Nã Nhị Thập Nhất Tiên Giới

Chương 22: Nhật Dã 2

Bi liệt tương phùng

Nhất ngôn nan tận*

*Một lời khó nói hết

Đứng trước mặt Hư Vô bây giờ không còn là một thiếu niên diêu diêu tự tại, dáng hình xuề xòa phóng khoáng như xưa mà là một vị công tử tiên phong đạo cốt, tác dục anh tài.

"A tỷ, quả là bất kỳ nhi ngộ*" - Hoàng Kỳ cười hiền từ, tuy nhiên ánh mắt vẫn lãnh độc, không một tia cảm xúc, kéo ghế, ngồi đối diện với Hư Vô. Không giống như lúc trước hắn vẫn thường thích ngồi bên cạnh sư tỷ của mình.

*Gặp không hẹn trước

"Hoàng Kỳ, không ngờ lại gặp đệ ở đây. Cũng 5 năm rồi nhỉ? Thư của ta đệ có nhận được không? Vậy đệ đã tu luyện xong chưa?" - Hư Vô ân cần hỏi han, không hiểu vì sao cảm giác người đối diện dù gọi mình một tiếng tỷ nhưng có phần hơi xa cách. Tuy vậy vẫn không kìm được xúc động.

"Đạo học là chuyện cả đời, tuy nhiên sư tôn để đệ tự mình rèn luyện, nên có thể nói thời gian thử thách tại Thất Sơn đã kết thúc. Sao tỷ lại ở đây?" - Hoàng Kỳ đều giọng nói.

"Vùng này xảy ra một vài án mạng, kiểu cách có phần quỷ dị, ta muốn đi xem thực hư thế nào. Vậy là đệ xuống núi từ bao giờ?"

"Cũng được nửa năm rồi."

"Sao không về Liên Sơn thăm phụ mẫu?" Đường từ Thất Sơn về Liên Sơn nếu dùng thư điểu cũng chỉ mất 7 ngày 7 đêm. Vậy nửa năm qua đệ ấy đã đi đâu?

"Có một số chuyện đệ phải giải quyết." Giọng nói có phần lạc đi.

Từ đâu một kẻ ăn mặc bình phàm, mặt mũi có phần kém sắc, ngũ quan lệch lạc chạy xệch xệch vào trong khách điếm, nhấp lên nhổm xuống nhìn quanh, thấy Hoàng Kỳ mặt sáng bừng rồi lao thẳng tới:

"Đạo trưởng! Sao người không chờ tiểu nhân vậy? Tiểu nhân thật tâm muốn bái sư người mà!!!"

Hư Vô nghe thấy hai chữ đạo trưởng, liền thấy hiếu kỳ:

"Đạo trưởng? Là sao?"

Kẻ kia nhìn Hư Vô dò xét từ đầu đến chân, quần áo thì tầm thường, mặt mũi không có gì gọi là tuyệt sắc giai nhân, chỉ tỏa ra sự ớn lạnh, chắc mẩm nghĩ đây là một kẻ thường dân hiểu biết hạn hẹp, cho nên chưa từng nghe tới danh tiếng vị đạo trưởng trong của hắn. Hắn vỗ vỗ lồng ngực, è hèm vài tiếng rồi dõng dạc nói:

"Nữ nhân kia nghe đây. Ngươi chắc chắn là không biết trời cao đất dày là gì, được ngồi cùng bàn với một vị danh hào thế kiệt mà lại thản nhiên. Để ta nói cho nhà ngươi biết, đây chính là Khởi Dương Thường Bích Hoàng Đạo Trưởng, uy vũ Thất Sơn, đệ tử chân truyền của,....của một người nào đấy cũng rất tầm cỡ. Chỉ với một cái phất tay người đã chữa khỏi cho cả một ngôi làng bị bạo bệnh."

Hư Vô thấy rất thú vị liền tung hứng theo: "Ồ vậy ư? Sao có thể xuất chúng vậy được. Chắc chắn là ngươi nói dối."

Kẻ kia liền kéo ghế ra ngồi chễm chệ giữa Hư Vô và Hoàng Kỳ:

"Ai bảo ngươi là ta nói dối? Người còn có thể biến một khe suối nhỏ thành con sông lớn chảy cuồn cuộn, đẩy nhanh sự sinh trưởng của vạn vật, đảo ngược dòng chảy của thời gian."

