Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 20

3k9 từ :3

“Đánh em, đau lòng anh.” =)))) Hy vọng ngày nào đó sẽ thấy câu này của b nam 9

Bưu điện phố Bali cách cửa hàng bách hóa không xa, đây là một tòa nhà ba tầng, ở đây đều là những ngôi nhà trệt nhỏ tồi tàn trên ngã tư đường, cũng xem như là những ngôi nhà cao tầng.

Ở cửa có một người đàn ông cao gầy, đeo kính gọng vàng, thanh niên hào hoa phong nhã không kiên nhẫn nói với một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi: "Mẹ, con phải đi làm đây. Sao lại xin cho con nghỉ?"

"Con đã là chủ nhiệm rồi, ai có thể quản được con? Con chỉ cần đi gặp xong là về. Mẹ nói cho con biết, cô gái lần này rất xinh đẹp, người giới thiệu cho mẹ nói, chỉ cần con liếc mắt một cái chắc chắn sẽ vừa ý."

Trên khuôn mặt trắng nõn của người thanh niên nở một nụ cười khinh thường. Một người làm bảo mẫu, mỗi ngày làm bao nhiêu việc nặng thì bộ dạng có thể tốt đến mức nào chứ? Phương Tuấn Quý hắn tốt xấu gì cũng là người có mặt mũi ở cửa hàng bách hóa và khách sạn quốc dân, nếu để cho người khác biết mình tìm được một bảo mẫu để xem mắt còn không khiến cho họ cười rớt răng à?


"Không sao, công việc đã sắp xong rồi. Gia đình chúng ta thu xếp được. Con chỉ việc đi xem mắt mà thôi. Người giới thiệu đã cam đoan rồi. Cô gái này còn có tay nghề thủ công nữa."

"Cam đoan?" Người giới thiệu nào mà hắn gặp trước đều không ba hoa chích chòe chứ, nói hắn sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp cô gái đó. Nhưng thật tiếc khi hắn không thích một ai trong số họ. Người thì thấp hoặc xấu, người thì bàn tay thô ráp như ván cửa, hoặc bàn chân to như cái thuyền, hoặc không thể giao lưu với nhau được, vì vậy mà kéo dài đến 27 tuổi.

"Con nghe lời mẹ đi xem một lần đi, xem nhanh rồi về. Xem có hợp ý hay không, nếu hợp thì mẹ lập tức đi tìm cha mẹ cô ấy xin cưới, còn nếu thấy không hợp thì đi lướt qua, đứa nhỏ này, người giới thiệu lần này rất đáng tin cậy, không phải là thân thích bên cha ngươi giới thiệu, mà người giới thiệu lần này là người trong khu quân sự. "


"Là ai?"

"Đó là con dâu của cháu trai phụ trách hậu cần trong quân khu. Là bạn của cha ngươi bên cục lương thực. Tôn Trường Vĩ và cha con cũng thường xuyên liên lạc."

“Là người lần trước tìm con mở kho hàng mua đồ thanh lí sao?” Anh nhớ rằng người phụ nữ đó đã mua rất nhiều vải bố, còn có một số đồ len cao cấp bị lỗi, ấm nước, giày và mũ và nhiều vật dụng hàng ngày khác nhau, vì chúng là những sản phẩm đã bị lỗi cho nên không cần phiếu, người phụ nữ kia mua một hơi hết những thứ đó với giá hơn 300 tệ, ánh mắt rất độc, chuyên chọn những món hàng bị lỗi nhiều nhất.

"Đúng vậy, là cô ấy, Tuấn Quý à, con đã hai mươi bảy tuổi rồi, tết năm nay là hai mươi tám tuổi. Mẹ chỉ có một đứa con trai là ngươi thôi, nếu con không muốn kết hôn... Không những bất hiếu với cha còn..."


"Được rồi, được rồi, phiền phức quá, con sẽ không tìm một người làm bảo mẫu đâu."

...

Ôn Hinh đi theo vợ của tiểu Tôn ra khỏi cổng khu quân sự đã thấy có chút hối hận, cô nghĩ thầm, muốn bán chút đồ này nọ mà phải xây dựng trước một mối quan hệ, còn hy sinh nhan sắc có đáng không nhỉ?

