Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 31: Ảm Minh 3

Điện Tam Đại Lịch Thần của Nguyễn thị là nơi nằm ở vị trí cao nhất, cấu trúc giống một tòa tháp nhỏ tách biệt với phần còn lại của nội phủ, biển đề Thức Thiên. Giữ chính điện là bức tượng thần vũ nữ cầm hai vật gỗ một bên vẽ hình trăng một bên hình mặt trời ẩn sau mây, y phục bên ngoài được làm từ hồng ngọc trạm trổ tinh xảo nhìn vào ngỡ như một tấm lụa hồng bay lượn phấp phới in cánh hoa đào. Áo xanh viền chỉ vàng đứng hành lễ từ xa:

"Hư Vô bái kiến Tam Đại Lịch thần."

Vị nữ đại thần hiệu Nguyệt Nhã ngồi giữa đang ghi ghi chép chép gì đấy, bỗng cau mày, nhìn Hư Vô nghi hoặc:

"Hư Vô, sao hôm nay con bước vào, đạo khí có đôi phần khác biệt. Lãnh Hàn Kim Tâm của con hôm nay ta không cảm được. Hay do ta già rồi. Hai lão già thối kia, có phải vậy không?"

Hai đại thần bên trái Nhật Lãnh, bên phải Thái Huyền giống nhau như tạc cũng chẹp miệng lắc đầu, vuốt râu, đồng thanh đáp:

"Ta cũng không cảm được. Có bao giờ Hư Vô bước vào đây mà căn phòng này lại giữ nguyên nhiệt độ vậy đâu?"

Cả ba bắt đầu lo lắng:

"Hư Vô, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Con có gặp chuyện gì không."

"Trước nay chuyện này là chưa từng có. Con ngồi xuống Bát Quái Thủy Gương ngay đi."

Nguyệt Nhã đại thần dùng một thanh phất trần hiệu triệu thần lực, sàn đá cẩm thạch di chuyển, hóa thành một hồ nước tám cạnh. Dù là mặt nước nhưng lại có thể bước lên được. Chính tâm hồ là một đài sen đá nửa đen nửa trắng. Hư Vô bước vào trong hồ, ngự trên sen đài.

Cánh hoa chuyển sang màu xanh lam trong suốt như ngọc rồi lại chuyển sang sắc trắng đục, cuối cùng kết thành một khối đất đá, bắt đầu lan xuống hồ. Nhật Lãng đại thần khoác tay: "Hư Vô, lên đây mau."

"Gần đây con mới làm gì hao tổn tu vi đúng không?"

Hư Vô chậm rãi kể lại chuyện xảy ra ở Sở Kiến phủ.

Nguyệt Nhã đại thần nạt nộ:

"Sao con lại đi lo chuyện bao đồng như thế làm gì? Giờ rước họa không đâu vào thân. Nhìn vào màu nước trong hồ thì có lẽ thổ hệ bằng cách nào đó đã len lói vào hóa đan, tạm thời gây nhiễu thần lực. Vì Tẩy Thanh Thủy của con đã cạn nên không thể thực hiện nhiệm vụ thanh lọc của nó được. Nhưng có một điều kì lạ là mộc thuật dạng tĩnh kết thành một kết giới này chỉ che phủ phần Lãnh Hàn Kim Tâm trong đan của con, tựa như nó biết đây là phần quan trọng nhất vậy."

"Hư Vô, Lãn Hàn Kim Tâm quan trọng tựa nguyên thần của con, không có nó thì không có con."

Năm Hư Vô ba tuổi đã trải qua một biến cố. Tẩy Thanh Thủy trong hồ giảm xuống bất thường, lệ quỷ trong bán kính một trăm dặm đều cảm nhận được, đua nhau lao về Thụy Khuê Bắc Hà thành để tác oai tác quái. Một lệ quỷ tiếp cận được Hư Vô, thấy đứa bé này trắng trẻo, kháu khỉnh, hóa đan thần kì, liền có ham muốn chiếm đoạt. Khi Nguyễn Bình tìm thấy Hư Vô, toàn thân đã lạnh ngắt vô hồn, đôi mắt rỉ máu, hơi thở yếu ớt.