"Thật đáng ngưỡng mộ. Còn gì nữa không?"

"Ngoài ra còn là người tình trong mộng của muôn và khuê trung thiếu nữ."

"Cả thiếu nam nữa" - Hư Vô thêm lời vào.

"Đúng đúng. Làm gì có ai có thể vượt qua được nhan sắc này. Ta mà là nữ nhân hay đoạn tụ thì chắc chắn là ta cũng mê mệt người. Mà để ta nói cho ngươi biết, trong thiên hạ giờ thiếu gì người như vậy, không có gì mà phải thấy kỳ lạ."

"Cũng đúng nhỉ." - Hư Vô gật gù - "Còn gì nữa không ngươi kể cho ta nghe đi. Ta từ vùng khác tới nên chưa nghe danh vị này bao giờ."

Hoàng Kỳ đành cấm ngôn kẻ kia rồi đuổi hắn ra ngoài vì nghe phải quá nhiều lời có cánh. Vị đang nghe những lời ấy còn là tỷ tỷ của hắn, một người đạo thuật xuất chúng, đứng bảng nhất nhì so với những kẻ đồng trang lứa, 5 năm tu tập của hắn so với tu vi sẵn có của Hư Vô mà nói cũng chỉ được 7, 8 phần. Bởi vậy hắn chỉ muốn độn thổ đi là vừa.

Hư Vô chỉ cười sảng khoái:

"Không ngờ đệ đệ của ta lại được nhiều người kính trọng, hành trượng đạo nghĩa, phổ độ chúng sinh như vậy. Xem ra tiểu đệ của ta đã lớn rồi."

"Tỷ đừng nói vậy, so với tỷ đệ cũng chỉ là một kẻ vô năng vi lực, gắng góp chút sức hèn mọn của bản thân thôi." - Hắn cười nhàn nhạt

"Vậy bây giờ có lẽ ta nên gọi đệ là Khởi Dương Thường Bích Hoàng Đạo Chưởng*?" - Hư Vô che miệng cười khúc khích, cái tên này xem chừng có vẻ hơi dài so với hai tiếng Hoàng Kỳ. Vả lại ngữ nghĩa của nó có hơi kì lạ: "Nắng chiếu vào tường?"

*Là Hư Vô cố ý nói sai

"Tỷ đừng trêu đệ nữa, đệ vẫn là Hoàng Kỳ thôi." - Hắn gãi đầu ngượng ngùng. Nhìn dáng vẻ ấy Hư Vô mới thầm nghĩ tiểu đệ của cô đây rồi.

Ôn Thịnh bước tới với khay trà nghi ngút khói trên tay:

"Tiểu thư, bỉ ngạn trà bên chúng ta không có sẵn nên phải chờ hơi lâu. Mong người lượng thứ."

Hư Vô lắc đầu nhẹ: "Không sao, ta vừa mới gặp một vị cố nhân, vừa hay đang nói chuyện." rồi quay sang Hoàng Kỳ: "Vị này là Ôn Thịnh, chủ nhân của Lịch Nhãn khách điếm, chủ nhân của khách điếm này."

Hoàng Kỳ nhìn người này, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Ôn Thịnh cười hiền nói:

"Vị công tử này nhìn thật quen. Không biết chúng ta đã vô tình gặp ở đâu chưa?" - Ôn Thịnh lễ độ hành lễ, miệng cười mỉm.

"Theo ta nhớ thì không. Có lẽ ngươi nhận nhầm người rồi."

"Không biết danh xưng của các hạ là?"

Hư Vô trả lời thay Hoàng Kỳ:

"Vị này là Khởi Dương Thường Bích Hoàng đạo trưởng, tự Hoàng Ngọc Hiếu, đại công tử Liên Sơn Hoàng Thị." - Không ai biết vị tiểu thư này lại rất thích châm chọc tiểu đệ của mình

"Tỷ..." - Hoàng Kỳ thực sự không ưa gì cái tên dài ngoằng đó, hắn liếc xéo tỷ tỷ một cái rồi đính chính: "Hoàng Kỳ là được rồi."

