Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 10


Đây là lần đầu tiên Minh Nhiễm đi vào tẩm điện của hoàng đế, không hề xa hoa lộng lẫy như trong tưởng tượng, gấm màu đỏ mận, mành trướng bằng ngọc châu, phong cách thiên về thanh nhã, từ cách trang trí mà nhìn thì giống như một thư phòng hơn.
Tuân Nghiệp dường như còn chưa có ý định nghỉ ngơi, quy đ@u nhìn về phía cửa sổ, không biết là đang nhìn cái gì nữa.
Minh Nhiễm nhìn xuyên qua khe hở mở một nửa, chỉ thấy một mảnh đất trời mênh mang, không có thêm gì nữa, nàng thu tầm mắt lại.
Một tiểu thái giám canh gác ngoài cửa đại điện, trong tẩm điện người bình thường không được ý ra vào. Gương mặt y méo mó đứng ở đó, nhìn thấy Minh Nhiễm liếc mắt nhìn qua thì vội treo nụ cười lên mặt.
Đây là người truyền lời của bên tây điện.
“Bệ hạ, Trường Tín Cung mời thái y tới.” Minh Nhiễm nghe xong tiểu thái giám truyền lời thì đi về bẩm báo, nói: “Đàn nhi chờ ở tiền điện rồi ạ, nói là Thái Hậu nương nương mời ngài đi sang bên đó một chuyến.”
Người đứng trước cửa sổ xoay người, giọng nói hiền hòa, “Ồ?”
Minh Nhiễm nghe thế thì nói lại một lần nữa, “Những người trực trong Viện Thái Y đều đã đi qua, nói là bệnh cũ của Thái Hậu nương nương tái phát.”

“Bệnh cũ….” Khóe môi Tuân Nghiệp cười khẽ, bệnh cũ của Trường Tín Cung đúng là nhiều đến phát sợ, lần này cũng không biết là tái phát cái nào đây.
Được một lát chàng quay người đi: “Nói là trẫm đã nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại bàn lại.”
Tiểu thái giám lĩnh mệnh đi ra ngoài, trong điện lại rơi vào yên lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng ngáp đè nén, đuôi lông mày của Tuân Nghiệp khẽ nhúc nhích. Quả nhiên ngay sau đó nghe được tiếng ai da của Vương Hiền Hải, “Bệ hạ, ngài xem đã đến giờ nào rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Tuân Nghiệp cởi áo choàng trên vai xuống, ngồi ngay ngắn ở mép giường, bình tĩnh nói: “Vương Hiền Hải, sáng sớm ngày mai ngươi tới Trường Tín Cung đi, Thái Hậu bệnh cũ tái phát, để cho bà nghỉ ngơi đàng hoàng, bế cung tĩnh dưỡng. Lý Mỹ nhân và Thái hậu có tình cảm cô cháu đậm sâu, kêu nàng ta tạm thời chuyển qua Trường Tín Cung cùng nhau dưỡng bệnh, Viện Thái Y làm việc cũng tiện hơn. Còn chuyện đích nữ Minh Thượng thư tiến cung, giao cho Nguyễn Thục phi làm.”
Nghe chàng nói tới chuyện chính, tinh thần Vương công công run lên, “Vâng, có điều bệ hạ, nô tài nghe nói…..”
“Nghe nói chuyện gì?”
“Dường như Minh gia không muốn con gái thứ hai vào cung, lợi dụng chỗ trống trong ý chỉ của thái hậu, ngầm muốn đưa con gái thứ ba vào.” Vương công công cau mày, “Ngài xem chuyện này…..”
“Là con gái thứ hai hay con gái thứ ba thì có gì khác nhau không? Không cần để ý tới.”
Cuối cùng Tuân Nghiệp cũng nói một câu để giải quyết cho xong, Vương công công không nói thêm gì nữa, hầu hạ chàng đi ngủ.
Trong điện ánh nến tối tắm, người nằm trên giường nghiêng người, nhớ tới những chuyện xảy ra trong nhiều ngày nay, khóe môi khẽ nhếch một chút.
……
 