Nếu xem mắt vừa ý thì tốt, còn nếu thất bại thì làm sao bây giờ?

Liệu bên kia có giúp cô đi lên con đường này không? Mà mấu chốt là con đường này ở trong tay đối phương, thời đại này không có hợp đồng hay bằng chứng nào khác, nếu nói chuyện không được chắc chắn con đường này sẽ không còn. Chẳng lẽ cô phải vì con đường kiếm tiền này mà lừa dối kết hôn sao?

Nhưng bây giờ không phải là lúc từ chối, cô đã đi được nửa đường rồi, cô có chút hối hận, vợ của Tôn Trường Vĩ cũng không dễ nói chuyện, Ôn Hinh sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể cắn răng đi theo, đến lúc đó thì nói sau.
Trong khi im lặng suy nghĩ, vợ của Tôn Trường Vĩ đã vui vẻ nói: "Đến rồi, chính là ngôi nhà phía trước trồng cây dương kia là nhà trai của dì. Cách nơi làm việc của nhà trai rất gần. Chỉ cần đứng ở đó và đi bộ xung quanh một chút bên kia sẽ có người vẫy tay kêu chúng ta lại. "

Ôn Hinh lập tức đi theo sau cô con dâu hậu cần.

Mẹ của nhà trai kéo Phương Tuấn Quý từ cửa hàng bách hóa sang bên này, chỉ cách nơi đó hơn hai trăm mét. Khi hắn bước đến, trước khi người phụ nữ và người giới thiệu đến Phương Tuấn Quý đã gõ ngón chân không kiên nhẫn. Mẹ hắn cũng vậy. Biết là lãng phí thời gian mà còn kéo hắn lại đây, thậm chí còn bắt hắn đợi, những cô gái có công ăn việc làm đàng hoàng và ngoại hình ưa nhìn thì không tìm cho hắn, lại tìm một bảo mẫu mà hắn chưa thấy mặt, hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Lại đây, nhanh lên, mau ra đây, chào đón người ta một chút.” Dì của Phương Tuấn Quý thấy có người đi qua, lập tức chạy đến, giục hai người nhanh lên. Mẹ của Tuấn Quý là Lưu Quyên nói với con trai: “Trước mặt người giới thiệu không thể bày sắc mặt như thế với người ta, cười cho có cũng phải cười đến cuối cùng cho mẹ, còn nhìn trúng hay không thì để nói sau. "

Nói chung, phải là nhà trai đến nhà gái xem mắt, dù sao cũng là người muốn gả cho hắn, hắn phải chủ động, nhưng ai bảo điều kiện con trai của bà tốt quá chi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành để nhà gái đến đây. Bình thường thì cô gái nào nghe nói điều kiện của Phương Quý Tuấn tốt như vậy, còn là chủ nhiệm của cửa hàng bách hóa đều rất nhanh đồng ý.

Suy cho cùng, ở thời đại này, nhà máy sản xuất thịt và cửa hàng bách hóa đều là những nơi mà ai cũng muốn chen vào, là đơn vị nổi tiếng. Nên không cần phải lo lắng về việc tìm kiếm đối tượng, các cô gái đều bằng lòng chủ động, nhưng chỉ tiếc dù là một người hắn cũng không nhìn trúng.
Lúc này Phương Tuấn Quý chỉ muốn nhìn một chút rồi rời đi, lần sau nhất định phải kiên quyết giải thích với mẹ mình sẽ không xem mắt những người không có việc làm chính thức, làm lãng phí thời gian.

Sau khi ra khỏi cổng, một nhóm người đứng dưới gốc cây dương, dì tám và dì bảy trong gia đình họ Phương đều tham gia góp vui dưới tàng cây, mẹ hắn và các dì đều đi lên trước chào hỏi và mỉm cười lịch sự với người giới thiệu.

Trên mặt Phương Quý Tuấn lộ ra vẻ chán nản, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp trong bộ váy trắng, tóc đen, môi đỏ mọng đang đứng đó mỉm cười dịu dàng.

