Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường

Chương 8: 8 Mộng Xuân Vô Ngân



"Hỉ sự gì?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Lăng Tiêm Vân cười mà không nói, gã cởi Khổn Tiên Thằng, lại không thi pháp, mà mười ngón thon dài, thong thả ung dung gỡ bỏ.

Gã một bên gỡ, một bên cười nhìn Trần Ám Hương.
Ánh nến yếu ớt, Trần Ám Hương bị động tác chậm rì của gã làm cho không kiên nhẫn, thúc giục nói: "Có thể nhanh lên không."
"Hương Hương, gấp cái gì, này xong rồi."
Lăng Tiêm Vân thu Khổn Tiên Thằng: "Ngươi ở nơi này, ta ở gian phòng bên kia, có chuyện gì cứ việc hỏi ta, chỗ nào của Lan Lăng ngươi cũng có thể đi, nhưng đừng có một mình đi ra ngoài."
"Tại sao?"
"Nơi này rất lớn, sợ ngươi lạc đường."
Trần Ám Hương sau khi ăn vài thứ xong, liền bắt đầu tu luyện.

Chờ y mở mắt, đã vào đêm, mà Lăng Tiêm Vân ngồi ở bên cạnh nhìn y chằm chằm.

"Tại sao ngươi không về phòng của ngươi?"
"Ta muốn ở chỗ này."
Trần Ám Hương không muốn để ý đến gã, vì thế nhắm mắt lại, nhưng cái ánh mắt trước sau vẫn đặt trên y kia, y không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra: "Lăng thiếu chủ không có việc gì để làm à?"
Lăng Tiêm Vân gật đầu, cười nói: "Ta nhìn ngươi tu luyện lâu như vậy lại không hề tiến triển, không bằng đừng lãng phí thời gian nữa."
"Không liên quan đến ngươi."
"Vậy ngươi có nghĩ tới chưa, có lẽ là nguyên nhân thân thể của ngươi, mới dẫn tới ngươi tu luyện khó khăn."
Lời của Lăng Tiêm Vân, Trần Ám Hương cũng nghĩ tới, nhưng y cũng tìm người xem qua, thân thể không có gì trở ngại.
"Mẫu thân ta vừa hay tinh thông y thuật, không bằng để bà xem cho ngươi."
Lăng Li tôn chủ là thánh thủ số một số hai trên thế gian, Trần Ám Hương cũng có chút dao động, nhưng y nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Không cần."
"Đi thôi." Lăng Tiêm Vân cười nói, gã không cho Trần Ám Hương cự tuyệt, trực tiếp lôi kéo người đi.
Lăng Li đang ở phòng trong chăm sóc hoa cỏ, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền nói: "Vào đi."
Dứt lời, Lăng Tiêm Vân kéo Trần Ám Hương bước vào, gã cất cao giọng nói: "Mẫu thân, người xem cho hắn, khi hắn tu luyện luôn vô cùng cố hết sức, con cảm thấy có chút không đúng lắm."
"Bây giờ mới biết tới tìm ta, trở về lâu như vậy cũng không thấy ngươi tới." Lăng Li liếc xẻo gã một cái, tuy tuổi tác đã lớn, lại vẫn có thể nhìn ra tuổi trẻ quốc sắc thiên hương.
"Con không phải tới rồi sao, mẫu thân mau xem thử đi." Lăng Tiêm Vân ghé vào bên tai Lăng Li, nhỏ giọng nói, "Mẫu thân muốn đan dược là do hắn tìm được."

Lăng Li bất đắc dĩ lắc đầu, đan dược kia là bà bặc tính ra tương lai Lăng Tiêm Vân sẽ có sinh tử kiếp mới đi tìm.

Sau đó bà hòa ái nói với Trần Ám Hương: "Ngươi qua đây ngồi bên cạnh ta."
Trần Ám Hương hành lễ, mới ngồi xuống.

Lăng Li âm thầm đánh giá y một phen, vừa lòng gật gật đầu, tay đặt trên mạch y, qua mấy phút thì bảo y đổi tay, đợi sau khi bắt mạch xong, Lăng Li trầm tư hồi lâu, đi đến trước giá sách tìm kiếm một chút, mới cầm một quyển sách, cẩn thận mà đọc lúc lâu.
Khi khép sách lại, Lăng Li thở dài nói: "Haiz, nhất thời ta cũng không biết được là gì, chờ ta đi nghiên cứu một chút.

