My Amazing Boyfriend

Chương 3-2

Đóng cửa phòng ngủ, Điền Tịnh Thực thấp thỏm thả người xuống giường. Trong nhận thức hơn hai mươi năm mốc meo của cô, ại có một yêu quái tìm tới cửa, đối phương lại còn là một anh chàng cực phẩm, loại diễm ngộ như mơ giữa ban ngày thế này, người phàm tục như cô thật không chịu nổi.

Làm sao bây giờ?

Đúng rồi, lên mạng tìm giúp đỡ!

Điền Tịnh Thực mở laptop, gõ vào khung tìm kiếm "làm sao để đuổi yêu quái không mời mà tới", sau khi liên tục xem nội dung của hơn chục trang, mây đen trên mặt cô liền tiêu tán thay vào đó là nụ cười đắc ý.

Nghe nói giữa trưa là thời điểm yêu quái suy yếu nhất, ăn cơm trưa xongm Tiết Linh Kiều ngồi ở phòng khách xem ti vi. Điền Tịnh Thực đảo qua chiếc áo phông màu xám đơn giản rộng rãi trên người anh, cười lạnh hai tiếng, mặc kệ anh ăn mặc sạch sẽ gọn gàng cỡ nào, bề ngoài tuấn tú mê người ra sao, rất nhanh sẽ bị ép phải hiện nguyên hình, nói không chừng có thể biến thành đàn tì bà hoặc hồ ly.

Cô giả vờ lơ đãng ngồi vào ghế sa lon, cùng Tiết Linh Kiều xem ti vi. Sau đó, thừa dịp anh không chú ý liền quay đầu sang, hà hơi mấy cái về phía anh. Tiết Linh Kiều bị công kích, cau mày bịt mũi, dịch nhanh về góc ghế, hận không thể tránh cô càng xa càng tốt.

"Cô làm cái gì thế?" Tiết Linh Kiều lớn tiếng hỏi.

Điền Tịnh Thực mở lòng bàn tay ra, lộ ra mấy múi tỏi, đắc ý nhìn Tiết Linh Kiều: "Không gì cả, kẹo cao su thôi mà."

Biện pháp trừ yêu có hiệu quả, với tư cách bên bị ép, Điền Tịnh Thực cho rằng mình có tư cách bỏ đá xuống giếng, thậm chí thừa cơ đánh anh một trận cũng được. Thế là cô tiến tới, phách lối hà hơi thêm mấy cái về phía Tiết Linh Kiều.

"Phải vậy không?" Tiết Linh Kiều cầm một miếng tỏi trong tay cô, bình tĩnh thả vào trong miệng nhai, sau đó hà hơi về phía cô, "Ngày trước tỏi chỉ là gia vị."

Ông anh, bây giờ nó vẫn là gia vị! Nó và rau thơm, giấp cá được gọi là ba đại sát khí trong giới rau quả. Điền Tịnh Thực thiếu chút nữa thì nôn ọe, vội vàng bịt miệng chẳng chút tiền đồ lủi về phòng ngủ.

Kế hoạch tác chiến trừ yêu đầu tiên giành được thắng lợi, Điền Tịnh Thực lanh chanh bị yêu quái đuổi... Đều nói thất bại là mẹ thành công, Điền Tịnh Thực tin chắc, đã có mẹ, nhất định sẽ có con.

Rạng sáng, Điền Tịnh Thực lần thứ mười vọt vào phòng vệ sinh, mặt ngâm trong nước, nhìn gương mặt lại tỏa sáng đầy sức sống, bắt đầu thực hiện kế hoạch tác chiến trừ yêu thứ hai.

Cô như con chuột to lớn chạy vào phòng Tiết Linh Kiều, từ sau lưng rút ra một cây kiếm giơ trước ngực, từng bước đến gần Tiết Linh Kiều đang ở trên giường. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không thất thủ, trước đó cô đã kiểm tra qua trên web, cửa hàng này nằm ở một thị trấn cổ có chút danh tiếng, là cửa hàng lâu đời, vật phẩm trong tiệm từng được nhiều đại sư ghé mắt, không linh có thể trả lại, chủ tiệm tuyệt đối không ăn quỵt.

