"Yêu, không phải tìm kiếm một người hoàn hảo, mà là học cách dùng cái nhìn tốt đẹp nhất để tán thưởng một người không hoàn hảo."
...
#1804
Giờ ra đường phong thủy của tôi là buổi sáng hoặc buổi chiều, đến tối là chỉ có bị cấm túc ở nhà.
Nếu mà thỉnh thoảng có việc hay đi với bạn thì lăn ra năn nỉ ỉ ôi ba mẹ vẫn được cho đi, với điều kiện về trước Chín giờ.
Ôi ôi, ba mẹ lo tôi ra đường không cẩn thận cái bay màu hay sao!
Cuối năm học rồi, tần suất anh ra đường buối tối và đi mấy cái Party lớn nhỏ càng tăng nhiều hơn.
Mà mỗi lần anh đi buổi tối chỉ có về sau Mười giờ, sớm hơn Mười giờ chắc bị bứt rứt, khó chịu lắm ấy.
Anh giỏi, tôi công nhận. Nhưng giỏi gì thì , đi chơi đêm vừa phải thôi. Đi đêm lắm có ngày gặp ma á anh!
Hôm nay anh ngồi ngoài quán hải sản với bạn anh nhậu ngoài đấy.
Tôi chỉ thắc mắc sở thích quái dị của anh. Mặc đồng phục trường đi chơi?
Anh có vẻ muốn hét lớn cho thế giới biết trình sa đọa của giới trẻ hiện giờ như nào quá nhỉ!
Với cả, hôm nay chủ nhật rồi sao các anh đều mặc đồng phục hết rứa??
Anh ngồi nhậu, ống quần sắn ngang bắp chân, tay áo thì kéo lên tận nách, chống hai chân lên ghế ngồi như hôm anh thất tình ấy.
Mà hôm ấy anh thất tình cách đếch, là đánh bài thua rồi lôi bia ra ngồi trầm cảm thì có.
Bạn thân anh ngồi cạnh anh, cũng sắn một bên áo lên nách rồi vỗ vỗ bắp tay, "giang hồ này thấy chưa?"
Rồi anh cùng bạn anh cười há há lên, bắp tay bạn thân anh còn vẽ mấy hình nhí nha nhí nhố trên đấy.
Tôi khiếp, chẳng có giang hồ nào mà cái mồm ăn vặt như lũ con gái cả đâu!
#2204
Ra về tiết Năm, tôi nghĩ chắc giờ này về cũng cùng giờ với anh thôi.
Đi ngang đoạn đường đó, dừng đèn đỏ vẫn thói quen quay qua đường ô tô tìm anh.
Không thấy, cáu á!
Quay đi, đèn xanh thì đi thẳng. Lúc đèn xanh tôi có quay lại nhìn lần nữa, tôi lại thấy anh.
Tôi cười nhưng không biết vì sao tôi cười, chắc bị điên!
Buổi chiều mưa lớn, tôi với cái bạn thân trốn làm nhóm trên trường. Hai đứa dắt nhau ra quán mua chút đồ về gặm nhấm.
Đứng ngoài quán nhìn qua bên kia đường, lại thấy anh đi cùng bạn tiếp.
Trời mưa đấy, nhưng anh không thèm mặc áo mưa hay cái áo khoác nào.
Anh trong mắt tôi, một chiếc trai siêu siêu coi thường sức khỏe. Trời lạnh mặc áo ba lỗ quần đùi, trời nóng mặc ba bốn lớp áo còn đi tất cao cổ, trời mưa vẫn phong phanh cái sơ mi rồi dầm mưa về.
Tôi thấy tội cái sức khỏe anh luôn cơ. Đến lúc bệnh nằm giường ra lại than thì khổ.
Anh cười với bạn, vang cả đường.
Khiếp, con trai ra đường thì bé cái mồm thôi, hết cạ hồn ấy!
#2604
Cả thành phố, mình trường tôi nghỉ hôm nay để khối dưới đi ngoại khóa.
Sướng!
Tôi lăn trên giường đến Mười giờ sáng lại bị cái bạn thân lôi ra quán ngồi.
Đi ngang trường anh, tôi ngó mắt vào tìm nhưng không thấy anh.
Nhìn đồng hồ còn chưa đánh trống ra về tiết Bốn nữa, tôi bảo chắc anh chưa ra về đâu.
Đến lúc đi ngang quán trà sữa, nhìn vào lại thấy anh ngồi trong đấy với bạn.
Thật may mà cũng thật tiếc vì tôi lại đi qua anh lần nữa.
#0105
Anh với mấy người bạn thân anh cùng về thành phố lúc trước anh sống nghỉ lể rồi.
Cái bạn thân tôi cũng qua đó với ba nó, mình tôi cô đơn ở thành phố bên ni để ôn thi.
90% không bớt không thêm, nó sẽ lại gặp anh bên đấy thôi!
#0205
Tôi nói bạn thân tôi sẽ gặp anh thì chắc chắn sẽ gặp anh.
Nó gặp anh ngoài đường ba lần, nhưng nó ngó lơ để khỏi cãi nhau với bạn thân anh.
Nhưng quá tam ba bận mà, né được ba lần rồi lần tư còn mơ mà né.
Anh ngồi với bạn, thấy nó cũng réo nó qua.
Anh nói với nó, "tao nghĩ kĩ rồi, tao cũng lớn rồi, đủ tuổi mặc áo sọc rồi!"
Nó ừ, tôi nghe kể lại cũng ừ. Mười tám tuổi đúng là lớn rồi đấy, cũng đủ tuổi ăn cơm nhà nước luôn rồi cơ.
Tự nhiên anh hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Tôi nghe bạn thân kể lại, trong đầu tôi tự trả lời, rằng kém anh ba tuổi lận.
Sau đó tôi ngơ, anh hỏi thế rồi tính có ý đồ bất chính gì với tôi à?
Không nên, ngàn lần không nên anh ạ!
Bạn thân của anh, hai đàn anh đấy không học chung cấp Ba với anh nên không biết tôi.
Cái hai đàn anh hỏi tôi người yêu anh à, còn nói anh làm giá xưa giờ chịu có người yêu rồi à.
Tiếp đó là một màn hỏi về tôi, chung quy lại thì là kiểu tôi có ngon nghẻ không, tán xong thì làm gì, bla bla...
Tôi ớn, đàn ông con trai mà nói chuyện thấy ngán dậy mấy ba? Thèm dép đấy!
Phản ứng của anh lại khác tôi nghĩ, anh phủ nhận việc tôi với anh là người yêu, rồi nói hai ông bạn thân đừng nói thế, vô duyên.
Tôi ồ lên một tiếng. Trước đây tôi nghĩ, ờ, anh cũng ăn chơi đấy, mà cái ăn chơi nó toàn song song với gái gú các thứ nên chắc anh cũng không trai tốt gì đâu.
Sau đó tôi nhận ra tôi sai, anh hoàn toàn chỉ hay đi chơi thôi, anh không những không gái gú tào lao gì mà anh còn "tử tế" lắm.
Đúng rồi! Tử tế!!
Anh còn kể bạn thân anh nghe cái vụ tôi viết truyện đam về anh, rồi anh bảo tôi hay ho gì đó.