Các ngươi ra ngoài trước đi, ba ngày sau đến tìm ta."
Sau khi rời phòng, Trần Ám Hương nhìn màn đêm, dù cho y đã buông hết thảy, lại vẫn nhịn không được mà phiền muộn.
Trời cao tại sao lại bất công như vậy.

"Không sao đâu." Lăng Tiêm Vân nói, "Mẫu thân ta đã nói như vậy, là còn có đường cứu vãn được, nếu không được, còn có một cách có thể thử."
"Cách gì?"
"Song tu." Lăng Tiêm Vân mặt không đổi sắc nói.

"Ngươi....!Vô sỉ!" Trần Ám Hương nhất thời mặt đỏ lên, bước chân như bay mà đi về phía trước.

Lăng Tiêm Vân nhếch môi, không xa không gần mà đi theo phía sau, một bên nói: "Thẹn thùng cái gì? Vạn nhất cách này có hữu dụng thì sao."
"Câm miệng!"
Lăng Tiêm Vân đuổi theo phía sau tiếp tục lải nhải, nói suốt một đường đến khi về phòng, ánh trăng gác giữa bọn họ, như lớp lớp tơ lụa mỏng manh vờn quanh.
Ở phía sau, Trần Ám Hương căn bản không thèm để ý đến gã.

Y phát hiện bản thân càng lên tiếng, Lăng Tiêm Vân nói càng quá mức, nhưng y lại nói không được Lăng Tiêm Vân, chỉ có thể nghẹn đến mức mặt mình đỏ thêm.

"Rầm" một tiếng, Lăng Tiêm Vân bị cửa trước mặt ngăn bên ngoài, gã nhớ Trần Ám Hương vừa rồi xấu hổ và giận dữ, có chút khó chịu mà xoa xoa đầu ngón tay.
"Hương Hương, ngủ ngon."
"Cút!"

Trần Ám Hương dùng sức mà lấy chăn chùm mình lại, nhưng ở trong hoàn cảnh an tĩnh, y nghe thấy tim mình đập như nổi trống rõ rệt, một tiếng một tiếng cơ hồ như muốn nhảy khỏi ngực, sau một lúc lâu, y mở hai mắt nhìn cửa sổ mở nửa, màn đêm lấp lánh ánh sao li ti, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt Tống Xuân Đường.

Y bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, đột nhiên nhắm mắt lại, niệm Thanh Tâm Chú đi vào giấc ngủ.
Trần Ám Hương mở mắt ra, phát hiện bản thân nằm ở dưới tàng cây trong một vườn hoa, trên người rơi xuống rất nhiều cánh hoa.

Y chậm rãi ngồi dậy, cánh hoa xao động như mưa rơi, đỡ trán hồi tưởng chốc lát, còn chưa nhớ rõ được gì, đỉnh đầu truyền đến một âm thanh.

"Sư huynh."
Trần Ám Hương vừa ngẩng đầu, liền thấy thiếu niên lang sáng ngời ngồi giữa cành hoa rậm rạp, trong tay cầm một cánh hoa, thả người nhảy xuống, như chuồn chuồn lướt nước dừng trước mặt y.

Hoa rơi tán loạn, Tống Xuân Đường quỳ một gối xuống đất trước mặt y, một tay chống lên thân cây phía sau y, một tay khác cầm hoa cài bên tai y: "Sư huynh, trên người của huynh thơm quá, là dùng hương gì sao?"
"Ta...!không dùng."
"Không tin." Tống Xuân Đường nói: "Ta tự mình tìm."
Trần Ám Hương trong lòng không biết làm sao, y nhìn Tống Xuân Đường càng dựa càng gần, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, thân thể đột nhiên run lên, quang cảnh trước mắt tức khắc như mây khói tiêu tan.
Lọt vào trong tầm mắt là căn phòng trống trải, Trần Ám Hương vô lực mà giơ tay, vuốt vuốt đầu đầy mồ hôi, trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, khi thả tay xuống, y mím môi, cảm xúc mềm mại trong nháy mắt kia phảng phất như còn lưu lại.