Ôn Thịnh cười:

"Haha. Hóa ra là thế gia công tử, hai vị tỷ đệ thân thiết, ấy vậy lại hội hộ tại khách điếm nhỏ quả tại hạ. Vậy bữa sáng hãy để ta mời, hai vị cứ tự nhiên đàm đạo. Cáo từ."

"Không tiễn." - Hoàng Kỳ gật đầu nhẹ tỏ vẻ xã giao

Ôn Thịnh rời đi chưa lâu thì Ôn Quýnh đi tới bàn của Hư Vô, tay ôm một khay toàn đồ ăn, các loại bánh trái thơm phức, hớn hở khoe:

"Tiểu thư, không ngờ chủ khách ở đây là một vị rất hào phóng, mà lại còn không ngờ chúng ta cùng họ nữa, huynh ấy vừa tặng tiểu nữ một khay màn thầu, tiểu nữ liền nghĩ ngay đến tiểu thư."

Tuy nhiên khi vừa nhìn thấy vị công tử vận tử bào, Ôn Quýnh như bị sét đánh ngang người, làm rơi cả khay bánh:

"Hoàng...Hoàng...công tử?"

Hoàng Kỳ nhìn Ôn Quýnh từ đầu đến chân rồi quay sang bên Hư Vô nhận xét:

"Xem ra nữ tử này cũng đã trưởng thành ít nhiều, ra dáng thiếu nữ hơn hẳn."

Ôn Quýnh dò dẫm chiếc ghế ban nãy còn có một kẻ tiểu nhân ngồi, mắt dán vào Hoàng Kỳ không lệch một ly.

"Haha Hoàng Công Tử nhìn không tệ nha. Người có ăn phải dịch dưỡng nhan không vậy. Nhưng hình như dịch dưỡng nhan này có tác dụng phụ nha, nhìn người tròn ra hơn thì phải." - Ôn Quýnh nói một thôi một hồi không suy nghĩ nhiều.

Hoàng Kỳ chỉ im lặng uống trà dù trong tâm giận tím tái nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô thần vô sắc, 5 năm qua nếu gói gọn trong một chữ thì có lẽ là chữ "nhẫn". Mấy năm qua ở Thất Sơn ăn uống có hơi điều độ nhưng cũng chưa đến mức "tròn ra hơn" cho lắm.

Ôn Quýnh hớn hở hỏi thêm:

"Công tử ở lại Thất Sơn phải không. Thư Vân ngài ấy...không biết thế nào rồi? Có nhắc đến tiểu nữ lần nào không?" - Mặt cô nương này tự dưng ửng hồng thấy lạ, có lẽ vẫn chưa vượt qua được giai đoạn xuân thì ôm mộng tưởng

Cơ hội "quân tử báo thù một khắc chưa muộn là đây".

Một chữ "không" nhẹ nhàng đáp lại như một con dao rạch nát tờ giấy hồng mộng xuân. Ôn Quýnh liền quay sang mếu máo nhìn Hư Vô với hy vọng nhận được chút sự tương cảm từ những người đồng phận thiếu nữ tình duyên lận đận. Nhưng Hư Vô chỉ coi cô như tảng đá mà chẳng phản ứng gì cả, cũng chẳng lấy một lời an ủi.

Không, hình như người cũng đang quay sang nhìn cô, trong một khắc Ôn Quýnh đã hớn hở chờ đợi một tia ấm từ chủ tử. Tuy nhiên người chỉ lạnh băng nói:

"Ngươi không định dọn đống bánh kia à?" Và cô còn cảm nhận được có một giọng nói thứ hai không phát ra:"Thứ nữ nhân yếu đuối."

Trong một phút yếu lòng Ôn Quýnh đã quên mất tiểu thư nhà cô vốn là một khối băng đá hình người hiếm thấy trong thiên hạ. Ôn Quýnh luôn nghĩ sau này nếu chủ tử của cô có băng hà đi chăng nữa thì cũng sẽ giữ nguyên bộ mặt khinh khi như hiện nay, giống như một dạng ướp xác vậy. Nữ nhân ấy đành khó nhọc ngồi xổm xuống đất mà dọn đống bánh rơi tứ tung lên khay đã lật úp trên sàn nhà, mặt mũi mếu máo. Ôn Thịnh từ đâu bước đến thấy Ôn Quýnh đang lúi húi làm việc liền thương xót đỡ cô dậy:

"Hầy. Sạo muội lại phải làm mấy chuyện này, để ta sai người làm" - Rồi tiện tay phủi phủi đất bụi trên vệt áo Ôn Quýnh, bỗng khựng lại khi nhìn thấy mặt đá trên cổ cô.

