến vậy ư?" - Hắn cười chua chát rồi đốt lá thư thành tro.

---

Một cảm giác ớn lạnh ập đến như cơn gió đầu tiên của mùa đông bất chợt thổi về hòng băng hoại những mảng da thịt phàm trần, Ôn Quýnh giật mình tỉnh giấc. Xung quanh là một động băng kết cấu phức tạp, chồng chồng lớp lớp những tảng đá băng mấp mô cao thấp với đủ loại hình dáng. Nàng đang nằm trên một hồ băng xanh nhợt nhạt, toàn thân bất động, chỉ có cơn tê buốt là hiện hữu.

Phía bên trên là một tấm gương bằng băng khổng lồ kéo dài đến vô hạn, nàng nhìn thấy một bản thể khác của mình đang la hét, gào khóc, giận dữ và hoảng sợ, tứ chi bị giam hãm bởi những đoạn xích nham thạch, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng lụa đen, không nhìn thấy mặt. Y cầm trên tay một chiếc chìa khóa đá lớn xanh nhạt như lớp băng ngăn cách hai thế giới.

Y cúi mình, vuốt nhẹ một đường lên mái tóc của Ôn Quýnh kia, một hành động nhỏ mà khiến kẻ ở bên này lớp băng thấy rùng mình ớn lạnh. Hắn cắm chiếc chìa khóa vào sâu trong lồng ngực của Ôn Quýnh kia, xoáy một vòng, tiếng hắn đọc chú có thể vang vọng đến tận bên này không gian. Cứ dần đà, xích nham thạch chảy hóa thành những khối lỏng, tan chảy rồi biến thành tro bụi. Ôn Quýnh kia không còn gào thét điên loạn nữa, cô ta trở nên bất động, đầu cúi gằm xuống mặt đất. Tên áo đen phất tay áo trùng dài, không gian chuyển thành một đống hoang tàn, những căn nhà đỏ nát chồng chéo lên nhau, tiếng khóc tiếng hét âm hòa quyện âm ỉ như tiếng đàn lắt léo vọng lại gần xa. Người đàn ông kia ghé vào tai Ôn Quýnh, thi thầm gì đó, nàng ta ngay lập tức đứng dậy, lao đi như một tia chớp đỏ rực. Mỗi nơi nàng đi qua, là xác chất thành núi, máu chảy thành sông.

Ở bên này lớp băng, nước mắt đã hai hàng chảy dài trên khuôn mặt nhợt nhạt.