Mỹ Nhân Phổ

Chương 6: Kim bài băng nhân

Sáng sớm, ở Tường Vi viên băng nhân đã xếp thành hàng dài, trong số bọn họ có rất nhiều người là tới lấy tranh vẽ, cũng có rất nhiều người là dẫn theo cô nương tới vẽ tranh.


Từ lần Tống Dật chạy thoát, Lý Mật học khôn, Ngọc Châu mười hai canh giờ đều nhìn chằm chằm nàng không bỏ, lúc ngủ còn không quên cột thêm sợi dây xích trên mắt cá chân nàng, chỉ cần nàng vừa động, lục lạc trong phòng liền leng keng kêu vang, đừng nói là Ngọc Châu canh giữ sát mép giường, dù là gia đinh hộ viện bên ngoài cũng có thể bị đánh thức.


Tống Dật ngồi trên mặt đất, duỗi duỗi chân, bên tai lại vang lên một trận tiếng chuông thanh thúy. Ngọc Châu tức khắc tiến vào, hoảng loạn nhìn chung quanh, thấy Tống Dật còn ngoan ngoãn ngồi ở trước án, nhẹ nhàng thở ra, khom người cúi đầu nói: "Tiên sinh có gì phân phó?"


Tống Dật rất muốn quăng cho nàng ta một cái xem thường, một tay nắm chân dưới gầm án, một tay chấp bút, đang vẽ người qua đường Giáp ngồi trước mặt nàng. Nếu không phải mấy ngày nay tặng hoa cho Lưu Dục tốn tiền như nước chảy, kho tàng nhỏ đã bị khô kiệt, cọng dây xích nhỏ này còn có thể buộc được nàng sao?


"Làm người tiếp theo chuẩn bị đi, bên này nhiều nhất là một khắc nữa."


Ngọc Châu ứng tiếng đi ra ngoài. Băng nhân nhìn bức họa đã thành hình kia, cười đến miệng cũng sắp khép không được, vị Mã đại cô nương này lập tức liền hai mươi tuổi, gia sản không tệ, lại là con gái duy nhất, điều kiện được trời ưu ái, ai ngờ lần đầu tiên thành thân bái đường đêm đó liền làm tân lang sợ tới mức muốn hưu thê, gia sản của Mã gia cũng từ bỏ, chỉ bởi vì gương mặt này của nàng phủ kín những cái đốm quỷ dị vừa to vừa đen.


Nhìn bức họa này, băng nhân lần đầu phát hiện, ngũ quan Mã đại cô nương kỳ thật khá tinh xảo, nhưng cho dù có tinh xảo đi nữa, đốm đầy mặt, dù cho ai nhìn đến cũng thấy giống như mặt bị ruồi bọ bò lên, cảm giác ghê tởm nói không nên lời.


Bên kia vừa từ hôn, thì càng khó gả ra, cũng đã làm mối vài lần, đều để người ta uyển chuyển từ chối. Trên kia nói, nếu lại không gả, thì sẽ phải tịch thu gia sản, Mã lão gia Mã phu nhân đang gấp muốn chết.


Nghe nói Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai diệu thủ có thể hồi xuân, có thể làm gà rừng biến thành phượng hoàng núi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là đúng.


Thấy người nhấc bút lên sắp chấm mấy chấm lên gương mặt xinh đẹp kia, đôi mắt băng nhân cũng muốn lòi ra, lập tức kêu lên: "Tiên sinh, chậm đã."


Tống Dật nhìn cũng không cần nhìn cũng biết bà ta nghĩ cái gì, nâng bút lên chưa hạ xuống, lại ngẩng đầu nhìn Mã đại cô nương, quả nhiên, trong mắt Mã cô nương cũng có vội vàng lo lắng, rất sợ nàng sẽ thật sự chấm xuống.


Tống Dật dứt khoát để bút xuống, "Mã cô nương cảm thấy như vậy thật là ổn sao?"


Cho dù nhìn bức hoạ rồi đồng ý thành thân, nhưng đến khi động phòng hoa chúc lại làm phu quân chạy trối chết sao?