Trong nháy mắt, trái tim hắn "thình thịch" nổi lên những gợn sóng, hắn nhịn không được lấy tay đẩy chiếc kính trên mũi của mình.

Người ở thời đại này đã lâu lắm rồi không có người mặc đồ màu trắng xinh đẹp này, hầu như mỗi người ra đường đều mặc màu xám, mặt mày cũng đầy sự chán nản, không phải là khuôn mặt sạm nắng như đất đen thì là hai má gầy hóp lại, không đẹp, hoặc màu da vàng vàng, thỉnh thoảng lại có một người mặc màu trắng nhưng lại có vẻ ngoài béo và xấu xí.
Nhưng người trước mắt này hình như là một sự tươi đẹp trong nhân sinh u ám này, loại khí chất thuần khiết, kiều diễm tận sâu vào trong xương tủy đó, thoáng cái đã thu hút sự chú ý của hắn.

Lúc người giới thiệu đến giới thiệu cho Phương Tuấn Quý, đối phương còn mím môi cười híp mắt nhìn hắn, ngay lúc đó hắn cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình bóp lại.

Cả người bị mắc kẹt trong vẻ đẹp thuần khiết và xinh đẹp của cô, không thể thoát ra được, thẳng đến khi mẹ hắn là Lưu Quyên đẩy hắn ra một chút, hắn mới tỉnh lại, thậm chí còn có chút lo lắng, dưới cái nhìn của đối phương, hắn đẩy kính xuống nói: "Ừm, xin chào, đã vất vả rồi, vào phòng nói chuyện đi.” Vừa nói, hắn vừa ân cần tránh sang một bên, cố gắng che chở cho Ôn Hinh bước vào nhà.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Lưu Quyên - mẹ của Phương Tuấn Quý đã lập tức nhìn ra, bà biết đứa con này đã nhìn trúng rồi.

Nếu không, hắn sẽ không khách sáo như vậy.

Bà vui sướng, bước đến nắm lấy đôi bàn tay của Ôn Hinh, cầm bàn tay nhỏ bé niết vào tay, mềm mại như không xương, trơn nhẵn mịn màng, thoạt nhìn giống như người không thường xuyên làm việc.

Bà thầm thở dài trong lòng, phụ nữ mà có bộ dạng xinh đẹp, đa phần đều là những kẻ yếu ớt không thích làm việc, nhưng thôi, chỉ cần con trai bà nhìn trúng, lấy về sinh con đẻ cái cho nhà họ Phương thì tổ tiên cũng phải ngồi dậy mà xem. Bà vừa kéo tay Ôn Hinh, vừa thiệt tình ân cần hỏi han cô.

Còn tranh thủ chút thời gian cúi đầu nhìn xuống một chút, bàn tay này trắng nõn, mềm mại, đầu ngón tay thon nhỏ, khít khao, trên mu bàn tay có những vết rỗ nhỏ, nghe người ta nói những phụ nữ như thế này, sau khi lấy lập gia đình có thể làm chồng yêu thương đến tận xương, sẽ không làm cho người vợ ăn một chút khổ nào.
Mà cô gả vào với gia đình họ Phương thì không cần phải làm bất cứ điều gì.

Chuyện này xem như đã mở ra một cánh cửa, dì của Phương Tuấn Quý và mấy dì bảy dì tám của gia đình họ Phương lập tức nhiệt tình chào đón mọi người vào nhà.

...

Ôn Hinh có chút mông lung, lúc trước ít nhiều cũng có chút tò mò, nhưng bây giờ ...

Cô chỉ nghĩ đó chỉ là cuộc gặp gỡ giữa hai người, không ngờ lại là phải gặp luôn cả người thân của người đàn ông đó, từ trong nhà đến bên ngoài có khoảng mười người, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới như đèn pha. Nụ cười trên mặt cô gần như đông cứng lại.