Khi ấy nguyên thần của Hư Vô tựa như tấm vải bị xé làm đôi, hóa đan đã bị đoạt mất.

Cuối cùng Tam Đại Lịch Thần đã phải dùng Lãnh Hàn Kim Tâm, là viên ngọc thần được kết từ nước mắt rồng thần, bảo vật trấn vượng khí của Nguyễn Thị để hóa thành đan cho Hư Vô, nguyên thần được chắp vá bởi Tẩy Thanh Thủy. Bởi vậy xét ra mà nói, linh khí của Hư Vô vốn một nửa "không phải là con người". Cũng nhờ ấy mà Hư Vô có thể luyện ra Chân Bạch Thần Kim độc nhất vô nhị của Nguyễn Thị, thứ thần thuật trước này chỉ mới thấy được ghi trong ám tà cổ văn, người đời ngỡ đây chỉ là một thần thoại. Kim thuật của Hư Vô có thể linh động chuyển hóa thành một thứ vàng trắng, truyền hàn khí, tinh hóa được sinh khí của mọi vật nó chạm vào, nhưng cũng vì vậy có thể đưa một vật linh thức sôi nổi trở thành một tảng băng lạnh không hơn không kém. Nhưng trước nay ngoài Nguyễn Bình và Tam Đại Lịch Thần chưa ai được thấy Hư Vô sử dụng chiêu thức này. Bởi vì nó quá mạnh, quá khó kiểm sát, sức tàn phá quá lớn, cho nên chỉ được dùng ở mức tối thiểu, ở dạng thức thanh lọc thần khí.

Cách vị lịch thần sau một hồi bàn bạc to nhỏ thì quay ra nói với Hư Vô:

"Thật ra cũng không có gì đáng lo, bây giờ con chỉ cần làm theo lời chúng ta, bế quan 7 ngày, 7 đêm, ngâm mình trong hồ chứa kim bỉ ngạn hoa, thứ hoa ấy sẽ giúp con đẩy thổ ấn ra ngoài."

Hư Vô hơi khựng lại:

"Kim bỉ ngạn?" - Ánh mắt có đôi chút do dự, buồn vui lẫn lộn.

"Đúng. Đi ngay đi." - Cả ba đẩy Hư Vô ra ngoài, rồi đóng cửa vào.

Kim bỉ ngạn là một loại thần hoa, chỉ mọc duy nhất ở một nơi, giữ lòng sông Vân Hạc, thuộc về Giang thị. Nơi có một người Hư Vô rất muốn tránh mặt. Nhưng Hư Vô cũng không nhất thiết phải đi tới tận Vân Hạc. Hoàn toàn có thể để người khác đi thay.

Chỉ là khi nghĩ đến một trong một vạn khả năng có thể vô tình gặp người ấy.

Nữ tử thường nhật băng lẵng vô cảm ấy, lúc này sẽ có chút xao động.

-----------

Hai ngày sau

Hư Vô nhìn mộc lục cầm và hắc lục cầm trong sự trống rỗng. Đàn vô âm sắc tựa nhân vô âm tâm. Chơi đàn luôn là cách để Hư Vô có thể tập trung suy nghĩ, nay hoàn toàn không thể, thấy tựa như có tay mà không thể cầm bút, có mắt mà không thể nhìn. Nàng ta chỉ thở dài, bước tới chồng tấu sớ dài cao hơn đầu, lặng lẽ tiếp tục công việc. Hư Vô vừa ngồi xuống, ở ngoài xuất hiện tiếng gõ cửa: "Cộc...cộc...cộc" ngay sau đó là một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Hư Vô, ta vào nhé?"

Người đó đến tận đây?

Nét bút chệch ra khỏi trang giấy, kéo dài một đoạn.

"Huynh vào đi."

Người bước vào dáng hình đạo mạo, mắt phượng mày ngài, tóc vấn cao gọn gàng, nụ cười nhật dương quang chiếu, phiêu dật tuấn tú vô cùng. Đặc biệt người này có một đôi mắt rất đặc biệt, đồng nhãn bên trái vàng hổ phách sáng chói, đồng nhãn bên phải lại có màu xanh lam thâm sâu tựa biển khơi, nhìn vào tựa sẽ cuốn người ta vào một thế giới hoàn toàn khác.Tấm áo đoạn xanh thẫm thêu một dải sông trải dài tôn lên thân hình cao lớn rắn rỏi, nhìn vào người này người ta sẽ thấy một cảm giác sẽ được bảo hộ, chở che.