Ôn Quýnh thấy mình bị nhìn chằm chằm liền gắt gỏng nói:

"Ê Ôn Huynh, sao huynh lại nhìn vào đậu phụ của ta. Biếи ŧɦái!" (là tự cô đa tình thôi) rồi thẳng tay tát vào mặt Ôn Thịnh một cái.

Nam nhân ấy dù đang lơ đễnh nhưng vẫn hoàn toàn tránh được cú tát ấy mặc dù luận về tốc độ, Ôn Quýnh phải thuộc hàng nhất nhì thiên hạ.

"Muội đừng hiểu lầm, chỉ là ta thấy mặt đá trên cổ muội có phần hơi quen thuộc thôi. Mà hỏng hết bánh rồi này, để ta bảo người mang khay khác ra cho muội, muội cứ ngồi với tiểu thư đi." - Y đẩy Ôn Quýnh ngơ ngơ ngác ngác xuống ghế rồi búng tay vài cái gọi người tới lo liệu đống hỗn tạp kia. Đội tạp dịch của hắn rất chuyên nghiệp, trong tức khắc mọi thứ đã biến mất và một đội khác từ sau mang lũ lượt các loại đồ ăn tới bàn.

Vậy là bữa sáng đã trôi qua.

Ba người họ trở về phòng Vọng Thiên để nghỉ trưa. Hư Vô viết thư về cho Nguyễn Võ nhờ đưa cho mình một bình tẩy thanh thủy, thư điểu của Hư Vô đặc biệt ở chỗ nó là con duy nhất có màu xanh lam trong đàn, trên phần lông đậm hơn là gia huy rồng Nguyễn thị. Thư điểu vừa bay đi, Hư Vô ngồi vào bàn lấy một cuốn sổ xanh bọc vải gấm ghi chú lại gì đấy, thi thoảng mắt lại nhìn ra cửa sổ. Một hồi sau gọi Ôn Quýnh đang đứng thơ thẩn ở bên rèm cửa lại:

"Ôn Quýnh, mấy chuyện ta nhờ ngươi, ngươi đã làm chưa."

"Dạ rồi ạ"

"Thế ai là người đầu tiên báo án?"

"Chính là vị giữ "thông thiên phòng", hôm ấy có điện thư gửi về cho cô nương ấy, huynh ấy là người chuyển thư lên sáng hôm đó. Tiểu thư trong gian phòng đó nói đến tối huynh ấy hãy quay lại để nhờ chuyển thư hồi âm. Khi tới nơi thì thấy sự vụ như vậy."

Hư Vô gõ ngón trỏ xuống bàn gỗ, khi khám nghiệm trong phòng cả đêm không thấy có bức thư nào cả.

Hư Vô đi ra phía "hạ địa phòng", người canh giữ nơi này là vị nương tử của vị ở "thông thiên phòng", một cô nương khá trẻ, nhìn qua tưởng mới 14, 15 nhưng không ai biết tuổi thực của vị này đã tam tuần. Nhìn thấy Hư Vô đi tới, địa nương (tên mọi người vẫn gọi nàng trong khách điếm) cầm bội kiếm hành lễ: "Tiểu thư."

Hư Vô đi vào chuyện chính:

"Địa nương, hôm phu quân ngươi tìm thấy án mạng có điều gì kì lạ không. Ví dụ có kẻ nào trong khách điếm này có hành tung khác lạ chẳng hạn. Vì ta biết rằng để lên được tầng cao đều phải có lệnh bài, ngoài ra cũng không thể dễ dàng có thể đột nhập từ phía bên ngoài vì ta biết chủ tử của các người đã bài trí một hệ thống mật quan rất nguy hiểm, khó lòng vượt qua mà không để lại dấu vết gì."

Địa nương ngẫm nghĩ một hồi lâu, chợt nghĩ ra một chuyện: "Đúng rồi!! Tiểu thư nhắc ta mới nhớ ở lầu 7 và lầu 6 đều có hai vị khách đã gần tuần nay rồi chưa đi xuống lần nào, cũng không thấy người mang đồ ăn lên."

