Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 58: Bệ hạ... Ngài phải đòi lại công bằng cho nô gia!

Âu Dương Tung Hoành híp mắt, nghểnh cổ để nhìn rõ hơn tình hình bên trong quán, một khi tên thái giám Liên Phúc đáng ghét kia đã ra tay thì ắt hẳn đã nắm chắc mười mươi rồi, tuy rằng trông tên đó có vẻ ái nam ái nữ, nhưng quả thực tu vi của gã rất mạnh.

“Thất phẩm Chiến Thánh, mặc dù so ra thì kém Lão Tiêu một chút, cũng chỉ mạnh hơn bản tướng quân có tí xíu, nhưng vẫn có thể dễ dàng truy nã tên Tiêu Nhạc đang bị trọng thương”, Âu Dương Tung Hoành vừa chun mũi vừa bĩu miệng thầm nghĩ.

Những tướng sĩ đằng sau hắn cũng tò mò ngó vào bên trong, nếu có thể bắt được Tiếu Nhạc, đó sẽ là một chuyện đáng mừng khiến toàn bộ Đế quốc chấn động biết chừng nào! Thế nên bọn họ đều không muốn bỏ lỡ giây phút được chứng kiến kì tích xảy ra này. 

Tiêu Mông khẽ nhăn mày, nét mặt chợt thay đổi, chân khí toàn thân tuôn ra ào ào, bao phủ trên bộ áo giáp của hắn.

Một cơn cuồng phong tràn ra từ trong quán nhỏ, cuồng phong tựa rồng, mang theo một luồng khí thế khiến người ta phải kính sợ cuồn cuộn lan rộng ra.

Cái cổ đang nghểnh lên của Âu Dương Tung Hoành chợt cứng đờ lại, sau đó hắn trợn mắt mắng: 

- Mẹ kiếp!

Hắn quay người ôm lấy tiểu nha đầu.

"Uỳnh!" 

Cuồng phong giống như một con rồng lớn đang uốn lượn, sau đó trực tiếp nổ mạnh trên lưng khiến cả người hắn bay vút lên.

Nhưng cũng may, mặc dù cuồng phong rất mãnh liệt, lại còn... hơi hôi, nhưng vóc dáng Âu Dương Tung Hoành vạm vỡ, hơn nữa sức gió cũng yếu dần nên cũng không khiến hắn trông quá chật vật.

Dẫu sao Âu Dương Tung Hoành cũng có tu vi lục phẩm chiến hoàng. 

Âu Dương Tung Hoành xoay người đáp xuống đất một cách hoàn hảo, sau đó hắn khẽ xoa đầu Âu Dương Tiểu Nghệ trong lòng mình, cười nói:

- Con gái ngoan, thấy cha con lợi hại không?

Âu Dương Tiểu Nghệ không nói gì, chỉ liếc nhìn hắn, "xì" một tiếng khinh bỉ. 

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Chợt có ba bóng người xoay tròn kèm theo tiếng kêu thảm thiết, sợ hãi bay ra từ trong quán ăn nhỏ.

Mặc dù tóc Tiêu Mông cũng hơi bay lên nhưng cơ thể vẫn vững như đá, không hề lay động chút nào trước cơn cuồng phong này, hắn nhanh tay lẹ mắt túm lấy một bóng người.... 

Ồ? Tiêu Mông hơi sững sờ, cảm giác mịn màng này là cái quái gì?

- Ôi chao, Tiêu tướng quân thật đáng ghét, mau buông người ta ra đi!

Một giọng nói ai oán pha lẫn ngại ngùng the thé vang lên. 

Tiêu Mông ngạc nhiên nhìn tổng quản Liên Phúc cả người trần truồng, chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc đang bị hắn dùng một tay túm lấy.

- Khụ khụ... Làn da của công công không tệ.

Tiêu Mông khẽ ho khan, buông Liên Phúc ra rồi bình tĩnh nói. 

Liên Phúc hờn dỗi trợn mắt liếc nhìn Tiêu Mông, sau đó tức giận nhìn vào trong quán ăn nhỏ, con chó kia... chắc chắn không phải là loại chó bình thường!

"Rầm rầm!"

Tiêu Nhạc và Hồn Thiên Đoạn cũng bị đụng ngã vào vách tường, hai người ngã xuống đất, quần áo đều bị xé rách trong cơn cuồng phong đó, để lộ ra cơ thể trần trụi, toàn thân chỉ thừa lại mỗi chiếc quần cộc. 