Một giây trước nhịp tim Tiết Linh Kiều còn đập nhẹ nhàng, bất chợt mở mắt, ngón tay thon dài kẹp lấy cây kiếm gỗ. Điền Tịnh Thực hoàn toàn không thể động đậy, uổng công múa may mới có phản ứng, Tiết Linh Kiều đụng vào kiếm gỗ, thế nhưng, cô lại không thấy hình ảnh yêu quái hồn phi phách tán!

Điền Tịnh Thực biến thành một cong ngỗng ngơ ngác, trơ mắt nhìn Tiết Linh Kiều giật lất kiếm gỗ ngắm nghía, chợt nghe "rắc" một tiếng, cây kiếm gỗ đứt đôi, Tiết Linh Kiều ngỡ ngàng nhìn về phía Điền Tịnh Thực, "Tôi không có dùng sức". Trong lòng Điền Tịnh Thực lúc này hoàn toàn sụp đổ, cười ngượng ngùng, nhìn người trước mặt bắt đầu biến thành ủy viên Tác phong và Kỷ luật bắt đầu nghiêm trang dạy bảo, "Điền tiểu thư, đêm hôm chạy vào phòng đàn ông là chuyện rất mất thể diện, dù trong thời đại nào thì lòng tự trọng của phụ nữ cũng rất quan trọng."

Anh ta lại nói cô không có tự trọng!

Mặc dù cô đã qua lại với bảy người bạn trai, nhưng nụ hôn đầu tiên của cô còn chưa có đấy! Đầu năm nay tuyệt đối không tìm được ai có tự tôn tự trọng còn bảo thủ ngoan cố hơn cô đâu!

Điền Tịnh Thực giận đến nổi đầu bốc khói, hoàn toàn không nhớ nổi mình ra khỏi phòng Tiết Linh Kiều thế nào.

Thế nhưng, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, Điền Tịnh Thực nắm tay, quyết định không ngừng cố gắng, hoàn trả lại gấp bội những uất ức mình phải chịu lại cho Tiết Linh Kiều.

Người ta nói bản lĩnh có cao tới đâu cũng sợ dao phay, yêu quái có mạnh thế nào cũng sợ máu chó.

Lần này, Điền Tịnh Thực quyết định không mù quáng nữa, cũng không mê tín nữa, lựa chọn phương pháp trừ yêu hữu hiệu nhất trong trăm ngàn năm qua. Về ghi chép liên quan đến trừ yêu hàng ma, ăn nhập vào lòng người sâu nhất chính là bát máu chó.

Tảng sáng, phương Đông vừa lóe lên tia sáng bạc, Tiết Linh Kiều đã ở ngoài sân cắt sửa hàng rào gỗ. Điền Tịnh Thực đầu bù tóc rối ngồi dậy, phi tới trước cửa sổ, nhìn dáng người cao lớn ngoài sân mà phát điên cả người. Cái đồ cổ hủ trời giết này, đầu năm nay nào có ngày nào trời chưa sáng mà đã làm việc không? Không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ thêm tội sao? Nhất định phải lấy đại hình hầu hạ, đại hình hầu hạ!

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Điền Tịnh Thực cầm nửa chậu máu chó, giấu người dưới khóm hoa, từ từ tới gần Tiết Linh Kiều. Mắt thấy sắp đại công cáo thành, cô lại bước hụt bậc thang, mất đà ngã xuống. Cả chậu máu chó hất lên cao, chuẩn xác đổ lên đầu...

Tiết Linh Kiều im lặng nhìn người đầu đội chậu, giả vờ không thấy, tiếp tục tao nhã sửa hàng rào gỗ.