"Ngươi có biết họ ở những phòng nào không?"

"Thật ngại quá, ta chỉ phụ trách việc di chuyển, phòng ốc đều do các khách tự do chọn với chủ tử."

"Đa tạ."

Hư Vô sai Ôn Quýnh đi lên lầu bảy còn mình cùng Hoàng Kỳ sẽ tra khảo ở lầu sáu để xem có kẻ nào đáng tình nghi. Mỗi lầu này chỉ có bốn phòng lớn, nên công việc điều tra cũng không có gì là quá khó khăn

Cộc cộc cộc cộc

Trong bốn phòng ở lầu bảy, chỉ có hai phòng không có hồi âm. Hư Vô đứng khoanh tay nói với Hoàng Kỳ:

"Phen này chắc phải nhờ đến Ôn Thịnh rồi."

Hoàng Kỳ gật đầu nhẹ

Trong khi Hư Vô còn đang bàn luận nên làm gì tiếp theo với Hoàng Kỳ ở trên thì ở trên lầu bảy, Ôn Quýnh bước chân sáo gõ cửa từng phòng. Tuy nhiên cô nương này chẳng kiêng kị ai, chủ phòng chưa kịp đi ra đã tự động mở cửa phòng ra để dò xét, quả là không biết trời cao đất dày là gì.

"Haha cho ta nhìn một chút"

Một đôi nam nữ đang hành sự liền hét toáng lên

Ôn Quýnh thản nhiên đóng cửa lại, lầm bầm: "Xem tí thôi mà sao phải căng thẳng vầy."

Phòng thứ hai

"Uỳnh"

Một bà lão đang ngồi thêu thùa giật mình mà rơi cả khung thêu và kim chỉ.

"Hì hì...lão..."

Chưa kịp nói hết câu là lão đã bất tỉnh nhân sự. Ôn Quýnh nhẹ nhàng lùi ra rồi khép cửa lại, coi như chưa từng thấy gì. Không biết không có tội.

Đến phòng thứ ba, vẫn là phong thái dứt khoát đấy, cánh cửa gỗ bị đẩy toang, bung cả khóa cài bên trong. Tuy nhiên phòng này trống huơ trống hoác. Ôn Quýnh bèn lấy làm lạ, cớ sao khóa trong mà phòng lại không có ai? Vậy không thể nào là phòng không khách. Cửa sổ mở toang hoang, cô nương ấy thử thỏ đầu ra dò xét, thấy có một mảnh vải xanh rêu thêu cánh hạc ánh bạc mắc lại.

"Tại sao lại có một mảnh y phục mắc lại ở đây? Chắc hẳn kẻ trong phòng đã dùng đường này để ra ngoài. Nhưng sao cửa chính không đi lại đi cái đường này. Xét từ độ cao này mà nhảy xuống thì khác nào tự sát. Chắc chắn tên này có khinh công không tồi, hoặc là đã chết mất xác..."

Trong lúc Ôn Quýnh còn đi lại trong phòng nhấc lên đặt xuống từng đồ vật một thì đứng ở cửa phòng là đã có một thiếu niên không hiểu từ đâu xuất hiện, đứng khoanh tay dựa vào khung cửa gỗ, khàn giọng nói:

"Kẻ nào dám đột nhập vào phòng của bổn thiếu gia."

Ôn Quýnh giật mình "nhẹ" một phen rồi quay ra:

"Ta đang hành sự phá án thay mặt cho Nguyễn Thị. Ngươi là ai mà dám cản trở ta thi hành công vụ."

"Ta chẳng cần biết Nguyễn thị nhà các cô là nơi quỷ quái nào mà đến phép tắc thông thường cũng không thông. Quả là đáng xấu hổ."

"Ngươi bảo nhà ai đáng xấu hổ?" - Ôn Quýnh như bị động phải mồ mả tổ tiên, sửng cồ lên, rút dao từ bên hông ném thẳng về tên kia. Dám không coi thế gia nhà cô ra thể thống gì, đúng là không biết trời cao đất dày.