Mã cô nương lộ ra một tia thống khổ, cuối cùng nhìn thoáng qua bức họa xinh đẹp khi nàng chưa mọc đốm, nhịn đau gật gật đầu.


Tống Dật vẽ xong, băng nhân bất mãn, vậy mà lấm tấm lớn nhỏ, số lượng, vị trí một phân cũng không kém, Tống tiên sinh này quả thực là...... quả thực là......


Bà ta nhất thời cũng tìm không ra từ gì thích hợp.


Tống Dật không thèm để ý, ngược lại cầm lấy giấy, viết một phương thuốc, nói: "Đây là phương thuốc mát gan giải sầu thanh tràng nhuận táo. Từ giờ ăn uống thanh đạm một chút, hạn chế thức ăn mặn dầu mỡ, đừng cứ luôn uống thuốc thanh nhiệt hàng hỏa. Việc này đối với nữ tử chưa chắc là tốt. Phương thuốc cổ truyền có nói, trong ruột có cái gì, trên mặt sẽ có cái đó, mấy cái đốm này không phải là không thể chữa."


Mã cô nương có chút ngây người.


"Làm người, vẫn là phải vui vẻ. Ngươi nếu cả ngày bởi vì mấy cái đốm này mà mặt ủ mày ê, thì có nam nhi nào nguyện ý bồi ngươi khổ sầu cả đời? Cũng giống như bức họa này, nhìn như vậy, có cảm thấy thực ngoan ngoãn đáng yêu hay không?"


Tống Dật đem bức họa trải ra, cùng một khuôn mặt, cùng mọc mấy cái đốm nhìn buồn nôn, nhưng mặt mũi mỉm cười, đôi môi như muốn nói lại thôi, lại làm cho khí chất cả người đều thay đổi. Cả băng nhân cứ luôn bất mãn trước đó cũng sửng sốt.


"Nam nhân nếu chỉ coi trọng bề ngoài, dù ngươi giờ phút này mỹ mạo như thiên tiên, cũng luôn có một ngày tuổi già sắc suy, sắc suy thì ái loãng, chuyện này không phải là chuyện ngươi muốn nhìn đến đi. Nam nhân có thể bao dung ngươi khi bộ dáng ngươi tệ nhất, mới đáng giá cho ngươi vì hắn mà trả giá hết thảy. Những thứ khác, bất quá là mây bay quá cảnh, không cần để ý. Tâm tình tốt, tâm can tì phổi thận cũng sẽ tốt theo, mấy cái đốm này đến nhanh đi cũng nhanh."


Mã cô nương vẫn luôn xụ mặt rốt cuộc cười lên, "Lang trung cũng nói như vậy, thẳng cho đến hôm nay nghe xong lời này của Tống tiên sinh, khúc mắc này của ta mới có thể cởi bỏ." Dứt lời liền bái một cái.


Băng nhân phát hiện, khi ra khỏi Tường Vi viên, Mã cô nương này giống như biến thành người khác, tinh khí thần đều không giống như trước, gương mặt kia cũng tỏa ra ánh sáng khác biệt, cũng không khó nhìn đến như vậy.


Bà ta nhịn không được quay đầu nhìn lại người ngồi trên mặt đất kia, không khỏi kinh ngạc cảm thán, Tống tiên sinh này bản lĩnh không chỉ có mỗi vẽ tranh đi, cũng không biết tuổi trẻ như vậy mà nàng đã trải qua những gì mới thông thấu đến thế.


Chỉ có Ngọc Châu thập phần cảm khái, Tống tiên sinh chỉ mê sắc đẹp mà còn đi khinh bỉ nam nhân trông mặt mà bắt hình dong, cảm giác này có chút bịnh a. Nàng có vẻ hoàn toàn không có chút tự giác bản thân là đồ háo sắc.


Bên này đang chửi thầm, liền thấy bóng người nhoáng lên trước mặt, có lẽ là một thân ảnh rất có khí phách vừa chạy vụt qua, nàng vội vàng đi nhìn thử, liền nhìn thấy Phượng Vũ phu nhân kim bài băng nhân nổi tiếng nhất Thái Khang Thành đang phe phẩy cái quạt lông đuôi khổng tước được vua ban kia của nàng ta mà ngồi ngay ngắn trước mặt Tống Dật.