Điền Tịnh Thực chật vật nằm rạp trên đất, máu chó phủ kín mặt, cô như mất ý thức hồi lâu không nhúc nhích.

Qua mấy lần đọ sức với Tiết Linh Kiều đã làm cô hiểu một việc.

Đấu với trời, hân hoan vô hạn; đấu với đất, phấn khích vô hạn; đấu với Tiết yêu quái, hối hận vô cùng!

Tóm lại, Tiết yêu quái là giống loài thần kì, cũng tuyệt đối không phải loại mà cô gái yếu đuối như Điền Tịnh Thực cô có thể đối phó.Chương 3

Cẩn thận phí chia tay phí chân dài chạy đến nhà

01

Tiết Linh Kiều dạo một vòng ngoài biệt thự, cộng thêm gác xép thì có cả thảy ba tầng, bốn phòng ngủ, một phòng đọc sách, một phòng trà, mang phong cách vùng quê nước Mỹ. Sống trong căn nhà thế này, nếu không phải anh đã xem trước hóa đơn trong hòm thư của cô, anh còn nghĩ rằng diễn viên thời nay có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Tiết Linh Kiều quen thuộc ngôi nhà mới, chợt nghe nhịp tim Điền Tịnh Thực đập một trăm linh hai lần mỗi phút.

Nhưng cô vẫn chỉ nằm đó.

Anh rót một cốc nước, đặt bên cạnh, "Không cần giả vờ ngủ nữa đâu."

Điền Tịnh Thực vẫn bất động, coi như ngủ chết luôn rồi.

Tiết Linh Kiều móc tai, trầm lắng nói: "Nếu cô muốn ngủ mãi thì tôi cũng có thể giúp cô."

Cô lập tức mở mắt bật dậy, trấn tĩnh nhìn anh một lúc, hỏi: "Rốt cuộc anh là thứ gì hả!"

"Cô cứ coi như tôi ăn trái ác quỷ đi."

"Vậy tới khi nào anh thành Vua Hải tặc rồi hãy tới tìm tôi!"

Tiết Linh Kiều không muốn nhiều lời với cô, nói thẳng: "Ở đây trừ cô ra, tôi không biết ai cả. Tôi chỉ cần một chỗ ở, tìm một người, sẽ không lâu đâu. Để báo đáp lại, trong thời gian ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô an toàn."

An toàn? Yêu quái tìm tới tận cửa, còn có chuyện gì không an toàn hơn? Điền Tịnh Thực có cảm giác mình nghe được câu chuyện hài xuyên quốc gia.

Tiết Linh Kiều hơi nghiêng đầu, chân mày nhíu lại không dễ thấy: "Cô có vẻ rất xui xẻo. Tôi cũng không muốn cô bị xe đụng chết, rơi xuống cống chết một cách khó hiểu. Nhờ hấp thu máu của cô tôi mới sống lại, sau này cô gặp chuyện thì tôi sẽ rất phiền phức."

Ưu điểm lớn nhất của Điền Tịnh Thực chính là xui xẻo quá đáng, chuyện lộn xộn nào cũng từng trải qua, những sự việc cổ quái đột ngột xảy ra cũng thành thói quen. Cô cầm cốc nước bên cạnh uống hết một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, đôi mắt to xinh đẹp lặng lẽ quan sát anh.

Sinh vật trước mặt là giống loài không thể dùng khoa học để giải thích, nhưng sau khi xác định được anh không có ý đồ làm tổn thương mình, Điền Tịnh Thực cũng không sợ nhiều.

Con voi chưa bao giờ sợ con kiến nhỏ bé giết mình.

Con báo no rồi cũng không đuổi theo hươu sao.

Giữa người hùng mạnh và kẻ yếu, trừ ăn và được ăn còn có thể lợi dụng lẫn nhau.

Nét mặt mang vẻ quý phái đẹp lạnh lùng khiến Tiết Linh Kiều bất ngờ, còn tưởng chuyến này đi mất công, cô sẽ sợ hãi đến mức ngất đi lần nữa.