Người ấy chính là tân đường chủ trẻ tuổi nhất của Giang Gia, Giang Mặc Dương.

Giang gia và Nguyễn Thị vốn có giao tình thân thiết, Mặc Dương và hai đứa trẻ Nguyễn Thị đều do Tam Đại Lịch Thần nuôi dạy chỉ bảo tu tịch, nên có thể nói là đồng môn từ nhỏ. Mặc Dương lớn nhất, nên nghiễm nhiên trở thành đại sư huynh.

Khi ba đứa trẻ con nhỏ, Bình Vương công tử tuy là huynh trưởng ruột của Hư Vô nhưng luôn thích trêu trọc bắt nạt tiểu muội, chỉ có đại sư huynh là ân cần vỗ về bảo vệ.

Nguyễn Bình Vương thủa niên thiếu rất thích chọc tiểu muội, sách vở luôn ép Hư Vô cầm, đồ ăn luôn bắt Hư Vô làm, đặc biệt hay lấy đồ của Hư Vô mang tặng các thiếu nữ khác trong vùng. 

"Hư Vô, mau bóc kẹo cho ta."

"Hư Vô, bê hết đống kinh dịch này ra khỏi đây. Có mấy trăm quyển thôi."

Có một hôm khi Hư Vô 14 tuổi,  huynh trưởng mánh khoé chạy đi chơi, bắt tiểu muội ở nhà chép phạt hai vạn trang kinh dịch hộ mình. Tuy hai bàn tay sưng tấy nhưng nàng vẫn không dám ngừng, vì phụ mẫu đã hạ lệnh nếu hắn không chép xong, cả hai huynh muội sẽ chịu phạt, Hư Vô phải canh trừng quản thúc huynh trưởng thật kĩ. Giờ hắn chạy đi rồi, nàng đành một mình gánh chịu.

Mặc Dương liền đi tìm nhóc con A Vương, phân bua một trận

"A Vương, Ai cho đệ ép khổ sai muội muội như vậy?"

"Thì làm sao? Muội muội ruột của ta, ta có quyền. Huynh là sư huynh chứ là cái thá gì? Huynh lấy tư cách gì mà đánh giá ta."

"Sau này ta cưới Hư Vô về làm nương tử, để tiểu tử nhà ngươi không còn quyền hành gì mà lên mặt nữa."

Cả hai lao vào đánh nhau sứt đầu mẻ trán, về nhà thì bị quật một trăm trượng do tội náo loạn nội phủ. 

Hư Vô chạy đến Giang phủ đã thấy Mặc Dương không những bị đánh sưng mông mà còn bị phạt quỳ gánh hai thúng nước đầy.

"Sư huynh, bỏ xuống đi, muội xin bá bá tha tội cho huynh rồi, ta có mang bánh cốm huynh thích nhất đến cho huynh đây." 

"Chỉ có muội là tốt với ta. Ta đói ngấu rồi đâyyy."

Hư Vô nhẹ nhàng lấy giỏ bánh thơm phức ra, cẩn trọng bóc từng chiếc lá sen, đưa cho Mặc Dương. Một lúc sau thấy y ăn ngon lành, mắt sáng bừng hạnh phúc mới ngập ngừng hỏi:

"Huynh...những điều huynh nói chiều nay là thật chứ?"

"Đương nhiên rồi!"

Mỗi khi Hư Vô tu luyện bị thương, bị phụ mẫu đánh phạt, Mặc Dương thường lén hái trộm kim bỉ ngạn, sắc bỉ ngạn hoa trà cho cô uống, vì đối với Giang tộc, trà kim bỉ ngạn là thứ thần dược quý nhất. Nhưng đường từ Giang phủ đến Thiên Hướng phủ quả thực rất xa, khi đến nơi trà cũng đã nguội lạnh. Nhưng Hư Vô vẫn đặc biệt cảm kích. Dần dần, một thứ trà dù nguội lạnh, đắng ngắt nhưng đối với Hư Vô lại là hương vị ngọt ngào nhất.