Giờ Tý tối qua mới kết thúc trò chơi, Minh Nhiễm ngủ một giấc đến tận trưa ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong thì ngồi ngoài sân phơi nắng.
Tây Tử từ đi bên ngoài cửa viện vào, trong tay ôm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ sơn mài bốn góc, cười cong cong mắt vui vẻ, chạy nhanh ba bước cùng dồn thành hai, rất là vui vẻ. Trong nháy mắt nàng ấy đã sáp lại gần, gõ gõ lên mặt hộp nhỏ, hỏi: “Tiểu thư, người đoán xem trong này là cái gì đây?”
Minh Nhiễm sao mà biết cho được, lắc lắc đầu hỏi: “Là cái gì vậy?”
Tây Tử cũng không dài dòng, đưa hộp cho nàng luôn, mở cái nắp ra.

Trong hộp gỗ nhỏ có một hộp sứ như ngọc, bên trên vẽ hoa văn Phù dung thanh giang, tinh xảo, lịch sự tao nhã. Giống y chang cái hộp tối hôm qua hoàng đế ban cho.
Cười nói: “Là cao Ngọc phù, gác cổng nói là do một vị tên là Liễu cô nương đưa tới, nô tỳ đoán hẳn là Liễu Ti Ti cô nương của Ngọc Xuân Lâu.”
Nàng còn chưa lên tiếng Tây Tử đã nói tiếp: “Liễu cô nương chắc là băn khoăn chuyện tối qua tiểu thư bị tai bay vạ gió đấy.”
Minh Nhiễm liếc nhẹ nàng ấy một cái, cười khẽ không nói, Tây Tử vui mừng lấy cao ngọc phù ra, nói: “Tiểu thư, hay là bôi một chú đi, ngày mai là tiệc mừng thọ Chúc gia, để vết thương như thế này đi thì không tốt lắm. Liễu cô nương đúng là người hào phóng, quan môn thế gia như nhà chúng ta đây cũng không rộng rãi được như nàng ấy.”
Cao trắng trong suốt nõn nà bôi lên da mặt lành lạnh, rất là thoải mái, hai mắt Minh Nhiễm lóe lóe, “Cái này cũng không phải rộng rãi là có thể mua được đâu.”
Lý Thái hậu thiếu tiền không? Không thiếu, nhưng nghe Uẩn Tú nói Trường Tín Cung cũng phải dùng rất tiết kiệm, tiếc rẻ khi dùng nó lung tung.
Rồi lại nhìn vẻ thong dong của Liễu Ti Ti khi ở trước mặt thế tử Cảnh vương và Tống tiểu hầu gia tối hôm qua, hành động, lời nói còn giấu giếm khí thế và vẻ cao ngạo hơn cả bọn họ gấp hai phần.
Tây Tử giải thích: “Liễu cô nương quảng gia, bạn bè cũng nhiều, thế này cũng không có gì là lạ.”
Ánh mặt trời sau giờ nọ rất ấm áp, công thêm thời tiết mấy hôm nay khá tốt, tuyết mỏng trên đất sớm đã tan ra, ngoài cây mai nở đầy hoa ở trong đình ra, trong sân rất là hiu quạnh.
Không có chuyện gì để làn nên Minh Nhiễm dọn ghế tới dưới tàng cây đọc thoại bản giết thời gian, trong đầu đột nhiên leng keng một tiếng, giọng nói vui sướng của Thất Thất vang lên, “Người chơi, lần này đã được chấm điểm.”
Minh Nhiễm hỏi: “Thế nào?”
Thất Thất: “Aiz da, lần này cho điểm F, người chơi không dành được tư cách rút thăm trúng thưởng, mời người chơi rút thẻ trừng phạt.”
Minh Nhiễm nghĩ là mình nghe lầm rồi, nghi ngờ nói: “F? Thảm như vậy cơ à? Điểm kém nhất, đến cả …..”
Thất Thất: “Phải đó, Vương công công nói người chơi quá bị động lười biếng, hoàn toàn không dính líu gì tới hình tượng cần cù chăm chỉ của ông ấy, khiến người ta thất vọng vô cùng, cho người chơi điểm F là điểm hữu nghị rồi.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, không để ý lắm, Thất Thất cũng nhìn ra điều này, thúc giục nhắc nhở, nói: “Người chơi, mời rút thẻ trừng phạt.”
Điểm cao thì cho rút thẻ khen thưởng, điểm thấp thì rút thẻ trừng phạt. Minh Nhiễm đã biết từ lâu, nàng tiện tay chọn một tấm, đột nhiên Thất Thất nhảy ra một câu: “Sặc! Thẻ đi bộ! Mỗi ngày phải đi nhiều một chút như thế sức khỏe mới tốt. Mời người chơi phải đi đủ 60.000 bước trong vòng 24 giờ tới, chúng ta cùng nhau đi bộ nào, cùng nhau bước bước bước, cố lên nào bạn thân yêu.”
Minh Nhiễm: “…… Cô điên rồi à?” 60.000 bước, mỗi ngày nàng có thể đi được 1000 bước đã là rất giỏi rồi đó biết không.
Nàng chẳng sợ gì hết, chỉ sợ mệt☺