"Được, có thể ở đây, giang hồ cứu trợ, không thành vấn đề." Điền tiểu thư dịu dàng, nói năng cảm thông thấu hiểu, "Có mấy vấn đề, chúng ta cần thẳng thắn nói với nhau, đi sâu tìm hiểu nội tâm chân thực của đối phương, thói quen sinh hoạt và tình hình gia cảnh..."

"Nói tiếng người."

"Anh là giống loài gì, ăn gì, đến từ đâu?"

Tiết Linh Kiều nhìn vào mắt cô, cặp mí xinh đẹp thu lại, lộ ra thần sắc mệt mỏi, người gặp liền thương xót: "Bốn trăm năm trước tôi vẫn là người bình thường, sau đó xảy ra một vài chuyện kỳ lạ, tôi trở nên không già không chết..."

Điền Tịnh Thực liếc mắt nhìn anh, trên mặt viết năm chữ to: Anh bạn, đừng có chém!

"Tôi cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong mấy trăm năm liền, mãi đến mấy ngày trước tôi đọc được một phần tài liệu trong bộ sách khoa học sinh vật hiện đại về Telomere [1] và Enzim Telomere, có lẽ bí mật về sự trường sinh của tôi nằm ở đó." Tiết Linh Kiều khinh bỉ nhìn thoáng qua Điền Tịnh Thực, "Tất nhiên, sự già yếu ở con người là nghiên cứu phức tạp nhất, rất khó giải thích với cô. Dùng giải thích đơn giản phù hợp với dung lượng hiểu biết của bộ não cô thì, tình huống của tôi có thể là do đột biến loại gien nào đó."

[1] Telomere là những trình tự lặp lại của DNA ở các đầu mút của nhiễm sắc thể. Mặc dù cũng được cấu thành từ các đơn phân nucleotide, nhưng telomere không mã hóa cho protein.

Điền Tịnh Thực không chú ý đến lời trào phúng của Tiết Linh Kiều, cô bỗng cảm thấy, giọng nói này có chút quen thuộc.

- Cô có tin trên thế giới này có người không già không chết không? -

Cô bừng tỉnh chỉ vào Tiết Linh Kiều, thất thanh hét rầm lên: "A a a, cái tên tâm thần cứu tôi ra từ cống thoát nước có phải cũng là anh đúng không?"

Tiết Linh Kiều thờ ơ nhìn về phía cô, Điền Tịnh Thực vội vàng dùng tay che miệng lại.

Cứu mạng! Cô đã gọi ra thứ quỷ gì thế này?

Điền Tịnh Thực nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình, lùi về sau né tránh, yếu ớt nói: "Vậy... anh ăn gì?"

Tiết Linh Kiều bất thình lình đến gần từng bước, đôi mắt đen sáng nhìn cô cười thâm trầm: "Chất lỏng... trong những đồ uống bình thường của con người." Thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn mình, Tiết Linh Kiều buồn cười đi vòng qua cô, lấy ra một món trong tủ lạnh, "Ví dụ như, sữa tươi."

"Anh... anh chắc chứ?"

Tiết Linh Kiều hơi lộ vẻ thất vọng: "Con người bây giờ ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng không có sao?"

Hai mắt Điền Tịnh Thực lập tức mở to, như lang như hổ nhìn chằm chằm anh, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, tia sáng dập dờn trong mắt: "Anh vừa mới nói máu tôi giúp anh sống lại lần nữa, cho nên anh phải gọi tôi là mẹ?"

"Cô hiến máu chưa thế, vậy cũng phải từng thấy người ta hiến máu rồi chứ? Tri thức và thường thức của cô có không vậy hả?"

"..." Điền Tịnh Thực nhất thời cứng họng, nhưng vì nguy cơ đã được giải trừ, lòng hiếu kỳ lại chạy ra, "Anh vừa mới nói sau này sẽ xảy ra một vài chuyện kỳ lạ là thế nào?"

