Cứ mỗi năm đến mùa, Lý Mạt sẽ dẫn người nhà đến đồng hoang du săn mấy ngày, để bọn nhỏ duy trì dã tính, không thể ở nhà miết thành mèo con được.
Cho dù con của Lý Mạt là báo thì cũng phải là con báo hung tàn nhất.
Tức Ninh và Mục Ninh chạy tới dùng đầu cọ Lý Mạt: “Cha, cha ôm!”
Lý Mạt ném bọn chúng ra xa: “To xác như thế rồi mà còn muốn ôm! Chiều các con riết hư hết.”
Hai chú báo đực nhỏ hậm hực đi săn thú.
Tư Ninh và Mẫn Ninh lại chạy tới: “Cha, ôm một cái đi, ôm một cái được không.”
Lý Mạt nhíu mày bất đắc dĩ, bèn mỗi tay ôm một con lên hôn: “Được rồi được rồi các công chúa nhỏ của ta.”
Bốn chú báo nhỏ dạo chơi giữa cánh đồng hoang, quậy cho đám thú trong đồng sợ tới mức gà bay cho sủa.
Tiểu báo tử cũng tựa vào người Lý Mạt, đong đưa cái đuôi chui vào ngực hắn làm nũng muốn phu quân ôm ôm.
Lý Mạt hạnh phúc không nói nên lời.
“Này, cha, cha thấy có đẹp không?” Mục Ninh gọi một tiếng bảo bọn họ quay đầu lại nhìn.
Lý Mạt vừa quay đầu lại, suýt nữa sợ tới mức mù cả mắt.
Hai thiếu niên dáng người cao gầy đứng phía sau, Tức Ninh trầm ổn, Mục Ninh ngông cuồng, dáng vẻ giống hết nhau, đều là tròng mắt xanh thẳm, cực kỳ anh tuấn.
Bên cạnh bọn họ là hai thiếu nữ quyến rũ, Tư Ninh đơn thuần đáng yêu, Mẫn Ninh xinh tươi động lòng người, chớp chớp đôi mắt xanh biếc ngồi trên chạc cây.
Khóe miệng Lý Mạt giương lên, không biết nói gì.
Nội đan thần thú cần ít nhất trăm năm mới có thể hóa hình, bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao mà…
Tiểu báo tử nói: “Bởi vì cha chúng nó là người đó.”
Lý Mạt đột nhiên bế xốc tiểu báo tử tung lên giữa trời xanh rồi đón lấy cậu, vui vẻ hệt như một đứa nhỏ ngốc nghếch.