Tin Thương Quân Lẫm tới phủ Trấn Bắc Hầu là tin mật.Trấn Bắc Hầu biết hoàng thượng không muốn lộ ra, bởi vậy cũng không nói với ai trong phủ chuyện đó.
Mẹ con Thẩm Thanh Nhiên cũng chỉ biết được được thông tin Thẩm Úc hồi phủ do ý cố tình thả ra.Căn bản không nghĩ đến khả năng hoàng thượng sẽ cùng Thẩm Úc hồi phủ.
Ở phủ Trấn Bắc Hầu,ngoài Trấn Bắc Hầu ra không mấy ai biết được bề ngoài của hoàng thượng như thế nào. Như di nương không đủ tư cách tiến cung,cũng chưa từng chính mắt nhìn thấy vẻ ngoài của hoàng thượng trông như thế nào.
Lần đầu tiên Thương Quân Lẫm đến Hầu phủ,hạ nhân Hầu phủ đều không biết hắn. Nghe thấy lời Thẩm Thanh Nhiên nói liền không nhịn được nhìn hắn.
Trong lúc tức giận Thẩm Thanh Nhiên đã buột miệng thốt ra câu đó.Sau khi nói xong liền cảm thấy không ổn.Nhưng điều hắn không nghĩ tới đó là sau khi bị hắn nói toạc ra,hành động của Thẩm Úc lại càng thêm không thèm kiêng nể.
Không màng tới ánh mắt khác thường của những người khác, Thẩm Úc tựa vào trên người Thương Quân Lẫm.Hắn cũng theo bản năng duỗi tay ôm lấy Thẩm Úc hắn.
"Thẩm Úc, ngươi sao có thể không biết liêm sỉ như thế?" Như di nương bày ra bộ dáng của trưởng bối "Ngươi hiện giờ đã vào cung, là người của bệ hạ.Sao ngươi dám lấy cớ về phủ để lén lút gặp người khác? Ngươi không nghĩ cho bản thân ngươi thì cũng phải vì toàn bộ Hầu phủ chứ. Ngươi nghĩ lại xem, nếu bệ hạ trách tội xuống, ngươi muốn kéo toàn bộ Hầu phủ làm đệm lưng cho ngươi sao?"
Nhìn như là muốn dạy bảo tiểu bối nhưng thật ra mỗi một câu đều bao hàm ác ý nồng đậm.
Như di nương dám nói như vậy là bởi vì bà ta cùng Thẩm Thanh Nhiên đều biết trước khi Thẩm Úc tiến cung đã có quan hệ thân mật cùng một vị "Bằng hữu".Nguyên nhân ban đầu khiến Thẩm Úc chống cự chuyện tiến cung cũng là vì người này.
Nhìn sự điên cuồng của Thẩm Úc trước khi tiến cung, bọn họ không chút nghi ngờ việc Thẩm Úc có thể làm ra chuyện lén gặp tình lang.Nói không chừng từ lúc bắt đầu hắn đã có ý định như vậy.Nếu không làm sao giải thích nguyên nhân Thẩm Úc đột nhiên ngoan ngoãn đồng ý chuyện tiến cung .
Tự cho là đã tìm được lời giải thích hợp lý, Như di nương nói chuyện cũng càng thêm tự tin.
"Thẩm Úc, không phải di nương muốn nói ngươi......"
"Ngươi cũng biết mình chỉ là một di nương sao" Thẩm Úc thay đổi giọng điệu "Xem ra còn biết thân phận của mình,nếu không ta còn tưởng rằng trong lúc ta không biết Như di nương đã trở thành phu nhân của Trấn Bắc Hầu đấy ."
Thẩm Úc cố ý nhấn mạnh hai chữ "Di nương" để châm chọc bà ta. Như di nương che lồng ngực đang tức đến phập phồng lại ,mắt long sòng sọc.
Thẩm Úc vui vẻ thưởng thức sắc mặt Như di nương một hồi, nghiêng đầu cọ cọ Thương Quân Lẫm: "Liền tính ta không phải quý quân được bệ hạ thân phong,thì cũng là đích trưởng tử của Trấn Bắc Hầu phủ mà.Ngay cả một Di nương nho nhỏ cũng có thể gọi thẳng tên huý của ta, A Lẫm, ngươi nói có đúng hay không?"
A Lẫm.
Lần đầu tiên Thương Quân Lẫm nghe Thẩm Úc kêu hắn một cách thân mật như vậy.Đầu quả tim không khỏi run rẩy, mi mắt rũ xuống, lông mi dài che khuất đôi mắt, thanh âm vừa ôn nhu lại vừa trầm thấp: "Phải, nàng phải tôn trọng ngươi."