Anh nhíu mày suy nghĩ, đang chuẩn bị nói thì Điền Tịnh Thực lại bịt tai đi ra ngoài: "Thôi thôi, đừng nói, đừng nói nữa, tôi hiểu, biết càng ít thì càng an toàn." Cô bước nhanh tới phía trước phòng khách, đẩy cửa, vẫy tay với Tiết Linh Kiều, "Anh ở phòng này, bình thường nếu không có lệnh của tôi, anh không được vào phòng tôi."

"Được, cho tôi một cái laptop, tốt nhất là của Apple."

Một cái laptop Apple anh biết bao nhiêu tiền không? Không phải lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý, Điền Tịnh Thực kìm nén kích động muốn xông tới làm thịt người, nghiến răng mỉm cười: "Được, không thành vấn đề. Anh ở trong viện bảo tàng lâu như thế, mới tỉnh lại có một tháng mà từ đâu đã học được cách sử dụng laptop thế?"

"Một tháng đã đủ cho tôi học được kỹ năng sinh tồn trong xã hội hiện đại, tìm hiểu tin tức về sự phát triển trong một trăm năm từ các tờ báo cũ, nói không chừng còn học được nhiều hơn so với hai mươi tám năm của cô."

Điền Tịnh Thực giở giọng quái gở cười nhạo: "Vâng, vâng, vâng. Anh là yêu quái không già mà, tất nhiên tôi kém xa. Có điều, mẹ anh không dạy anh không nên tùy tiện tiết lộ tuổi của phụ nữ à?"

"Thứ nhất, tôi là người, chỉ là có chút đặc biệt; thứ hai, mẹ tôi đã chết mấy trăm năm trước rồi."

"Toàn lời quái dị dọa người. Đúng rồi, anh là xác khô mà Trung tâm nghiên cứu bỏ một số tiền lớn ra mượn về, mà rõ ràng là anh tự sống lại chạy đi, có hai tên ngốc còn tưởng anh bị trộm, chạy khắp nơi tìm anh..." Nghĩ đến bộ dạng sứt đầu mẻ tráncủa Diệp Sâm và Lý Yến Chi, Điền Tịnh Thực không nhịn được cười như điên.

Tiết Linh Kiều có lòng nhắc nhở cô: "Hai tên ngốc đó là bạn trai cũ thứ sáu và bạn trai cũ thứ bảy của cô."

"Đúng là đồ yêu quái hóng hớt, ngay cả cái này cũng biết. Nhưng mà, anh không nói tiếng nào đã bỏ đi như thế thật không lễ phép! Lần này Diệp cặn bã đúng là tổn thất thảm trọng rồi!"

"Còn không phải vì máu của cô khiến tôi sống lại. Cô cứ coi đây là... phí chia tay, đúng là từ này."

"Phí chia tay phí chân dài chạy tới nhà người khác của ai?"

"Của cô."

Điền Tịnh Thực nghẹn họng không nói ra lời.

Trước mặt Tiết Linh Kiều, dù là đấu văn hay đấu võ, cô đều không chiếm được tiện nghi.

"Tôi đi nghỉ, anh tự xử đi. Đúng rồi, tôi biết anh xuất quỷ nhập thần, thế nhưng không được giống như trước thình lình xuất hiện ở đầu giường của tôi, hoặc đột nhiên biến mất trước mắt tôi, tôi sợ bị anh hù chết lắm."

Điền Tịnh Thực rầu rĩ không vui lên lầu về phòng.

02

Đóng cửa phòng ngủ, Điền Tịnh Thực thấp thỏm thả người xuống giường. Trong nhận thức hơn hai mươi năm mốc meo của cô, ại có một yêu quái tìm tới cửa, đối phương lại còn là một anh chàng cực phẩm, loại diễm ngộ như mơ giữa ban ngày thế này, người phàm tục như cô thật không chịu nổi.

Làm sao bây giờ?

Đúng rồi, lên mạng tìm giúp đỡ!