Khi đứng dậy vừa mở cửa ra, chính là khuôn mặt Lăng Tiêm Vân, hôm nay gã đã thay đổi một thân xiêm y, chỉ là trên người còn đeo các kiểu trang sức bạc, nhìn thấy Trần Ám Hương, vừa lộ ra một nụ cười, cửa đột nhiên bị đóng lại.
"?" Lăng Tiêm Vân chớp chớp mắt, đi gõ cửa, "Hương Hương, mở cửa."
Trần Ám Hương không muốn mở cửa, nhưng Lăng Tiêm Vân ở ngoài cửa vẫn luôn gõ, rơi vào đường cùng, y mở cửa ra: "Ngươi lại tới làm gì nữa?"
"Hoa ở Hà Cốc đã nở, ta muốn đưa ngươi đi xem."
"Không muốn xem."
"Hoa này một năm chỉ nở một lần, đi xem đi."
Một nén hương sau, Trần Ám Hương ngồi bên Hà Cốc, xung quanh là hoa màu bạc nở rộ khắp núi đồi.
Lăng Tiêm Vân đứng bên cạnh y thổi cây sáo, tiếng sáo như u lan trong sơn cốc, du dương mà mát lạnh.

Càng có muôn vàn con bướm theo tiếng sáo vỗ cánh vờn vờ xung quanh Lăng Tiêm Vân, nhất thời phảng phất giống như tiên cảnh.
Lăng Tiêm Vân thổi xong một khúc, quay đầu nhìn Trần Ám Hương, phát hiện Trần Ám Hương không biết bắt đầu tu luyện khi nào, hiện giờ đã tiến vào Vong Ngã Chi Cảnh (cảnh giới quên mình).


Gã thở dài một hơi, trên mặt cũng không cười, chỉ nhìn chằm chằm ống sáo trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.
Một mùi vị cá nướng dễ ngửi truyền đến, Trần Ám Hương mở mắt, một con cá nướng vàng ươm đưa đến trước mặt y.

"Nếm thử đi."
"Cá này ở đâu ra vậy?"
"Trong sông bên cạnh, mới bắt được, còn rất tươi."
Trần Ám Hương cắn một miếng, xác thật rất tươi, hơn nữa cũng không có xương dăm, y thích nhất loại cá ít xương như thế này, nhịn không được ăn nhiều một ít.
Lăng Tiêm Vân lại đưa cho y một con nữa, y vừa cắn một miếng, lại có chút ngượng ngùng.

Y đã ăn ba con rồi, Lăng Tiêm Vân vẫn luôn nướng cho y, bản thân gã cũng chưa ăn con nào.

"Ngươi ăn đi." Lăng Tiêm Vân nói: "Cá này ta đã ăn từ nhỏ ăn đến lớn, không thích ăn nữa."
"Lăng, Tiêm, Vân!"
Tiếng gầm giận dữ đột nhiên xuất hiện ở phía sau bọn họ, Trần Ám Hương vừa quay đầu, liền thấy một thiếu nữ hồng phấn ước chừng mười hai mười ba tuổi chống nạnh đứng phía sau bọn họ.

Ban đầu trên mặt Lăng Tiêm Vân còn bình tĩnh, giờ đã có vết nứt, gã nói: "Tiểu Nhã, sao muội lại tới đây."
"Hừ! Hắn là ai? Biểu ca, huynh không cần ta sao?"
Lăng Tiêm Vân suy nghĩ một lát, chớp mắt, lại cười nói: "Hắn là đạo lữ ta đã định."
Hả?! Trần Ám Hương kinh nghi bất định mà nhìn Lăng Tiêm Vân.
"Giúp dùm một cái, làm ơn." Lăng Tiêm Vân nhỏ giọng nói.
"Biểu ca, huynh bội tình bạc nghĩa! Huynh là cái tên xấu xa!"
Trần Ám Hương đang do dự hết sức, tiểu Nhã đã khóc lóc chạy xa, tiếng khóc bi thảm kéo dài không dứt.
"Cô ấy là...."
Lăng Tiêm Vân than một tiếng, nói: "Tiểu Nhã là nữ nhi của dì nhỏ ta, chỉ là dì nhỏ ta qua đời cách đây không lâu, tiểu Nhã liền tới Lan Lăng.

Muội ấy cũng là tuổi còn quá nhỏ, vừa thấy mặt ta liền đòi phải gả cho ta, nên mấy ngày này làm ơn ngươi giúp ta chắn một chút."
Nhưng Trần Ám Hương không ngờ, chỉ mới ngày thứ hai, toàn bộ người Lan Lăng đều biết được thiếu chủ Lăng Tiêm Vân của bọn họ có một đạo lữ, ánh mắt mỗi người nhìn y phảng phất y đã thành hôn cùng Lăng Tiêm Vân rồi vậy.

