Do ham chơi mà hai anh em phải phóng như tên lửa chạy về nhà. lúc đầu hai bên đổ lỗi, giờ hai người chỉ có kế sách là trốn lẻn vào phòng coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Lúc nhỏ, nghịch ngợm anh và cô hay trèo cửa sổ nên giờ tuyệt chiêu ấy quá dễ dàng với hai người. Chạy vòng ra đằng sau nhà có cánh cửa có thể trèo vào phòng anh. Cô em liền xung phong trèo trước còn anh phụ trợ lỡ có gì một người chịu còn hơn cả hai bắt sống.
- Anh hai! Sao nay cửa lại cao thế.
- Ngốc à! Nhà mình xây lại rồi mà.
Anh liền lấy tay nâng cô lên, thì đột nhiên tiếng chó sủa. Làm anh và cô hoảng loạn ngã nhào ra sau. Nhưng may là cô không sao bởi cô đang nằm trên người anh. Tiếng ngã mạnh đó đã khiến cho mẹ bất giác chạy ra, liền quở trách:
- Cửa chính không đi, ưng đi cửa sau. Hai cô cậu giỏi rồi ha.
- Dạ...
Mẹ liền chạy tới đỡ hai anh em dậy, có vẻ như anh bị trật sương vai nên mẹ đưa anh vào bệnh viện kiểm tra. Cô lo lắng khôn nguôi thấp thỏm chờ anh trai của mình về, dù cho bố đã an ủi.
Lúc sau, anh trở về cô vỡ òa, chạy một mạch ôm lấy anh nức nở.
- Không sao. Còn khỏe như trâu này.
Cả nhà bậc cười, ai cũng vui là anh không sao. Cô dìu anh lên phòng.
- Anh cần gì thì cứ gọi em.
Nụ cười trìu mến khiến đầu anh mê mẩn, liền không kiểm soát hành động khiến cô ngồi lên đùi anh.
- Giúp anh tắm được không.
Cô liền đứng dậy, tưởng chừng như sẽ e thẹn, mặt đỏ ửng như những gì anh suy nghĩ nhưng không cô liền đá vào hông anh một cái.
- Oke! Thích thì chiều. Lẹ lẹ đứng dậy vào phòng tắm cởi áo ra.
Mọi thứ khác với suy nghĩ của anh. Ngược lại anh đỏ ửng mặt, ngại ngùng, thúc dục cô ra ngoài và quát:
- Em có phải là con gái không vậy.
- Hai anh em với nhau có gì đâu mà xấu hổ.
Sự đáp trả không ngần ngại của cô khiến anh trăn trở cả đêm và luôn thầm nhủ:
- Mình không thể như thế được.
Thời gian cứ thế mà trôi đi. Chấn thương của anh cũng khỏi và để tranh thủ kì nghĩ hè hết chuẩn bị cắp sách đến trường. Mẹ liền bảo cô và anh về thăm ông bà ở chơi vài bữa rồi về.
- Làm gì mà đóng gói như ra khỏi nhà dẫy.
- Con gái cần nhiều thứ cần thiết lắm nên anh không hiểu đâu.
Chuyến giờ đi cũng sắp tới, mẹ dặn dò anh và cô mọi đủ điều.
- Nhớ ngoan ngoãn nghe lời ông bà nghe chưa. Đi đường cẩn thận chú ý.
- Vâng vâng.
- Cua! Nhớ chăm sóc em.
- Vâng thưa bố, đứa nhóc này con sẽ canh chừng.
Cô định đá anh một cái thì đã bị anh lôi lên xe taxi để kịp chuyến đi. Sự phấn khởi lần đầu xa nhà cô em liền bảo:
- Anh! Xuống đó em và anh cùng nhau bắt ốc,hái rau, phụ giúp ông bà nha.
Sự thay đổi đến choáng ngợp khiến anh cười trừ và anh chợt nhận ra đó là dưới quê có một đứa nhóc cùng xóm cũng bằng tuổi hai người. Lúc nhỏ, không hiểu sao nó giúp cô việc gì mà khiến cô thích nó lắm. Sau việc đó mà anh tìm đủ mọi cách chen lấn cuộc trò chuyện của hai người, tách hai người ấy ra. Dường anh cảm nhận được cô em của mình hình như thích nhóc đó.