Đây chính là kim bài băng nhân do chính Khai Nguyên đế khâm phong, Đại Tống Cửu Châu chỉ có một người này, ôm đồm toàn bộ kết hôn hỉ sự của huân quý thế gia.


"Tống tiên sinh để Phượng Vũ chờ đến vất vả quá a." Phượng Vũ phu nhân cười như không cười mà nhìn người trước mặt, đây tuyệt đối là chỉ trích.


Huân quý thế gia cũng không dám chậm trễ nàng ta đến thế, Tường Vi viên vậy mà để nàng ta chờ mòn mỏi cả một canh giờ.


Ngọc Châu âm thầm lau mồ hôi, Tống Dật lại lười nhác giương mắt liếc qua, "Thứ Phượng Vũ phu nhân muốn, nhất định là đáng giá để chờ đợi."


Phượng Vũ phu nhân ý vị không rõ mà 'hừ' một tiếng, từ trong tay áo móc ra một tấm ngân phiếu, lại lấy ra một tờ giấy, nói: "Đây đều là cao môn quý nữ, đương nhiên là không thể tới Sấu Ngọc Trai để họa."


Tống Dật nhìn tờ ngân phiếu năm mươi lượng kia, "Chẳng lẽ là muốn Tống Dật tự mình tới cửa?" Nàng ở Tường Vi viên thu phí dụng kỳ thật không cao, một lượng bạc là cao nhất, nhưng nếu gia đình giàu có mời đến cửa, thì ít nhất là năm lượng. Trên danh sách này có mười người, thật ra đủ số.


Phượng Vũ phu nhân gật gật đầu, ngón tay vòng một cái vòng vô hình trên tên Ngu Thiếu Dung ở đầu danh sách, sâu kín nói: "Bất quá họa này cần có thêm kỹ xảo."


Kỹ xảo?


Tống Dật đảo tròng mắt một cái liền hiểu, hoá ra là vị danh môn công tử nào đó muốn cưới vợ, đây ý tứ là có người muốn thu mua họa sư a. Đem một người vẽ đến mỹ mạo như thiên tiên, mà những người khác toàn lá xanh làm nền, để nàng có thể trổ hết tài năng, vụ mua bán này có giá trị a.


"Nếu là như vậy, nhiêu đây bạc sợ là có chút không đủ."


Phượng Vũ phu nhân đã sớm đoán được nàng sẽ lên giá, lại móc ra một tấm 50 lượng, nói: "Đây coi như là hạ lễ Ngu gia tặng cho tiên sinh."


Tống Dật cười tủm tỉm nhìn nàng ta, thờ ơ, Phượng Vũ phu nhân liếc xéo, "Ngươi đừng có không biết tốt xấu, chào giá ngất ngưởng cũng phải xem thân phận, Ngu gia cũng không phải là tìm không ra họa sư khác."


Thái Khang Thành sao có thể thiếu họa sư, nhưng có thể đem cùng một khuôn mặt vẽ thành khuynh quốc khuynh thành hay bình thường chẳng có gì đặt biệt, còn làm người nhìn không khác gì bản nhân, thì chỉ có vị Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai này thôi.


Tống Dật liếc nhìn Phượng Vũ phu nhân, cười nhạt, Phượng Vũ phu nhân cả người đều không tốt, tên hỗn đản này chính là muốn cậy tài mà kiêu, thật đúng là chẳng làm gì được nàng, vừa muốn dịu sắc mặt lại, lại nghe Tống Dật nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Ngu gia Tam công tử Ngu Hiếu Khanh vẫn còn trên 《 Kinh Hoa Lục 》 của Họa Cốt tiên sinh đi."