Có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, có vẻ là mẹ của đối tượng của buổi xem mắt mù quáng này, bà đang bóp tay cô, lâu lâu lại bóp cánh tay cô, cô rất sợ ngứa vì da cô rất nhạy cảm, nhưng còn chưa được sự đồng ý của cô người kia đã đột nhiên đưa tay ra véo vào cặp mông trái đào mà cô đã tập squat trong hai năm ở phòng tập.
Bà còn kinh ngạc vui mừng cười nói với người khác: "Cô gái này được nuôi rất tốt, mông to ..." Sau đó khiến cho một nhóm phụ nữ trong phòng cười ồ lên.

Ôn Hinh: "..."

Cô nhìn vào đối tượng xem mắt kia thì thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm vào người cô.

Ôn Hinh: "……"

Thật ra diện mạo của hắn trông cũng khá ổn, cao gầy nhã nhặn, mặc một chiếc áo khoác giống một bộ âu phục, bên trong là chiếc áo sơ mi được cài cúc dưới cổ. Dưới cái nhìn của Ôn Hinh thì tất nhiên là quê mùa đến không nỡ nhìn thẳng, giống như kiểu mặc quần áo có phần lộn xộn như trước kia. Bên trên thì mặc tây trang, còn bên dưới mặc chiếc quần rộng thùng thình, chân thì đi giày thể thao lại phối với bộ đồ quê mùa như thế này, nhưng trong thời đại này mà nói, hắn vẫn mặc rất hợp thời.
Hắn đeo một cặp kính gọng vàng trên mũi, khi nghe mẹ hắn nói cô mông to, rất tốt cho việc sinh con thì trên khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng, như có vẻ rất mong đợi.

Ôn Hinh: "..." Làm cô có chút hối hận về cuộc xem mắt này.

Lúc này cô chỉ có thể nghĩ và tìm lý do để từ chối trước khi sự việc xong xuôi, nhưng những người thân của gia đình kia như tin chắc rằng cô có cảm tình với người đàn ông này, ân cần gắp đường và hoa quả cho cô, rồi đẩy người đàn ông kia ngồi xuống và bắt đầu nói về chuyện kết hôn của họ.

Đây, đây là một cuộc xem mắt sao? Tại sao ngay cả ngày cưới cũng phải quyết định vào ngày hôm nay???

Ôn Ninh lập tức nhìn con dâu của Tôn Trường Vĩ đang cùng cười nói với mẹ nhà trai.

"Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa. Dì xem đó, con trai cháu đã hai mươi bảy rồi. Kết hôn nhanh còn để cháu bế cháu nội, còn chần chừ gì nữa, nếu thời gian thích hợp thì mai chúng ta về nhà Ôn Hinh cầu hôn nhé? Điều kiện nhà chúng ta không thể nói là giàu có, nhưng ‘ba lượt một vòng có đến ba mươi sáu chân’ đấy.” Khi nói điều này, vẻ mặt của Lưu Quyên - mẹ của nhà trai đầy tự hào, điều kiện gia đình nhà bà quả thật là tốt nhất ở đây, con trai bà có năng lực để chọn vợ.
"Trước khi Ôn Hinh gả qua, tiền mừng của các người chỉ có thể nhiều chứ không thể ít. Này cô gái, với dáng vẻ của cô, điều kiện cũng dư dả để kết hôn rồi."

"Cô gái này thật sự quá xinh đẹp. Nếu không con trai dì cũng đã không nhìn trúng? Cháu xem đi, chỉ một thời gian ngắn như vậy mà hắn như muốn bóp chết cô gái bên cạnh rồi." Nói xong, người trong phòng cười vang lên.

Phương Tuấn Quý gần như bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô, mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể cô xộc thẳng vào mũi hắn, cánh tay trắng nõn và ẩm ướt, chiếc váy làm bằng vải mềm ôm sát cơ thể, lúc đến bên cạnh ngồi xuống, ngực hắn như muốn nổ tung lên. Hắn ngồi một lát đã thỏa mãn mà đứng lên, mà lúc này chuyện làm bảo mẫu đã bị hắn quên đi sạch sẽ, ngay cả sự mất mặt cũng không còn nhớ nữa.
Trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, làm thế nào để cưới được cô, lần đầu tiên anh có ý định kết hôn, chỉ khi kết hôn hắn mới có thể công khai ôm cô, thay vì chỉ đứng nhìn.