Điền Tịnh Thực mở laptop, gõ vào khung tìm kiếm "làm sao để đuổi yêu quái không mời mà tới", sau khi liên tục xem nội dung của hơn chục trang, mây đen trên mặt cô liền tiêu tán thay vào đó là nụ cười đắc ý.

Nghe nói giữa trưa là thời điểm yêu quái suy yếu nhất, ăn cơm trưa xongm Tiết Linh Kiều ngồi ở phòng khách xem ti vi. Điền Tịnh Thực đảo qua chiếc áo phông màu xám đơn giản rộng rãi trên người anh, cười lạnh hai tiếng, mặc kệ anh ăn mặc sạch sẽ gọn gàng cỡ nào, bề ngoài tuấn tú mê người ra sao, rất nhanh sẽ bị ép phải hiện nguyên hình, nói không chừng có thể biến thành đàn tì bà hoặc hồ ly.

Cô giả vờ lơ đãng ngồi vào ghế sa lon, cùng Tiết Linh Kiều xem ti vi. Sau đó, thừa dịp anh không chú ý liền quay đầu sang, hà hơi mấy cái về phía anh. Tiết Linh Kiều bị công kích, cau mày bịt mũi, dịch nhanh về góc ghế, hận không thể tránh cô càng xa càng tốt.

"Cô làm cái gì thế?" Tiết Linh Kiều lớn tiếng hỏi.

Điền Tịnh Thực mở lòng bàn tay ra, lộ ra mấy múi tỏi, đắc ý nhìn Tiết Linh Kiều: "Không gì cả, kẹo cao su thôi mà."

Biện pháp trừ yêu có hiệu quả, với tư cách bên bị ép, Điền Tịnh Thực cho rằng mình có tư cách bỏ đá xuống giếng, thậm chí thừa cơ đánh anh một trận cũng được. Thế là cô tiến tới, phách lối hà hơi thêm mấy cái về phía Tiết Linh Kiều.

"Phải vậy không?" Tiết Linh Kiều cầm một miếng tỏi trong tay cô, bình tĩnh thả vào trong miệng nhai, sau đó hà hơi về phía cô, "Ngày trước tỏi chỉ là gia vị."

Ông anh, bây giờ nó vẫn là gia vị! Nó và rau thơm, giấp cá được gọi là ba đại sát khí trong giới rau quả. Điền Tịnh Thực thiếu chút nữa thì nôn ọe, vội vàng bịt miệng chẳng chút tiền đồ lủi về phòng ngủ.

Kế hoạch tác chiến trừ yêu đầu tiên giành được thắng lợi, Điền Tịnh Thực lanh chanh bị yêu quái đuổi... Đều nói thất bại là mẹ thành công, Điền Tịnh Thực tin chắc, đã có mẹ, nhất định sẽ có con.

Rạng sáng, Điền Tịnh Thực lần thứ mười vọt vào phòng vệ sinh, mặt ngâm trong nước, nhìn gương mặt lại tỏa sáng đầy sức sống, bắt đầu thực hiện kế hoạch tác chiến trừ yêu thứ hai.

Cô như con chuột to lớn chạy vào phòng Tiết Linh Kiều, từ sau lưng rút ra một cây kiếm giơ trước ngực, từng bước đến gần Tiết Linh Kiều đang ở trên giường. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không thất thủ, trước đó cô đã kiểm tra qua trên web, cửa hàng này nằm ở một thị trấn cổ có chút danh tiếng, là cửa hàng lâu đời, vật phẩm trong tiệm từng được nhiều đại sư ghé mắt, không linh có thể trả lại, chủ tiệm tuyệt đối không ăn quỵt.

Một giây trước nhịp tim Tiết Linh Kiều còn đập nhẹ nhàng, bất chợt mở mắt, ngón tay thon dài kẹp lấy cây kiếm gỗ. Điền Tịnh Thực hoàn toàn không thể động đậy, uổng công múa may mới có phản ứng, Tiết Linh Kiều đụng vào kiếm gỗ, thế nhưng, cô lại không thấy hình ảnh yêu quái hồn phi phách tán!