Thất Thất nghiêm túc nói: “Thất Thất không có điên, thẻ trừng phạt là hệ thống thiết kế riêng cho người chơi, mời người chơi hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.”
Minh Nhiễm che trán lại, sao bỗng dưng nàng lại cảm thấy cơ thể yếu nhược thế này: “Nếu không hoàn thành thì sẽ như thế nào…”
Thất Thất khóc hu hu: “Trong vòng 24 giờ nếu người chơi không thể hoàn thành nhiệm vụ đi đủ 60.000 bước, căn cứ vào hợp đồng người chơi ký tên lúc trước, hệ thống sẽ khởi động mô hình mà tổ nghiên cứu chúng tôi cố ý nghiên cứu ra, bắt chước chồn xả khí trong vòng 1 tháng liên tục, mùi vị giống như lúc chồn đánh rắm, vô cùng thối đó.”
Chồn….xả khí????
Minh Nhiễm sửng sốt: “…..” Công ty các người cũng trâu bò thật đấy.
Thất Thất nhanh chóng thoát ra, Minh Nhiễm thở dài một hơi, nàng đứng lên, im lặng một lát rồi lại ngồi xuống.
24 giờ đi 60.000 bước, lúc bình thường khoảng chừng giờ Tuất nàng mới lên giường ngủ, giờ Thìn buổi sáng dậy, cũng chỉ có thời gian chiều nay và sáng ngày mai là có thể thực hành.
Ngày mai là tiệc mừng thọ Chúc lão phu nhân, sáng sớm đã phải đi qua đó rồi, nàng cũng không thể lắc lư trong Chúc gia được, tính đi tính lại cũng chỉ có chiều nay là rảnh.
Một buổi chiều đi 60.000 bước….. Hai mắt Minh Nhiễm nhìn lên trời, vẫn là thôi đi, mùi thối à, ngửi xong rồi cũng hết thôi.
Nhưng vào lúc mà nàng sắp hạ quyết tâm, Thất Thất vốn đã logout lại nhảy ra nói: “Người chơi, mùi kia đúng là thối lắm đó, Thất Thất kiến nghị người chơi không nên lựa chọn như vậy, không tin thì bạn có thể thử trước xem.”
Minh Nhiễm do dự một chút cuối cùng vẫn  gật đầu.
Một lát qua đi……
Nàng nhấp chặt môi, gian nan nói: “…… Ta đi.” lười biếng tới mức ung thư cũng phải cúi đầu trước thế lực thối tha.