Trong trận chiến với Chân Cầm Dị Thú năm ấy, Hư Vô cùng Mặc Dương liên thủ song sát, liên tiếp lập được nhiều chiến công lớn, thiên hạ trầm trồ khen ngợi. Trận chiến cuối cùng, đám lệ quỷ hút được sinh khí, trở nên vô cùng hiểm ác, chiến trường đẫm máu nay càng thêm nguy hiểm.

Giữa biển đao kiếm ấy, Mặc Dương bị tứ phía bao vây, tình thế hiểm nghèo. Một tên quái thừa nước đục thả câu, lao đến với tâm thế ăn tươi nuốt sống vị thiếu niên ngon lành kia.

Vuốt nanh vừa giơ lên.

Tấm lưng Hư Vô lãnh trọn.

Cả thời thơ ấu, cả niên thiếu trong mắt Hư Vô chỉ có độc một bóng hình.

Nhưng trong mắt Mặc Dương, Hư Vô mãi mãi chỉ là tiểu sư muội bé bỏng, cần được bảo hộ, không hơn không kém.

Cuối cùng hắn cũng tìm được ý trung nhân, là một tiểu thư từ một gia tộc không mấy tiếng tăm, nhưng nàng ta rất dịu dàng đằm thắm, e lệ tựa cánh hoa đào chớm xuân, ấm áp ôn nhu.

Mặc Dương hớn hở đến Nguyễn Thị gửi hỷ thiệp.

Hai người họ đứng cạnh nhau bên Tây Hồ sóng gợn.

Nam nhân tươi cười rạng rỡ:

"Hư Vô, ta sắp thành thân rồi, muội nhất định phải đến chung vui nhé."

Hư Vô khẽ gật đầu, không nói gì.

"Hư Vô, biết đâu khi đến đấy muội là tìm được ý trung nhân nào thì sao. Ta biết tiểu muội của ta rất khí chất, rất mạnh mẽ nhưng cũng cần có người chăm sóc mà."

Hư Vô vẫn không đáp.

Đương nhiên là ý trung nhân của nàng sẽ ở đấy. Chỉ là người ta sẽ mặc hỷ phục, sánh đôi cạnh nữ tử khác mà thôi.

Hư Vô tặng cho Mặc Dương đóa hoa bỉ ngạn chạm khắc bằng vàng đính ngọc lục bảo nói rằng đây là quà cưới cho đại tẩu.

"Huynh phải hạnh phúc nhé."

---

Hư Vô hít một hơi bình tâm, đứng dậy tiến đến phía vị khách bất ngờ.

"Huynh ngồi đi, để ta bảo sai người mang trà nóng đến, trà của ta nguội cả rồi." - Hai người ngồi đối diện nhau, đã lâu rồi họ không như vậy. Thiếu thời như cơn gió bỗng vụt, từ hai người ngày đêm song sát, cả hai người giờ đã ở những vị thế khác nhau, đều trở thành chủ tử của những gia tộc lớn mạnh, có cuộc đời riêng.

"Hư Vô, muội vẫn thích uống trà nguội vậy sao?"

"Chỉ là thói quen khó bỏ, thêm nữa ta mải làm việc nên cũng không mấy để ý."

"Nguyễn Võ có nói qua cho ta sự tình. Ta đã tức tốc sai người gom đủ hoa đến đây. Hư Vô, muội không sao chứ?"

"Muội không sao. Cảm phiền huynh đã quan tâm."

"Muội đừng khách sáo như vậy. Thế sự gần đây rất nhiễu nhương, muội phải bảo trọng."

"Ta tự biết đường lo liệu. Huynh cứ tập trung lo cho đại tẩu và tiểu Giang Thành thì hơn. Nếu không việc gì thì mời huynh về trước, ta còn một số chính sự cần lo. Đa tạ huynh đã cất công đến đây, Nguyễn thị nợ Giang gia lần này."

"Thấy muội vẫn khỏe là ta yên tâm rồi."

Hư Vô đứng dậy, tiễn Mặc Dương ra đến ngoài. Đến cổng An Huyền phủ, Mặc Dương quay người đối diện với tiểu muội, vỗ đầu Hư Vô một cái theo thói quen trước nay vẫn làm:

"Nha đầu nhớ bảo trọng. Ta đi đây." - Tựa như giữa họ trước nay vẫn vậy, không có khoảng cách nào cả.