Điền Tịnh Thực biến thành một cong ngỗng ngơ ngác, trơ mắt nhìn Tiết Linh Kiều giật lất kiếm gỗ ngắm nghía, chợt nghe "rắc" một tiếng, cây kiếm gỗ đứt đôi, Tiết Linh Kiều ngỡ ngàng nhìn về phía Điền Tịnh Thực, "Tôi không có dùng sức". Trong lòng Điền Tịnh Thực lúc này hoàn toàn sụp đổ, cười ngượng ngùng, nhìn người trước mặt bắt đầu biến thành ủy viên Tác phong và Kỷ luật bắt đầu nghiêm trang dạy bảo, "Điền tiểu thư, đêm hôm chạy vào phòng đàn ông là chuyện rất mất thể diện, dù trong thời đại nào thì lòng tự trọng của phụ nữ cũng rất quan trọng."

Anh ta lại nói cô không có tự trọng!

Mặc dù cô đã qua lại với bảy người bạn trai, nhưng nụ hôn đầu tiên của cô còn chưa có đấy! Đầu năm nay tuyệt đối không tìm được ai có tự tôn tự trọng còn bảo thủ ngoan cố hơn cô đâu!

Điền Tịnh Thực giận đến nổi đầu bốc khói, hoàn toàn không nhớ nổi mình ra khỏi phòng Tiết Linh Kiều thế nào.

Thế nhưng, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, Điền Tịnh Thực nắm tay, quyết định không ngừng cố gắng, hoàn trả lại gấp bội những uất ức mình phải chịu lại cho Tiết Linh Kiều.

Người ta nói bản lĩnh có cao tới đâu cũng sợ dao phay, yêu quái có mạnh thế nào cũng sợ máu chó.

Lần này, Điền Tịnh Thực quyết định không mù quáng nữa, cũng không mê tín nữa, lựa chọn phương pháp trừ yêu hữu hiệu nhất trong trăm ngàn năm qua. Về ghi chép liên quan đến trừ yêu hàng ma, ăn nhập vào lòng người sâu nhất chính là bát máu chó.

Tảng sáng, phương Đông vừa lóe lên tia sáng bạc, Tiết Linh Kiều đã ở ngoài sân cắt sửa hàng rào gỗ. Điền Tịnh Thực đầu bù tóc rối ngồi dậy, phi tới trước cửa sổ, nhìn dáng người cao lớn ngoài sân mà phát điên cả người. Cái đồ cổ hủ trời giết này, đầu năm nay nào có ngày nào trời chưa sáng mà đã làm việc không? Không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ thêm tội sao? Nhất định phải lấy đại hình hầu hạ, đại hình hầu hạ!

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Điền Tịnh Thực cầm nửa chậu máu chó, giấu người dưới khóm hoa, từ từ tới gần Tiết Linh Kiều. Mắt thấy sắp đại công cáo thành, cô lại bước hụt bậc thang, mất đà ngã xuống. Cả chậu máu chó hất lên cao, chuẩn xác đổ lên đầu...

Tiết Linh Kiều im lặng nhìn người đầu đội chậu, giả vờ không thấy, tiếp tục tao nhã sửa hàng rào gỗ.

Điền Tịnh Thực chật vật nằm rạp trên đất, máu chó phủ kín mặt, cô như mất ý thức hồi lâu không nhúc nhích.

Qua mấy lần đọ sức với Tiết Linh Kiều đã làm cô hiểu một việc.

Đấu với trời, hân hoan vô hạn; đấu với đất, phấn khích vô hạn; đấu với Tiết yêu quái, hối hận vô cùng!

Tóm lại, Tiết yêu quái là giống loài thần kì, cũng tuyệt đối không phải loại mà cô gái yếu đuối như Điền Tịnh Thực cô có thể đối phó.