Phượng Vũ phu nhân quả nhiên đổi sắc mặt, nếu chỉ vì đắc tội một cái họa sư, làm Ngu Hiếu Khanh ngã xuống khỏi Phong Vân bảng, đây mới là đại đại đắc tội Ngu gia. Điều này làm cái giá nàng ta nâng đỡ đã quá gian nan, uyển chuyển tỏ vẻ: "Tống tiên sinh nếu ngại ngân lượng không đủ, ta có thể sẽ hỗ trợ."


Tống Dật xua xua tay, "Một trăm lượng là đủ rồi. Tống Dật chỉ là tò mò công tử nhà ai cưới vợ, có thể đánh động vị hoàng thân quốc thích này phải ra tay." Bình thường có thể nhìn đến bức họa của những nữ tử nhà cao cửa rộng này, đương nhiên là vương tôn hậu duệ quý tộc nhất lưu, hơn phân nửa còn phải là thân phận vương hầu. Mà Ngu gia cả nhà được thịnh sủng, là nhà mẹ của mẫu thân Dự Vương phi. Nói đến cái này lại có chút lòng vòng, Dự Vương phi họ Vương, nhà mẹ nàng đương nhiên là Vương gia, mẫu thân của nàng họ Ngu, nhà mẹ của mẫu thân nàng là Ngu gia. Vương gia khi thay đổi triều đại bị diệt tộc, vì thế sau khi Lưu Tống thành lập, chỗ tốt nên cho Vương gia, liền thuận lý thành chương mà dừng trên tay nhà cữu cữu nàng, cũng chính là Ngu gia. Vị trí có thể làm Ngu gia mơ ước, đáp án kỳ thật đã quá rõ.


Ngón tay Phượng Vũ phu nhân xẹt qua mười cái tên kia, "Trên đây đều là có chút thân phận, lấy kiến thức của Tống tiên sinh nhất định biết, có thể kinh động bọn họ, không phải là hậu cung của Hoàng Thượng, mà chỉ có một người như vậy."


Con mẹ nó, quả nhiên là Dự Vương!


Mua bán lớn như vậy, đương nhiên nói làm là phải làm liền.


Phượng Vũ phu nhân trước tiên dẫn người đi Ngu gia, Tống Dật mới vừa bước vào hoa viên liền ngửi được mùi mỹ nhân hương, theo hương khí nhìn qua, liền thấy trong cái đình màu đỏ giữa đám hoa cúc, một mỹ nhân đang nói chuyện với huynh muội Ngu Thiếu Dung kia, Ngu Thiếu Dung đánh đàn, mà Ngu Hiếu Khanh đang rót rượu cho Lưu Dục.


Mỹ nhân giữa bụi hoa, đương nhiên so với mỹ nhân trong nghĩa đường càng có cảnh đẹp ý vui, đặc biệt là bộ dạng hắn nhắm mắt, đem rượu để ở chóp mũi nhẹ ngửi, mê người đến mức quá là muốn nhào tới gặm hai miếng.


Phượng Vũ phu nhân vừa kêu gã sai vặt đi bẩm báo, thì thấy Tống Dật bên cạnh như bị người túm dây thừng kéo về phía trước, chạy nhanh đến giữ chặt lại, kêu lên: "Dự Vương đang ở đây, chớ có lỗ mãng."


Tống Dật bất mãn mà liếc liếc cái tay nàng ta đang túm mình, nhưng cũng không làm gì được.


Bên kia nghe bẩm báo, Lưu Dục là người đầu tiên quay lại, "Tống tiên sinh?" Lại nhìn về phía bên này, vậy mà là một nữ tử, Sấu Ngọc Trai, nữ tử, họa sư, Tống tiên sinh, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình tựa hồ như bị sét đánh một cái. Tên "Tống tiên sinh" này hiển nhiên đã tạo cho vị điện hạ này một bóng ma tâm lý cực lớn.


Lại nhìn đến đôi chân kia, bị bụi hoa che chắn, cái gì cũng nhìn không tới. Lưu Dục đành phải đưa mắt nhìn lên gương mặt kia lần nữa, mặc dù cách một lớp mặt nạ, hắn cũng có thể cảm giác được gương mặt kia thản nhiên cỡ nào, phảng phất như nghi ngờ của hắn là chuyện buồn cười hết sức.