Hai người không coi ai ra gì bày ra bộ dạng thân mật.Một màn này khiến Thẩm Thanh Nhiên nổi điên lên, hắn nắm lấy chăn ngồi dậy: "Ngươi tới chê cười ta sao?! Ỷ vào việc được bệ hạ sủng ái mà làm xằng làm bậy.Ta thật sự muốn nhìn xem, chờ bệ hạ biết chuyện ngươi làm. Ngươi sẽ rơi vào kết cục gì !"
"Kết cục của ta như thế nào không khiến ngươi nhọc lòng.Nếu thật sự vì vậy chọc giận bệ hạ,dưới cơn thịnh nộ của ngài ấy không chừng tất cả mọi người trong Hầu phủ sẽ cùng chịu khổ với ta.Không bằng ngươi lo lắng cho chính ngươi trước đi."
"Thẩm Úc! Rõ ràng ngươi cố ý !"
"Đúng vậy. Ngươi có hai lựa chọn,một là các ngươi giúp ta giấu giếm, không cho bệ hạ biết, hai là cả nhà chúng ta cùng nhau bị định tội.Ta cũng đỡ cô đơn." Thẩm Úc thưởng thức ngón tay nam nhân, không chút để ý nói.
"Ngươi không quản hắn sao?" Thẩm Thanh Nhiên bị thái độ của Thẩm Úc làm cho kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía nam nhân Thẩm Úc đang thân mật "Ngươi biết rõ hắn là người của Bệ hạ, vì cái gì vẫn không màng đến tiền đồ của mình.Ở bên hắn?!"
Thương Quân Lẫm bật cười,đưa tay vuốt lên mái tóc đen bóng như lông quả của Thẩm Úc: "Hắn vẫn muốn ở bên ta, ta đã rất thỏa mãn."
"Ngươi không sợ vì hắn mà mình liên lụy, bị định tội sao?" Thẩm Thanh Nhiên không thể tin được mà trừng lớn hai mắt.Không thể ngờ được nam nhân trông có cốt cách hơn người này thế nhưng lại là một tên não tàn trong tình yêu.
"Chỉ cần có thể làm cho hắn vui, ta như thế nào cũng không quan trọng." Thương Quân Lẫm nhìn chăm chú vào người thanh niên trước mặt , ánh mắt nhu hòa.Phảng phất như trong mắt hay trong lòng hắn đều chỉ có mỗi thanh niên kia.
"......" Thẩm Thanh Nhiên kinh ngạc nói không nên lời.Sau sự kinh ngạc còn có sự ghen ghét không thể nhịn được mà toát ra.Người hắn thích trong lúc hắn bị bệnh cũng chưa một lần tới thăm,ngay cả lời hỏi thăm cũng không có.Tại sao Thẩm Úc dễ như trở bàn tay đã có được hai năm nhân ưu tú yêu thương?!
Rõ ràng hắn mới là người xuyên qua, vai chính trong thế giới này hẳn là hắn mới đúng!
"Ngươi có phải rất hâm mộ ta không hả?À không đúng,phải là ghen ghét chứ?" Thẩm Úc đi tới gần, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lại mang theo lạnh lẽo, "Có phải ngươi rất bất bình, cảm thấy ta đã đoạt cơ hội tiến cung của ngươi hay không? Ngươi có từng nghĩ qua nếu lúc trước người tiến cung là ngươi,những thứ hiện tại ta có được đều là của ngươi?"
"Ta không có......" Thẩm Thanh Nhiên nhịn không được cãi lại, lúc trước hắn giáp mặt với Thẩm Úc hai lần, cả hai lần đều bị Thẩm Úc dọa tới mức không dám thở mạnh.
"Không, ngươi sẽ nghĩ như vậy." Thẩm Úc nắm cằm hắn, khiến cho tầm mắt đối phương đối diện với mình"Đôi mắt của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi ghen ghét thân phận vợ cả của ta, ghen ghét ta gặp được nam nhân tốt, ghen ghét ta......"
"Ngươi im miệng!" Thẩm Thanh Nhiên chật vật quay đầu đi,vội đẩy Thẩm Úc ra.
Lời Thẩm Úc nói giống như một cái búa từng chút một tách ra sự ngụy trang hắn cứng rắn tạo nên. Khiến hắn lộ ra bản chất bên trong,những suy nghĩ dơ bẩn từ trong đáy lòng,những sự tham lam xấu xí ấy bị phơi bày ra một cách công khai,không hề sót lại chút nào.