- Tiêu Nhạc!

Tiêu Mông vừa liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Nhạc bị ném bay ra ngoài, ánh mắt lập tức tóe ra sát ý cuồn cuộn ngất trời, hắn vừa dậm chân lao về phía Tiêu Nhạc một cái, mấy viên gạch dưới đất đều lõm xuống vỡ tan tành.

Toàn thân Tiêu Nhạc đầy máu, lảo đảo đứng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười khó hiểu. 

- Tiêu Mông... Ngươi không cản được ta, ngày hôm qua như thế, hôm nay cũng vậy thôi!

Vừa dứt lời, tiếng kiếm chợt ngân vang trên không trung giữa ngõ nhỏ, có mấy bóng người rơi xuống chắn trước người Tiêu Nhạc.

Bốn người, ba thanh trường kiếm lơ lửng giữa không trung, khí thế mãnh liệt đột nhiên bùng lên. 

- Kiếm Hư Các! Cửu Tinh Quan!

Tiêu Mông cau mày, cơ thể không hề ngừng lại, hắn tung ra một chưởng mang theo uy lực cực lớn, chân khí gần như muốn xé nát cả không khí.

Ba vị kiếm khách vừa vung kiếm lên, ba thanh phi kiếm lập tức hóa thành một kiếm trận che chắn phía trước. 

Còn lại một vị đạo nhân, tay bấm ấn ký, đánh ra một luồng chân khí ném tới nắm đấm của Tiêu Mông, cả ba va chạm trong không khí dẫn tới chấn động không nhỏ.

Phụt!

Bốn người che trước Tiêu Nhạc đều nôn ra một búng máu tươi, bọn họ lui về sau một bước rồi nắm lấy Tiêu Nhạc và Hồn Thiên Đoạn rời đi. 

Cơ thể Tiêu Mông hơi lảo đảo, toàn thân hơi run lên mới khiến luồng khí kình xung quanh cơ thể dần tiêu tan. Nhưng cũng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Tiêu Nhạc đã bị kẻ khác mang đi mất.

- Mẹ kiếp. Quả nhiên Tiêu Nhạc còn có hậu chiêu!

Tiêu Mông không cam lòng chửi thầm. Hắn nện một cú lên vách tường, bức tường trong ngõ nhỏ lập tức hiện lên những vết nứt chằng chịt. 

- Tất cả đều tại con chó lớn màu đen này! Vốn dĩ Tiêu Nhạc đã bị chúng ta bao vây cả rồi, cho dù có mọc cánh cũng khó thoát được. Cớ sao mi lại thổi hắn ra ngoài chứ!

Liên Phúc cực kỳ tức giận, vừa quay đầu bèn vung bàn tay làm động tác liên hoa chỉ trỏ vào trong quán ăn nhỏ.

- Ngươi đang dùng tay chỉ ta? 

Một con chó thong dong bước ra, nó đứng trước cửa quán ăn, từ trên cao cúi xuống nhìn Liên Phúc.

- Tạp gia đang nói mi đấy! Đừng tưởng mi đánh lén được tạp gia nên tạp gia sẽ sợ mi nhé!

Liên Phúc uốn éo cái eo thon, õng ẹo nói. 

Miệng chó của Tiểu Hắc hơi cong lên, nở một nụ cười sâu xa...

Sau đó, Liên Phúc lập tức cảm nhận được một luồng uy áp cuồn cuộn từ chín tầng trời đổ ập xuống cơ thể gã, như thể bị cả một ngọn núi lớn đè gã nằm bất động trên mặt đất.

Liên Phúc đờ đẫn, mái tóc bạc dài che lấp khuôn mặt gã... thật là mất mặt. 

Tiêu Mông cảm thấy cực kì ngạc nhiên, loại uy áp như vậy... con chó đen này vậy mà lại là cửu phẩm chí tôn linh thú!

- Bộ lão bản, lần này là do tại hạ đã mạo phạo, không biết ngài có thể khiến vị "Cẩu gia" này nương tay được không?

Tiêu Mông khẽ chắp tay nói vọng vào quán ăn. 