Người ra đi đầu không ngoảnh lại.

Kẻ ở lại ngóng vọng trông theo.

Những ngày sau đó, Hư Vô bế quan tại thạch động ở phía bắc núi Tây Hồ.

Nguyễn Võ chờ tin từ Sương Phi, phải đến ngày thú tư mới có hồi âm. Một số kẻ bất tỉnh nhân sự được đưa về Sương Phi quán để tra khảo, bọn chúng chỉ trả lời bằng những câu nói vô nghĩa sai dấu không ngắt không nghỉ, hoặc thơ cổ văn xuôi, nghe qua chẳng hiểu gì. Đến ngày thứ ba thì tự dùng xích thắt cổ nhau để tự vẫn. Duy chỉ có điểm đặc biệt là chuôi đoản đao của bọn chúng đều khắc hình hỏa lân, khá giống với gia huy Mạnh Thị.

---

Thiếu niên miệng huýt sáo, cầm bút quay vun vút đi cạnh một kẻ tướng mạo dụ hoặc tóc mây bồng bềnh. Thiếu niên cầm bút quay sang kẻ bên cạnh, hỏi:

"Ngươi nói ngươi tên cái gì ấy nhỉ? Lạc Kỳ Ba?"

"Bẩm thiếu chủ, người cứ gọi thuộc hạ là Lạc Ba là được rồi."

"Mà ngươi là nam hay nữ vậy?"

"Thiếu chủ muốn ta thế nào thì ta là thế đó." - Hắn nở một nụ cười ma mị.

"Ờ. Ta khát quá, kiếm cái gì giống thứ đỏ đỏ ta hay uống đi."

"Ngài chịu khó một chút, chúng ta sắp đến Đề Ngạn phủ rồi, lúc ấy ngài muốn ăn uống gì đều có cho ngài."

"Hừ, nơi đó quá nhiều người, ta không thích."

"Nhưng Cường Bích tôn đã hạ lệnh, chỉ cần ngài trở về lần này, sau đấy chỉ cần là ngài muốn, nơi nào cũng có thể đi."

Thiếu niên cùng Lạc Ba vừa bước vào phủ, tất cả gia nô nhìn thấy bọn họ đều kinh hãi rúm ró, khúm núm lùi ra xa.

Thiếu niên tự nhiên leo lên ngai đế tại chính điện, ngồi vắt vẻo, quát lớn:

"Mang mì Quảng ra đây cho ta, ta đói lắm rồi!"

Không lâu sau đó một tì nữ mang ra một bát mì Quảng dâng lên. Y phấn khởi, cầm lấy bát mì. Nhưng nhận ra có một điều không được vừa ý, trong bát có quá ít hành lá, chỉ lác đác vài vọng, thứ y thích nhất. Không còn giọng nói nhởn nhơ, vui tươi nữa, y chất vấn tì nữ bằng giọng lạnh băng, nghe tựa như tiếng rắn thì thầm bên tai:

"Hành lá sao ít thế này?"

Tỳ nữ trong phủ vốn đều câm, không thể giải thích được bởi vì bếp chỉ còn ngần này hành

"Ngươi nói ta phải tha lỗi cho hành động không chấp nhận nổi này ư?"

Xung quanh y xuất hiện một làn khói đỏ đục ngầu, quấn lấy nô tỳ kia, lực tựa những dải lụa bóp nghẹt từng thớ cơ trên cơ thể.

Tỳ nữ bị làm đau, sợ đến khóc nức lên, họng rít lên âm thanh van nài. Không khí trong cơ thể nàng như bị rút dần ra khỏi cơ thể. Đến một lúc cảm giác đau đớn không còn nữa, mà là một sự trống rỗng đến tận cùng.

Những du͙ƈ vọиɠ từ tận sâu trong tiềm thức len lói sống dậy, lổm ngổm trong tâm trí tựa một con sâu quái ác, rồi nó lớn dần, sinh sản, nhung nhúc trong tiềm thức.

"Ham muốn...du͙ƈ vọиɠ...thèm khát..." Những từ lơ lửng quay cuồng.