Nhưng càng như thế, Lưu Dục càng hoài nghi, đột nhiên thấy khóe miệng tên hỗn đản kia nhếch lên, không có chút liêm sỉ nào mà tặng cho hắn một nụ cười.


Tay bưng chén rượu của Lưu Dục không tự giác mà run một cái.


"Điện hạ làm sao vậy?"


Lưu Dục lắc đầu, "Không có việc gì."


Sau đó, Lưu Dục lập tức cho người đi tra xét lai lịch Tống Dật. Thế mới biết, đây chỉ là vị họa sư nhỏ bé không thân không thích của Sấu Ngọc Trai, chuyên cung cấp tranh vẽ cho băng nhân. Những thứ khác một chút cũng tra không ra. Đương nhiên, nếu người này có thể dịch dung thay đổi thân phận, điều tra ra được mới là lạ.


Tống Dật vẽ xong bức họa, khi đi ngang qua hoa viên lần nữa, Lưu Dục đã sớm rời đi. Tống Dật có chút tiếc nuối, Phượng Vũ phu nhân lại mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt rất là nghiền ngẫm, "Tống tiên sinh hôm nay bức họa này vẽ có chút tàm tạm a."


"Ồ? Thì ra phu nhân không hài lòng, nhưng sao ta lại thấy vị Ngu cô nương kia rất là vừa lòng đó?"


"Đó là Ngu cô nương chưa kiến thức qua bút pháp thần kỳ chân chính của tiên sinh, nếu so với họa sư tầm thường, bức họa này hôm nay đích xác là đã thuộc hàng thượng thừa, nhưng xét về kỹ xảo thượng thừa, đích xác vẫn kém một chút."


"Tống Dật vẽ toàn bộ đều là người, không có đồ vật, Tống Dật sao có thể vẽ ra?"


Phượng Vũ phu nhân nghe mà muốn tắt thở, con mẹ nó, ngươi chính là coi trọng Dự Vương đi? Đây tuyệt đối là tranh giành tình cảm, cố ý hạ độc thủ?


"Tống tiên sinh nếu đem họa vẽ cho tốt, ta nhất định vì ngươi tìm một cọc hôn sự càng xứng hơn."


Ngươi có ý tứ gì? Nói ta không xứng với Lưu Dục?


Trong lòng hai người chửi thầm đủ kiểu, trên mặt lại nhìn như trò chuyện với nhau thật vui, dù là ai cũng không cảm thấy được đao quang kiếm ảnh đang âm thầm giao chiến. Đại khái chính là muốn lợi dụng chút cảm xúc nhỏ này của Tống Dật, Phượng Vũ phu nhân lại cường ép nàng vẽ cho xong hết những bức còn lại, khi trở lại Sấu Ngọc Trai trời đã tối mịt, Tống Dật trong lòng phẫn uất, té ra Thái Khang Thành nữ tử háo sắc chỗ nào cũng có a, muốn độc chiếm mỹ nhân, hình như kình địch còn không ít!


Nàng đang tức đến cào tường, liền nghe được một tiếng "lạch cạch", có thứ gì đó ngã trên mặt đất, đẩy ra bụi cỏ nhìn thử, chỉ thấy nữ thần bộ của Kinh Triệu Doãn đang dùng một tư thế vặn vẹo tiếp đất bằng mặt, bộ dáng thật là mất hồn.


Nương theo ánh trăng nhìn nhìn dấu tay dính máu trên tường, Tống Dật yên lặng thắp cho nàng ta ba cây nến, "Cái kia...quên báo cho ngươi, tường viện của Tường Vi viên lại cao thêm một trượng." Cả chim sẻ còn bị dễ dàng tông phải, thật sự là làm khó ngươi.


Tôn Triều Hồng từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt chính khí, phảng phất như người vừa ngã như chó ăn cứ.t không phải là nàng ta, hướng Tống Dật tuyên cáo: "Ta là tới tìm ngươi tính sổ......"


Lời editor: tiểu Dục là bị chân heo ám!