Bộ Phương bước ra ngoài, vóc người cao gầy, mái tóc dài dùng sợi dây nhung buộc gọn, toàn thân toát lên cảm giác rất gọn gàng, ngăn nắp.

- Tiểu Hắc này rất lười, tính tình lại không tốt. Lần này coi như là một bài học dành cho thái giám vậy. Lần sau nhất định phải nhớ, đến chỗ ta phải chú ý quy củ.

Bộ Phương hờ hững nói. 

Nói xong, Bộ Phương khẽ xoa bộ lông sạch sẽ, mềm mại của Tiểu Hắc, thong thả nói:

- Đừng đùa nữa, thả thái giám kia ra đi.

Tiểu Hắc quay đầu ra chỗ khác, nói: 

- Nếu ta nói không thì sao?

- Thế thì ngày mai ta sẽ dậy muộn một chút, không luyện tập nấu ăn nữa...

Bộ Phương lại dùng cái vẻ mặt hững hờ kia nghiêm túc nói chuyện. 

- Được rồi, ta thả.

Tiểu Hắc khẽ lầm bầm, trợn mắt lườm Bộ Phương, ung dung thong thả cất bước đi về phía góc tường, tự tìm một chỗ thoải mái nhất nằm xuống ngủ.

Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên... thì ra bảo vệ cuối cùng mà hệ thống nhắc đến chính là con chó đen suốt ngày chỉ ăn không làm này. Quả nhiên, với cái tính soi mói bủn xỉn của hệ thống thì sao có thể nuôi ra một con chó đen đang chuẩn bị tiến hóa thành lợn như vậy chứ. 

- Ôi chao~ Cái eo của tạp gia!

Liên Phúc cảm thấy sức ép trên người mình đã biến mất, bèn vội vàng bò dậy từ dưới đất lên, gã hoảng sợ nhìn Tiểu Hắc, ngậm miệng không nói gì, chỉ vội mặc quần vào rồi ỉu xìu chạy đi.

- Đại Hắc thật là giỏi! 

Âu Dương Tiểu Nghệ vui vẻ vỗ tay, đôi mắt cong cong thành hình trăng khuyết.

- Mạnh hơn cả cha ta nữa.

Âu Dương Tung Hoành cảm thấy dường như có một mũi tên vô hình đâm xuyên vào trái tim. Trong mắt con gái ngoan, hắn còn không bằng một con chó. 

- Cảm ơn Bộ lão bản.

Tiêu Mông trịnh trọng cảm ơn hắn, sau đó liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm ngủ ngon lành một cái rồi quay đầu rời đi.

Bỗng chốc tất cả cường giả đều lần lượt rời khỏi ngõ nhỏ như thủy triều rút lui, Âu Dương Tiểu Nghệ cũng bị Âu Dương Tung Hoành đưa về, trước khi đi, tiểu nha đầu còn vui vẻ vẫy tay chào Bộ Phương. 

Khi tất cả mọi người đều đi rồi, Bộ Phương liếc mắt nhìn Tiểu Hắc đã ngủ say rồi bước vào nhà, đóng cửa lại.

...

- Hoàng thượng, ngài phải đòi lại công bằng cho nô gia đi, hắc điếm đó quả là càn rỡ, không coi vương pháp ra gì! Còn dám che dấu tội phạm! Nô gia ra tay... bọn họ còn lột sạch quần áo của nô gia nữa! 

Liên Phúc ấm ức hướng về phía Cơ Trường Phong đang ngồi trên long ỷ tố khổ, cả khuôn mặt đều nhòe nhoẹt nước mắt.

Hoàng đế chỉ cười an ủi Liên Phúc mấy câu, ánh mắt dừng trên người Tiêu Mông đứng thẳng giữa đại điện.

- Tiêu tướng quân... Quán ăn nhỏ đó thực sự thần kỳ như ngươi nói sao? Có một con cửu phẩm chí tôn linh thú trấn thủ? 

- Những lời vi thần nói đều là sự thật.

Tiêu Mông nghiêm túc.

Ánh mắt hoàng đế bệ hạ hơi nhíu lại, khẽ vuốt chòm râu bạc, cười nói: 

- Nghe nói đồ ăn của quán ăn nhỏ đó rất ngon... Còn có lời đồn rượu của quán còn ngon hơn cả Quỳnh Tương Ngọc Dịch hả?

- Trẫm... quả thực cũng hơi tò mò.