Tỳ nữ lơ lửng trên không trung, tự tay cởi bộ y phục trên người, vải lụa bay xuống sàn đá.

Cảnh tiếp sau đó thực tình đáng xấu hổ.

Nữ nhân một tay "tự an ủi", hạ thân, tay còn lại tự cào cấu, siết cổ mình. Ánh mắt cuồng hoan dâm dật, thở ra từng tiếng cuồng mị.

Khi nàng "lên đỉnh" cũng là lúc bàn tay còn lại đã bóp nát chiếc cổ trắng ngần. Hơi thở cuối cùng hóa lạnh ngắt, đôi mắt trắng giã vô hồn, chẳng còn chút thần khí nào.

Cảnh tượng này, quả thực kinh hãi.

"Lạc Ba, ta không muốn ăn nữa, ta đi ngủ đây."

Nhưng Lạc Ba đã không còn trong tẩm điện nữa, chỉ còn một kẻ đeo mặt nạ, mặc áo choàng đen, hiền từ nói:

"Thiếu chủ, mời người đi theo ta."

---

Thanh Danh phủ hôm nay đông đúc hơn thường ngày. Khương Diệp nhìn Cường Bích cười khổ:

"Bái kiến Cường Bích Tôn. Quả thực có duyên hội ngộ."

"Đúng là có duyên, không biết sao hôm nay Khương muội lại đến thăm tiểu Thanh Danh của ta."

"Cũng không có gì, chỉ là nghe được tình hình của Quy Nhân, có phần lo lắng cho Tông Chủ nên muốn đến thăm hỏi." - Khương Diệp nhìn Cường Bích một lượt, hôm nay trông hắn rất đạo mạo, không có vẻ cuồng vọng giống hôm trước. Ở trong phòng tối nhiều sẽ khiến người ta như vậy sao?

"Thanh Danh, thủy thuật của ta dù không phải bậc nhất thiên hạ nhưng ta nghĩ cũng sẽ giúp ngài được phần nào. Biết đâu lại cứu cánh được cho tình trạng hiện tại." - Khương Diệp đề nghị.

Thanh Danh nghe được những lời này liền hết mực cảm kích, trong tình cảnh này lòng tốt nào cũng rất trân quý.

"Đa tạ ngươi, Khương Diệp. Có điều thủy thuật chúng ta đều có dùng qua nhưng đều vô tác dụng. Buổi họp bàn chiều nay sắp bắt đầu rồi, ta phải đi thôi."

"Ta đi cùng được không?" - Khương Diệp đề nghị

Thanh Danh cười hiền đồng ý

Đến chính điện quan thần đã tụ tập đông đảo, nghe nói Cường Bích Tôn đại xá đến Hải Lâm phủ cứu nguy, quả là trời cao có mắt. Chẳng hiểu tin từ đâu truyền ra mà dân chúng rỉ tai nhau sắp có tế lễ gọi thần cứu dân độ thế diễn ra mà kéo nhau đi nghe ngóng, dưới chân ngọn núi nâng đỡ Hải Lâm Phủ người dân nháo nhác chen lấn lên nhau, kẻ này dẫm lên kẻ kia để dành được chỗ thuận tiện nhất.

Cường Bích đứng cạnh Thanh Danh, oai phong lẫm liệt trịnh trọng thông báo.

"Chư vị đạo hữu, đối với Cường Bích ta mà nói, Quy Nhân chính là ngôi nhà thứ hai. Đương nhiên ta sẽ không thể bỏ mặc. Thời gian vừa rồi ta đã tập đàn tế lễ, bái cầu thần linh tứ phương hiệu triệu thần phù độ Quy Nhân. Thật may rằng lão Thiên không phụ lòng người tốt, đã cử một Hắc Trạch Hồ Điểu xuất hiện."

"Cái gì? Hắc Trạch Hồ Điểu? Là cái gì?" - Là ngạc nhiên.

"Ta chỉ từng nghe Bạch Trạch Hồ Điểu? Làm gì có Hắc Trạch chứ!" - Là nghi hoặc

"Không sai đâu, thần thú ngàn năm, ẩn mình thì làm sao chúng ta biết được." - Là khẳng định.

"Mời chư vị cùng theo ta ra ngoài hồ đài." - Cường Bích Tôn ngữ khí hùng hồn, chắc nịch như Định Hải Thần Châm.