“Một chút nữa anh đưa em đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm nhé, ở đó có món chân giò ngâm tương làm rất ngon, anh dẫn em đi nếm thử.” Ở thời đại này, vì vật chất thiếu thốn, rất nhiều người gặp khó khăn trên phương diện ăn uống, nên thường sẽ đưa các cô gái đến nhà hàng ăn hai lần, rất dễ dàng.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt dịu dàng của Ôn Hinh, hơi thở gấp đến độ như muốn phun lên khuôn mặt cô, hơi thở hôi hám nhàn nhạt khiến cô khó có thể mở miệng nói chuyện, vừa nhìn đã biết người này không được khỏe mạnh, trong lòng có chút cam chịu. Cô cười cười, tính toán sau lần này sẽ không bao giờ tò mò về những điều vô lý như vậy nữa.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô con dâu của bộ phận hậu cần nghĩ rằng hai người đều đã tâm đầu ý hợp nên mỉm cười và nói với cô: “Ôn Hinh, nếu hai người cảm thấy tốt rồi, thì hẹn thời gian để hai bên gia đình gặp mặt một chút, xem có thể nhanh chóng định ra ngày cưới không, người nhà tiểu Phương đã không chờ được nữa rồi.”

Nhà trai ở đây, hơn nữa còn có thân thích và vợ của Tôn Trường Vĩ, nàng tin chắc rằng cô sẽ đồng ý từ đầu đến cuối, bởi vì điều kiện của nhà trai rất tốt, còn cô như đã trèo cao, làm bảo mẫu và không có một công việc chính thức. Mà người đàn ông nàng tìm có điều kiện tốt như vậy, được Phương Tuấn Quý nhìn trúng mới làm cô xen vào kẻ hở, nếu không đã sớm bị cướp mất từ lâu rồi, nếu tìm một lần nữa chưa chắc đã tìm một người tốt như vậy.
Hơn nữa khi kết hôn xong không cần phải đi làm bảo mẫu nữa, mà vẫn có thể đến làm việc ở cửa hàng bách hóa. Tiền lương của Phương Tuấn Quý không thấp, mà tiền thuộc hết về cô, chắc chắn cuộc sống sau này của hai vợ chồng sẽ ngọt ngào và thân mật. Làm gì có ai không đồng ý chứ, những cô gái khác phải cúi đầu chen lấn để mong gả cho Phương Tuấn Quý đấy.

Ôn Hinh: "..." Trước mặt nhiều người như vậy, cô không thể nói quá nhiều, chỉ muốn nhắc nhở vợ của Tôn Trường Vĩ rằng đã gần trưa, cô phải trở về.

"Này, còn xấu hổ gì chứ. Có gì đâu mà xấu hổ. Phương Tuấn Quý nhà chúng ta là người chiều vợ nhất, lấy nó như rơi vào trong kẹo ngọt. Sau khi kết hôn, nó sẽ đưa hết tiền lương gửi ngân hàng cho con. Còn con làm vợ của hắn cứ ngồi mà đếm tiền. "

Một người thím của Phương Quý Tuấn trêu chọc Ôn Hinh.
"Đúng vậy! Với điều kiện của Phương Quý Tuấn nhà chúng ta,  đập một trăm chiếc đèn lồng cũng khó mà tìm được."

Mới vừa dứt lời.

Chợt nghe thấy tiếng đập cửa mạnh “Rầm rầm rầm” từ bên ngoài.

“Là ai vậy?” Những người trong phòng đều giật mình, có người đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông cường tráng mặc quân phục hét lên: “Vương Phương có ở đây không?

Người mở cửa là dì của Phương Quý Tuấn. Nàng nhìn người đập cửa mà không biết là ai, mắt quét nhìn ra sau thì thấy đến một chiếc xe Jeep to màu xanh lục. Hình như có một người đang ngồi trong xe. Ở thời đại này, ô tô là thứ hiếm. Chỉ có quan lớn mới có thể ngồi, đây là đại diện cho thân phận, quyền lợi thể hiện cho giai cấp.