Cái này hoàn toàn làm y không muốn ra khỏi cửa.
Ba ngày sau, Trần Ám Hương đi gặp Lăng Li.
Lăng Li lúc này trực tiếp kéo tay Trần Ám Hương ngồi xuống, hòa hoãn nói: "Thời gian này ta tìm đọc không ít sách cổ, mới phát hiện trong cơ thể ngươi có khuyết điểm.


Theo lý thuyết tư chất của ngươi cũng không kém, nhưng lạ là trong thể chất ngươi có Nguyên âm hiếm gặp, mà ngươi lại là thuộc tính mộc, linh lực bên trong thân thể còn chưa vận chuyển thì đã bị phân tán, dẫn tới khi ngươi tu luyện sẽ khó có thể hấp thu được linh lực."
Trần Ám Hương gật đầu, thật là như vậy.
"Nhưng như thế cũng vừa hay, hỉ sự của ngươi và Tiêm Vân đang tới gần, thể chất Tiêm Vân là Nguyên dương, hai người các ngươi thật sự là duyên trời tác hợp, đợi các ngươi thành thân, lúc ngươi tu luyện sẽ không có loại trở ngại này nữa."
Trần Ám Hương há miệng, bị lời nói liên tiếp đánh sâu vào lòng, sau khi tiêu hóa xong tin này, y giải thích nói: "Tôn chủ, ta và Lăng Tiêm Vân, chúng ta là...."
"Được rồi được rồi, ta biết, chuyện tiểu bối các ngươi, ta mặc kệ, các ngươi muốn như thế nào đều được, tóm lại, có thể để ta nhanh nhanh bế được tôn tử thì càng tốt." Lăng Li cười ha ha nói.

Tôn tử?!
Thế nào mà bế được tôn tử? Hai người bọn họ đều là nam tử.

Trần Ám Hương nhất thời á khẩu không trả lời được, Lăng Tiêm Vân và Lăng Li tôn chủ không hổ là mẫu tử, biểu cảm hai người cùng lời nói đều cực kỳ giống nhau.

"Được rồi, mẫu thân." Lăng Tiêm Vân đưa Trần Ám Hương ra ngoài.

Trên đường đi, Trần Ám Hương lạnh lùng nói: "Ngươi đã nói, ta chỉ là giúp ngươi chắn biểu muội ngươi một chút, tại sao lại trở thành sự thật?"
"Hương Hương, việc nào ra việc đó, ngươi giúp ta chắn biểu muội, ta giúp ngươi tu luyện, nếu có thể thành thân, mọi thứ này là danh chính ngôn thuận, đây không phải giai đại (mọi người) vui mừng sao." Lăng Tiêm Vân giống như nói cho y nghe.
Trần Ám Hương nghe lời gã nói mà nghĩ, dường như không có tùy vết, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, y cười lạnh: "Đừng hòng lừa ta, tóm lại, ta sẽ không thành thân cùng ngươi."
"Thế gian này người có thể chất thuần dương không nhiều lắm, nếu ngươi vĩnh viễn không tìm thấy, vậy làm sao tu luyện?"
Trần Ám Hương trầm mặc.
"Thử một lần cũng sẽ không sao." Lăng Tiêm Vân lại nói.
Trần Ám Hương cũng không biết tại sao Lăng Tiêm Vân lại cố chấp như vậy, nhưng y vẫn kiên định nói: "Không thử!"
Vừa dứt lời, Trần Ám Hương trước mắt choáng một cái, cả người mềm nhũn ngã xuống, ngã về phía trước được Lăng Tiêm Vân tiếp vào trong lòng.

"Ngươi buông ta ra!" Trần Ám Hương không động đậy, chỉ có thể dùng đôi mắt trừng gã.
"Hương Hương, tháng sau là đại hôn của chúng ta, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi, ngươi sẽ thích."
"Ngươi....!Vô sỉ, buông ta ra!"
Lăng Tiêm Vân ánh mắt sâu thẳm, nói: "Ta không muốn buông ra."
____
Lan: tui thì cảm thấy hơi khó chịu với cái thằng ất ơ này thật sự luôn, cưỡng ép người ta lợi dụng người ta,tui không thích hai mẹ con nhà này.

(┬┬_┬┬)- hihi nhiều chuyện một chút đừng ghét bỏ (◡).