Y phất tay hoán gọi, một làn thần khí lao vút vào trong chính điện, tụ thành một thần thú lông đen óng ánh, sừng tỳ hưu, giương cánh oai vũ, chín đuôi hùng vĩ, đôi mắt hồng huyết, tiếng gầm lay sơn chuyển núi.

Tất cả trầm trồ reo hò.

"Chính là Thần Thú Thượng Cổ!"

"Cường Bích Tôn quả nhiên là phi phàm!"

"Cường Bích Tôn chính là thần tiên sống! Chúng ta được cứu rồi!"

Thần thú gầm lên một tiếng:

"Cường Bích, nơi này là đất của ngươi? Cần ta tương trợ?"

"Thưa đây không phải là đất của tiểu nhân mà thuộc về Lê Lý, nhưng nơi đây sinh linh đồ thán lầm than, mong ngài cứu giúp."

Thần thú gầm lên một tiếng giận dữ:

"Ngươi dám dối thiên lừa địa, nói là thần dân của ngươi chịu oán than? Chuyện Lê Lý ngươi xía mũi vào làm gì. Mấy kẻ ở Lê Lý sao không tự biết đường mà lập đàn tế lễ mà phải nhờ đến người khác?"

Thần Thú quất 9 đuôi xuống, gầm thét khiết đám người nhỏ bé đổ rạp rồi bay đi, chỉ còn Cường Bích và Thanh Danh còn trụ vững, Thanh Danh nhanh chóng đỡ được Khương Diệp khiến cô khỏi ngã.

"Tông Chủ, chi bằng người nói với Hắc Trạch thần thú tạm thời nơi đây chịu sự cai quản của Cường Bích tôn, biết đâu ngài ấy sẽ đổi ý." - Trong số các quan thần, một kẻ đứng ra khẩn cầu.

Khương Diệp nghe thấy vậy liền nổi đóa:

"Ngươi thân là thần tử mà cả gan dám đề xuất tông chủ ngươi giao trứng cho...à nhầm, thoái vị? Vậy có nghe nổi không?"

Một số kẻ khác nghe thấy lời tấu kia, liền gật gù đồng ý. Trong mắt họ bây giờ Thanh Danh khác nào cái gai thừa, một vị Tông Chủ vô hữu danh vô thực. Di sản Lê Dực tiên đốc tạo ra, mới chừng ấy năm Thanh Danh không những không giữ nổi mà còn phá hoại.

Cường Bích thấy tình thế quá đỗi căng thẳng, đứng ra bảo vệ tiểu đệ:

"Các vị trưởng bối đừng nóng vội như vậy. Ta tin chúng ta sẽ tìm ra biện pháp."

Đám lão nhân ở dưới chỉ thêm nhốn nhao.

"Làm gì còn cách nào?"

"Tông chủ nên rạch ròi phân định chuyện này?"

"Để lâu thêm mọi chuyện chỉ tệ đi mà thôi! Người hãy lấy bách tín làm trọng!"

"Mạnh Thị cùng chúng ta vốn từ lâu đã thân như tay với chân. Sao phải nghĩ nhiều. Đây cũng là tạm thời đối phó. Không lẽ người vì cái ghế Tông chủ mà ngoảnh mặt làm ngơ, để cho con dân thành Quy Nhân chết mục hay sao?"

"Tông chủ! Xin người để Cường Bích Tôn THAY CHO NGƯỜI mà gánh vác."

Trăm vạn lời lẽ, đều cùng là bức ép Thanh Danh thoái vị. Khương Diệp bên cạnh nhìn những khuôn mặt xấu xí phun lời nguỵ quân tử mà lấy làm ấm ức, nhìn sang Cường Bích Tôn là một thân lẫm liệt, trần tình giúp Thanh Danh mà nói như không nói.

Thanh Danh thì sao? Vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh, cương nghị, đáy mắt không nhiễm một chút dơ bẩn, chăm chú lắng nghe từng lời lẽ độc địa.

Vị tông chủ lục bào chỉ vỗ vai Khương Diệp, ôn nhu nhìn nàng, hàm ý cảm kích, mỉm cười nói:

"Ta sẽ thoái vị."