Kẻ kia cũng chẳng vừa, nhanh chóng đỡ được vũ khí và phản đòn lại, trong tức khắc lưỡi dao phản chủ, lao vun vút về phía nữ tử áo đỏ. Nam nhân kia cong môi cười tự mãn. Nhưng hắn đâu biết áo bào của Ôn Quýnh vốn được dệt từ kim sợi Nguyễn Thị, nhẹ như lụa nhưng không dao không thương tầm thường nào có thể xuyên qua. Ôn Quýnh chẳng còn kiêng nể gì người đối diện nữa, vút tới cận chiến tay đôi với kẻ này.

Một nam một nữ

"Hành sự" trong phòng

Đồ đạc rơi tứ tung.

Không những động thủ liên hồi mà hai kẻ còn động khẩu liên hồi chửi mắng nhau:

"Cô nương xinh xắn như cô mà lại đi náo loạn vậy, người nhà cô không chê cô lỗ mãng à?" - Hắn rướn mày nhìn một lượt rồi nhận xét.

"Không!" Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Ế, hắn vừa khen mình xinh à?"

"Hừ. Nam nhi mà lắm mồm lắm miệng đi ra tay với phụ nữ, ngữ người như ngươi trời đất không tha, chắc chắn ngươi cũng sẽ làm cẩu độc thân đến già, ai lấy ngươi chỉ có thể họ nhà TRƯ* hoặc chắc chắn là tròn quay xấu xí!!!"

*trư = heo

"Nếu là trư cũng chắc chắn là tốt phận hơn ai lấy phải cô. Cái gì mà Nguyễn thị thế gia, chẳng qua cũng chỉ là tên một cái đàn* thôi mà." - Nam nhân ấy vẫn cao giọng khiêu khích, mắt liếc xéo tỏ vẻ đanh đá.

*Đàn nguyễn (chữ Hán: 阮; bính âm: ruǎn): loại đàn có thân hình tròn, lớn và là tổ tiên của đàn nguyệt.

"Tiểu thư ta chắc chắn không tha cho ngươi!! Hừ!"

Phía trên Ôn Quýnh không ngừng gọi hai tiếng "tiểu thư". Tuy nhiên người đó đâu có nghe thấy gì, chỉ hắt xì liên tục:

"Tỷ bị cảm hay sao?"

"Không có, chỉ cảm giác giống như bị nhắc tên.....Hắt xì" - Mũi cô đỏ ửng lên nhìn cũng như sắp đổ bệnh đến nơi.- "Mà nơi đây dù là khách điếm nhưng thực an tĩnh, tựa như chẳng có ai vậy"

Nguyên do của sự vụ này là do Lịch Nhãn được trang bị một hệ thống cách âm ngầm giữa các lầu, dù Ôn Quýnh có khản cổ đến đâu, Hư Vô cũng sẽ chẳng nghe thấy gì hết.

Hai kẻ đang tay đấm miệng đánh bỗng bị hai viên bị điểm huyệt, người cứng ngắc, ngã uỵch xuống sàn nhà rồi bị một bàn tay rắn ròi lôi xềnh xệch xệch xuống cầu thang.

"Ui a...ẹ ay ôi...."-Cả hai đồng thanh ca cẩm

Ôn Thịnh thả bịch hai người kia xuống ghế, thở ngắn thở dài:

"Hai vị cô nương công tử có phải muốn ta không có chỗ làm ăn nữa hay không? Hai người đập phá như vậy dọa khách của ta lũ lượt kéo đi hết. Lão phu nhân bất tỉnh ban nãy, mở mắt ra thấy hai người liền sợ hãi thừa sống thiếu chết chạy xuống đây kêu la. Tổn thất này ai đền bù đây." - Hắn day day hai bên trán - "Ôn Quýnh, muội có biết rằng một đêm tầng hai người vừa phá phách được tính theo cây vàng không, khách của ta thường đặt dài hạn, mà giờ không đâu lại bỏ về hết, giờ lại không còn là mùa cao điểm, ta kiếm đâu ra khách thay thế. Muội nó xem ta phải xử trí làm sao?"

Ôn Quýnh chỉ chạy trong đầu 1 ngày mười cây, chẳng hạn người ta thuê từ giờ đến tết...vậy là 300 cây vàng, nhân lên 3 lần...

Hư Vô từ phía sau lạnh lùng bước tới, Ôn Quýnh mới trưng bộ mặt mếu máo của mình ra, mong được xá tội.