Nếu là bình thường, nàng sẽ đóng cửa lại mà không nói một lời, nhưng nhìn bộ quân phục của người trước mặt, rồi lại nhìn chiếc xe Jeep quân sự ở phía sau, nàng còn nghĩ rằng cô gái mà Lưu Tô giới thiệu là người sống trong khu quân sự.
Nàng chạy nhanh vào trong nhà.

Người ngoài cửa cũng sải bước theo sau, hắn vừa bước vào, mọi người trong phòng đều nhìn sang, Vương Phương đang nói chuyện thì sững sờ khi thấy có người đi đến, hỏi: “Tôn Trường Vĩ, sao anh lại ở đây?” Người đến không phải là ai khác mà là Tôn đội trưởng bên đội hậu cần.

Ngước mắt nhìn hắn đã thấy Vương Phương, không nói hai lời đã túm nàng lên nói: "Đi, theo ta về nhà."

“Có chuyện gì, có chuyện gì vậy?” Vương Phương không nghĩ rằng chồng mình lại tìm mình ở đây, nàng cũng chưa nói với hắn về chuyện này, làm sao hắn biết được nàng ở đây?

"Ta đang làm mai mối, ngươi đừng làm phiền ta."

"Mai cái gì? Mối cái gì? Mau theo ta về nhà." Tôn Trường Vĩ đột nhiên nổi giận, sau đó nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng nhìn vào Ôn Hinh nói: "Là Ôn Hinh đúng không? Đi cùng với chị dâu ngươi luôn đi."
Tuy ngày thường Vương Phương không sợ chồng, nhưng khi hắn tức giận thì vẫn sợ, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc là có chuyện gì đó.

“Chuyện gì vậy?” Những người khác trong phòng nhìn nhau hỏi: “Chà, Vương Phương, chuyện này…” Lưu Quyên cũng có chút bối rối, lời này vừa nói xong bầu không khí đã không còn như lúc ban đầu. Chồng người ta đã tìm đến tận đây, còn tức giận như vậy.

"Tôi đi trước đây, chắc ở nhà xảy ra chuyện gì đó, như vậy đi, chuyện tốt hôm nay để hôm nào chúng ta bàn lại cũng không muộn."

Ôn Hinh đã muốn rời đi từ lâu, lúc này còn cầu không được, nhanh chóng theo bọn họ đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cổng, Phương Tuấn Quý đã đuổi theo nói: "Ôn Hinh, anh làm việc ở trong cửa hàng bách hóa. Sau này nếu muốn mua gì có thể tìm anh. Không cần tiền, không cần phiếu, anh tặng em. Nếu không có chuyện gì hãy thường xuyên đến gặp anh, anh cũng sẽ đến khu nhà tìm em… ” Hắn không ngừng đẩy cặp kính trên sống mũi, nhìn cô không chớp mắt, cuối cùng cũng tìm được một người ưng ý, nhất định phải cưới về nhà.
Đến khu nhà tìm cô hả? Ôn Hinh sợ quá, đang hối hận muốn chết đi sống lại nên nhanh chóng nói: "Tôi rất bận, sợ không có thời gian, tạm biệt."

Nói xong sau đó quay người rời đi.

Chiếc xe Jeep dừng ở cửa cô tưởng rằng chồng của Vương Phương lái xe đến, chờ khi đến gần, Tôn Trường Vĩ mới nói với cô: "Anh và chị dâu của em còn có việc khác sẽ không trở lại khu nhà. Người theo xe của Diêm đoàn trưởng về đi."

Ôn Hinh: "..." Sao Diêm Trạch Dương cũng ở đây?

Cô chậm rãi đi đến cửa, mở cửa, ngồi bên phó lái, đầu ngón tay của Diêm ma đầu không ngừng gõ vào vô lăng, chờ cô lên xe, hắn lập tức khởi động xe mà không thèm nhìn cô một cái.

Ôn Hinh cảm thấy theo tiếng động cơ gầm rú dường như đang cất giấu lửa giận, có lẽ cô đã cảm nhận được nguy cơ nên ngồi im không dám nói lời nào.