Thẩm Úc thuận thế thu tay, lui ra xa.
"Thẩm Thanh Nhiên! Ngươi sao có thể không có phép tắc như thế đối với quý quân? Mau xin lỗi!" Trấn Bắc Hầu vừa nghe được tin tức đã vội vàng chảy tới.Còn chưa kịp vào nhà đã chứng kiến một màn này, lạnh giọng quát lớn.
"Xin lỗi thì không cần," Thẩm Úc đi đến bên người Thương Quân Lẫm,cầm lấy khăn tay y đưa cho,xoa xoa tay, "Hắn nằm một ở như thế, có thể làm gì được ta chứ?"
Thẩm Thanh Nhiên giận mà không dám nói gì.Hắn không hiểu, rõ ràng người làm sai chính là Thẩm Úc,vì sao phụ thân luôn luôn yêu thương mình lại muốn thiên vị hắn ta.
Chẳng lẽ thật sự như lời Thẩm Úc đã nói, toàn bộ phủ Trấn Bắc Hầu đều phải yểm trợ cho hắn sao?
Trấn Bắc Hầu xấu hổ liếc mắt nhìn Thương Quân Lẫm liếc một cái.Thương Quân Lẫm đã cố tình giấu giếm thân phận cùng Thẩm Úc hồi phủ.Không có mệnh lệnh của hắn,Trấn Bắc Hầu cũng không dám nói rõ thân phận của hắn, đành phải mở miệng hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn nói ta lén gặp tình lang, bại hoại gia phong......" Thẩm Úc vừa bẻ ngón tay vừa nói.
Sau khi nghe thấy,trước mắt Trấn Bắc Hầu như biến thành màu đen.Bệ hạ còn ở nơi này, Thẩm Thanh Nhiên nói như vậy chẳng phải là tự tìm đường chết sao, nếu bệ hạ bởi vậy mà trách tội lên Hầu phủ......không, hắn không thể để chuyện như vậy xảy ra.
Trấn Bắc Hầu không biết trước khi hắn tới đã xảy ra chuyện gì.Xem tình hình trong phòng có vẻ như vẫn còn cơ hội cứu vãn. Hẳn là vẫn còn có cơ hội.
Cố nén tức giận mở miệng: "Quý quân, Thanh Nhiên hắn còn nhỏ, lại bị ta chiều hư, không lựa lời......"
"Nên dạy dỗ lại thật tốt." Thương Quân Lẫm vuốt ve tóc Thẩm Úc, trầm giọng nói.
Không nghĩ tới Thương Quân Lẫm sẽ đột nhiên mở miệng, Trấn Bắc Hầu có chút sửng sốt một chút. Cẩn thận liếc mắt một cái,quả nhiên Thương Quân Lẫm không nhìn hắn.
Nhìn không ra thái độ của Thương Quân Lẫm, Trấn Bắc Hầu chỉ biết thưa dạ.
Xem náo nhiệt đủ rồi, Thẩm Úc muốn rời đi trước. Hắn quay đầu lại hơi hơi mỉm cười: "Phụ thân đừng quên,trước khi ta xuất phủ ngài đã đồng ý ta chuyện gì."
Trấn Bắc Hầu cả kinh, nhớ lại Thẩm Úc nói chính là chuyện của mẹ con Thẩm Thanh Nhiên.Hiện tại Thẩm Úc đang được sủng ái, hắn đương nhiên không thể đắc tội đứa con trai này.Ý nghĩ muốn từ chối cũng chỉ có thể ấn xuống.
"Thần sẽ không quên."
Sau khi Thẩm Úc rời đi, Trấn Bắc Hầu làm lơ ánh mắt ai oán của mẹ con Thẩm.Hỏi chuyện từ trong miệng của hạ nhân xong liền đen mặt rời đi.
Như di nương vội vàng bắt lấy vạt áo hắn : "Hầu gia, Nhiên Nhi thật sự không phải cố ý, hắn chính là bị chọc tức đến hồ đồ.Thẩm Úc, không, Quý quân trắng trợn mang một nam nhân khác đến Hầu phủ. Hắn muốn hại toàn bộ Hầu phủ đó."
Trấn Bắc Hầu dùng một chân đá người văng ra: "Sao ngươi lại ngu như vậy, hắn nói cái gì liền tin cái đó.Sao ngươi như không nghĩ xem trong cung thủ vệ nghiêm ngặt như vậy.Hắn lại bất ngờ hồi phủ, làm sao có thời gian thư từ qua lại với tình lang trong miệng các ngươi?"