Thiếu niên kia cũng mặt tái mét đổ mồ hôi hột.

Vị tiểu thư phía sau chỉ lãnh đạm nói một câu, bao âu lo của hai kẻ kia ngay lập tức tan biến:

"Thiệt hại hết bao nhiêu, cứ ghi sổ, ta sẽ thanh toán."

Ôn Quýnh trút được mối lo, liền nhớ ngay ra kẻ thù ở trước mắt, quay ra mách với chủ tử:

"Tiểu thư! Kẻ này lén lén lút lút, ngoài ra còn có dấu hiệu hắn tẩu thoát bằng cửa sổ. Chắc chắn hắn thuộc diện tình nghi, ngoài ra còn dám hạ nhục Nguyễn Thị, tội đáng muôn chết."

Rồi quay ngoắt kẻ bên cạnh liếc xéo một cái:

"Ngươi nhìn đây, đây chính là Hư Vô nhị tiểu thư của Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ, một trong ngũ đại anh tài. Ngươi còn không mau hành lệ."

Kẻ kia chỉ khịt khịt mũi đáp:

"Ăn vận tầm thường như vậy mà dám nhận là tiểu thư. Thụy Khuê Thiên Hướng phủ là cái xó nào, bổn thiếu gia ta chưa từng nghe qua."

Hư Vô không chấp với kẻ dưới, nhưng nhìn kiểu cách ăn mặc của thiếu niên này liền nghĩ hắn có thân phận không hề tầm thường, bèn hỏi danh tính:

"Xin hỏi thiếu hiệp đây danh xưng như thế nào?"

"Ngươi đã hỏi thì ta cũng chẳng việc gì phải giấu. Lão tử ta Là Vương Bác, đệ nhất công tử của Lạc Dương Cổ Thành."

Vương Thị vốn là một gia tộc lâu đời ở phía đông bắc Nã Giới, Hư Vô có vài lần gặp phụ mẫu của tiểu tử này để thỏa lập giao thương. Lần cuối thấy tiểu tử này cũng đã gần 7-8 năm trước, giờ đã lớn vậy rồi.

"Thì ra là Vương đệ, không ngờ đã lớn vậy rồi. Vương Hàm thành chủ có khỏe không? Lâu rồi ta chưa đến Lạc Dương, chắc hẳn vẫn non xanh nước biếc, cảnh sắc tuyệt hảo. Thuộc hạ của ta mới xuống núi, không biết trước biết sau, mong đệ bỏ qua."

Hư Vô quay sang nhìn Ôn Quýnh:

"Còn không mau hành lễ xin lỗi Vương công tử."

"Nhưng mà..."- Ôn Quýnh tức tối...công tử thì công tử...

"Tiểu nữ Ôn Quýnh lỗ mãng, mong công tử thứ lỗi." - Dù cái tôi có cao như thế nào cũng không muốn làm tiểu thư phải nói đến lời thứ hai, cô đành cắn răng cúi xuống xin lỗi hắn cho qua chuyện

Thấy nữ tử ấy hạ mình, Vương Bác thấy không thoải mái lắm. Dù gì chủ tử của cô ta cũng có vẻ là một người biết lễ nghĩa, tính hắn không phải là kẻ chấp vặt, liền đỡ Ôn Quýnh đứng thẳng mình, lúng túng nói:

"Ta đâu cần lời xin lỗi này ... cô cũng chỉ là muốn giữ thể diện." Hắn nhìn thẳng vào nữ tử kia, khoanh tay cười sảng khoái nói: "Ngoài ra lâu rồi ta chưa được đấu với ai ngang cơ như vậy. Lần sau chắc chắn ta sẽ thắng."

Hóa ra vị này không hề nhỏ nhen để bụng, tính tình hơi ngỗ ngược một chút thôi. Với cự li này mới nhìn rõ được dung mạo thiếu niên này. Da trắng ngần tựa tuyết, môi ửng hồng như cánh đào chớm xuân, mũi cao thanh tú, đôi mắt long lanh tựa hồ nước đêm thu, tưởng chừng có thể nuốt trọn ánh sáng của cả bầu không này.

Vương Bác vỗ vỗ lên đầu Ôn Quýnh vài cái rồi nói cô đừng bận tâm nhiều.

Hình như ai đó đang đỏ mặt.