Cuối cùng, cũng tới nơi. Không khí khắc hẳ ở thành phố nhiều. Bình yên, nắng nhẹ, gió hiu hiu mát của chiều tà.
- Wow!! Đẹp quá đi.
Cô thốt lên khiến anh chú ý đến làng tóc mai đang đung đưa theo gió của cô, gương mặt nhỏ nhắ xinh xắn dưới ánh nắng của chiều tà cùng hòa quyện với nụ cười ngọt ngào của cô khiến anh đắm đuối nhìn không hề chú ý xung quanh khi được ông bà gọi.
- Anh! Ông bà gọi kìa.
- A! Hai đứa nhóc về rồi này. Mau vào nhà nghỉ ngơi, tắm rửa, ăn cơm, sắp tối rồi.
Anh bàng hoàng thức tỉnh, liền xách hành lí hai người vào trong và cứ thế mà hoàng hôn buông xuống, bầu trời khoác cho mình một chiếc áo đầy sao lấp lánh, ánh trăng tỏa sáng khắp cả ngôi làng yên ả, tiếng dế kêu nhộn nhịp cùng với tiếng ộp ộp của những chú ếch, những chú cá luân phiên như đang nhảy vồ vào bóng trăng in xuống dòng sông. Khung cảnh ngây thơ ấy khó có thể nào bắt gặp được trong một thành phố xa hoa lúc bấy giờ.
- Đẹp quá anh nhỉ.
- Ừm.
Anh và cô đang đi dạo trên con đường làng thì bỗng nhiên tiếng bước chân chạy tới, đặt tay lên vai cô. Theo bản năng cô liền xoay người đá, người đó ngả ra sau. Anh liền xoay người lại ngăn cản.
- Mình nè!! Dũng đây.
- Dũng nào?
- Lượu nè! Nhớ chưa.
Cô dường như nhớ ra chạy vội ôm lấy nhưng chưa bao lâu thì bị anh ngăn đẩy ra và hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đâu.
/Làm sao đây không thể để nhóc đó tới gần em mình quá gần/
- Được rồi. Được rồi. Nhiêu đủ rồi á.
Cô xuýt xa trước vẻ ngoài của bạ bè chí cốt của mình lâu năm không gặp.
- Chà chà được đó. Không tồi. Có cô nương nào để ý đến chưa.
Hắn mỉm cười,vội đáp:
- Không có mà. Cậu dễ thương lắm đó.Mình chờ cậu lâu rồi.
Vốn dĩ tính cô không tỉ mỉ xem câu trả lời ấy là chuyện bình thường nhưng đối với anh thì điều đó là điểm nguy hại cực lớn.
Trên đường về nhà hai người cười nói vui vẻ nhưng anh lại bị hắt hủi như bị cô em quên đi. Tức giận chạy bỏ về trước. Cô thấy thế mà chạy theo sau.
- Mình về trước nha. Mai gặp.
Cả buổi tối anh không thèm quan tâm gì đến cô. Liền chạy vào phòng đóng cửa.
- Nó sao vậy cháu.
- Dạ không sao đâu bà tính ảnh vậy đó. Để con kể chuyện vui cho ông bà nghe nha.
Cô trò chuyện ông bà khá lâu rồi dìu ông bà vào nghỉ ngơi. Cô băn khoăn có nên gõ cửa hỏi anh nhưng thôi. Đột nhiên, cúp điện, cô hoảng sợ, bởi cô sợ tối từ nhỏ nên phòng cô lúc nào cũng bậc điện sáng để ngủ, không thì phải có người ngủ chung. Âm thanh bắt đầu hiện ra trong đầu cô, tiếng lách cách của nước chảy đáp xuống, tiếng lục đục của chuột, tiếng cửa lách phách bởi gió. Tạo ra một nỗi sợ vô biên trong trí óc cô. Cô định gào thét kêu lên nhưng không thể vì quá lo sợ. Tiếng cửa phòng mở ra thật mạnh, rồi thứ gì đó lao vào người cô vì thế mà những giọt nước mắt tuông ra rơi trên đôi má hồng ấy và giọng nói trầm ấm an ủi:
- Có anh đây rồi nhóc con!
Cô ôm chặt lấy anh như thể không bao giờ buông ra...