"Kia...... Vị kia là......" Như di nương không thể tin được ngẩng đầu.
Trấn Bắc Hầu không có kiên nhẫn giải thích với nàng ta, bực bội nói:"Đúng là như ngươi nghĩ vậy , vụ kia không trị tội các ngươi thì đã rất nhân từ."
"Chuyện này, thiếp thân thật sự không biết."Ngữ khí Như di nương hoảng hốt.
"Mẹ con các ngươi ở đây suy nghĩ lại đi, sau này không có mệnh lệnh của ta không được bước ra sân một bước."
Vốn dĩ nhìn thấy Thẩm Thanh Nhiên thông tuệ, nên Trấn Bắc Hầu không ngại chiếu cố đứa con trai này thêm một chút .Nhưng hiện tại có Thẩm Úc đang được độc sủng ngay trước mắt, hắn đành phải tạm thời từ bỏ Thẩm Thanh Nhiên.
Còn phải nghĩ cách để xem thái độ của Bệ hạ.Ngài ấy có bởi vì chuyện này mà sinh ra ấn tượng không tốt đối với Hầu phủ hay không.Nếu có,hẳn là sẽ không thể lưu lại mẹ con Thẩm Thanh Nhiên ......
Trấn Bắc Hầu không tìm được cơ hội xem thử thái độ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm.Không được gọi đến, hắn cũng không dám trực tiếp đi đến gặp,chờ mãi chờ mãi, chờ tới lúc hai người hồi cung vẫn không có tin tức.
Không biết có phải do ở bên ngoài đã lâu hay không mà Thẩm Úc lại có chút nóng. Sau khi hồi cung,trước tiên Thương Quân Lẫm gọi Thái y tới, chờ tới khi Thẩm Úc uống hết một chén thuốc nóng hầm hập mới thả lỏng.
"Thân thể của mình thì phải chú ý chút." Thương Quân Lẫm nhíu mày nhìn Thẩm Úc.
Khi ở trong cung,khâu giữ ấm được làm rất tốt, Thẩm Úc không bị nhiễm phong hàn . Không ngờ tới chỉ mới xuất cung chưa đến nửa ngày đã thiếu chút nữa bị bệnh.Lần đầu Thương Quân Lẫm ý thức được thân thể của Thẩm Úc yếu ớt đến mức nào.
Thẩm Úc cười tủm tỉm tiến đến bên người nam nhân, đè lại bàn tay đang chấp bút phê sổ con: "Không phải có bệ hạ sao?"
"Trẫm không thể thời thời khắc khắc nhìn ngươi."
"Bệ hạ không nhìn ta còn muốn nhìn ai?" Thẩm Úc ngồi lên cái bàn Thương Quân Lẫm bày đầy sổ con, rũ mắt nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
"Quý quân đang nói mê sảng gì vậy, ngoại trừ quý quân ra trẫm còn có thể nhìn ai?" Thương Quân Lẫm sờ lên mái tóc của y, "Quý quân hôm nay rất vui sao?"
Thẩm Úc ngoảnh đầu, cười "Được ở bên Bệ hạ đương nhiên vui vẻ."
Tuy nói có một số việc không hoàn thành, nhưng nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của mẹ con Thẩm Thanh Nhiên, Thẩm Úc xác thật rất vui vẻ.
"Trẫm thấy ngươi cũng không phải bởi vì trẫm bồi ngươi mới vui vẻ."
"Bệ hạ nhìn thấu cần gì nói toạc ra," Thẩm Úc mặt mày cong lên, "Bệ hạ hôm nay vui vẻ không ?"
"Cùng với ta...... Bị coi như là tình lang ở bên ngoài của ta, cảm giác của Bệ hạ như thế nào?"
Thẩm Úc nhẹ nhàng phun ra một hơi, tiếng nói đè thấp: "Bệ hạ là tình lang của ta sao?"
Tác giả có lời muốn nói: —— một vở kịch nhỏ của sau này ——
Nam nhân xoa xoa mái tóc mướt mồ hôi của thanh niên, động tác mạnh mẽ : "A Úc, nếu chuyện của chúng ta bị Bệ hạ biết thì làm thế nào mới tốt?"
Thẩm Úc bị "đâm" thành từng mảnh nhỏ: "Không cần...... Đừng để hắn biết...... Ưm......"
——
Cảm tạ ở 2021-07-15 20:00:30~2021-07-16 20:01:01 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Thu trầm càng sáp 2 cái; W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Hoành kha trạm bích 10 bình; kháng mộc 5 bình; tô mộc 2 bình; chi hàn 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!