Ta ngoan ngoãn đưa tay cho hắn, mặc cho hắn dắt đi, tay còn lại của hắn xách chiếc lồng đèn nhỏ hình con thỏ, nhìn rất thú vị.
Tạ Diễm dắt ta đi quanh co khúc khuỷu, đi đến trước một sân khấu kịch, ngồi xuống hàng ghế đầu.
Lúc còn ở Đại Cảnh, ta thích nhất là xem hí kịch, thậm chí còn tự viết một vở kịch của riêng mình.
Vở kịch này kể về Lý Sinh vào kinh thi đỗ trạng nguyên, định hôn cùng tiểu thư nhà cao cửa rộng, sau đó nhờ người lừa gạt thê tử đang đợi hắn trở về rằng trên đường đi thi hắn đã ngã xuống vách núi mà c.hết. Thê tử bi thương cực độ mà qua đời, lúc ở địa phủ lại biết được Lý Sinh chưa c.hết, quỷ sai thấy nàng đáng thương liền cho phép nàng đi tìm phu quân mấy ngày. Thê tử tìm được Lý Sinh đã làm quan, cũng nói sự thật với tiểu thư kia, tiểu thư tức giận đưa ra giải trừ hôn ước, phụ thân của nàng cũng phẫn nộ tố cáo Lý Sinh với hoàng đế, hoàng đế cho rằng phẩm hạnh của Lý Sinh không đứng đắn, liền cách chức quan của hắn. Lý Sinh ảo não trở về cố hương, ai ngờ mọi người đã sớm biết sự tích của hắn, đều khinh thường hắn, cuối cùng Lý Sinh sống cô độc suốt quãng đời còn lại dưới ánh mắt khinh bỉ của đồng hương.
Câu chuyện này không có gì đặc biệt, không có ý nghĩa gì quá lớn, còn không bằng vở kịch do ta tự mình viết.
Tạ Diễm ngược lại nhìn rất nghiêm túc, quay đầu hỏi ta, “A Nhàn, nếu ta lừa gạt nàng, nàng có tha thứ cho ta không?”
“Chuyện này...” Ta suy nghĩ một chút, thành thật nói cho hắn biết, “Nếu chàng làm ta buồn, có lẽ ta sẽ không tha thứ cho chàng.”
“Vậy sao...” Tạ Diễm trầm mặc, lập tức lại nghiêm túc đáp, “Ta sẽ không làm nàng buồn thêm lần nữa.”
Lần nữa?
Ta có chút nghi hoặc, hắn làm ta buồn khi nào?
Ta suy nghĩ một chút, có thể là lần giận dỗi kia.
Xem hí kịch xong, Tạ Diễm lại dắt ta đi đến bờ sông.
“Chúng ta vẫn chưa trở về sao?” Dù sao xuất cung cũng đã khá lâu.
“Thêm một lát nữa.” Tạ Diễm cười đáp.
Ta ăn viên kẹo hồ lô cuối cùng trong tay, có chút nhàm chán nhìn phong cảnh phía xa xa.
“Ngon, chàng có muốn thử...” Ta vừa định hỏi hắn có muốn thử hay không thì chợt nhận ra xiên kẹo hồ lô cuối cùng đã bị ta ăn hết.
Ta xấu hổ cười một tiếng, “Lần sau mời chàng ăn.”
“Không cần.”
Tạ Diễm đột nhiên khom người xuống, hôn lên môi ta.
Pháo hoa trên sông bỗng nhiên nở rộ, lông mi khẽ run của Tạ Diễm và hàng mi vén lên của ta đan xen cùng một chỗ.
Rất lâu sau, ấm áp trên môi mới rời đi, Tạ Diễm chưa đủ thỏa mãn mở miệng nói —
“Quả là mỹ vị...”
Ta luôn có thể chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng đêm nay lại là một đêm mất ngủ chưa từng có.
Ta nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tạ Diễm nằm bên cạnh, cùng với tiếng tim đập không thể bỏ qua của ta...
Ta không ngủ được!
Ta đoán, có lẽ ta đã động tâm rồi.
Đây cũng là chuyện bình thường, suy cho cùng Tạ Diễm rất tuấn lãng, đối xử với ta cũng dịu dàng, nghĩ đến cũng khó mà không động tâm.
Nhưng…
Đều nói vô tình nhất là nhà đế vương, chuyện động tâm rất không thích hợp.
Kỷ Vân Nhàn, tỉnh táo một chút!
Ta nhìn mặt mày người trước mắt, đưa tay chạm vào hàng mi thanh mảnh của hắn, thở dài.
Người này chung quy không thể chỉ thuộc về một mình ta.
“Vì sao chàng lại sinh ra trong nhà đế vương...” Ta nhẹ giọng nói.
Người trước mắt này dường như cảm nhận được có người chạm vào hắn, lông mi hắn run rẩy, nói trong vô thức —
“A Nhàn…”
9
Ngày hôm sau, ta mơ mơ màng màng thức dậy, bên cạnh quả nhiên đã trống rỗng.
Tuy nói nhà đế vương vô tình, nhưng vạn nhất thì sao?
Có lẽ hắn có tình cảm với ta?
Ta chưa bao giờ là kiểu người do dự thiếu quyết đoán, không cần rối rắm, trực tiếp hỏi là được.
Hẳn là hôm nay ít việc, sau khi hạ triều Tạ Diễm liền đi đến Trường Nhạc Cung.
“A Diễm!” Ta đứng đợi ở cửa, nhìn từ xa đã thấy hắn, một đường chạy qua, lao vào trong ngực hắn.
“A Nhàn?” Tạ Diễm tựa hồ có chút kinh hỉ trước sự nhiệt tình của ta.
“Ta có chuyện muốn nói với chàng.” Ta túm lấy áo choàng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Được.” Tạ Diễm sửa sang lại mái tóc rối của ta, “A Nhàn muốn nói cái gì?”
Ta nắm lấy tay hắn, đi về phía bàn đu dây.
“Chàng đẩy bàn đu dây cho ta được không?” Ta hỏi.
“Được.” Tạ Diễm đi đến phía sau bàn đu dây, mỉm cười nhìn về phía ta.
Ta cũng cười, vui thích ngồi lên.
“A Diễm...” Ta nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi ngang qua gò má mình.
“Ừm?” Tạ Diễm nhẹ nhàng đẩy bàn đu dây cho ta.
“A Diễm, chàng có thích ta không?”
Trong lúc hoảng hốt, ta dường như trở về lại năm ta mười bốn tuổi, ta cũng đã từng hỏi A Nghiên như vậy...
Xin lỗi A Nghiên, hình như ta đã thích người khác mất rồi.
Ta thầm nói trong lòng.
Tạ Diễm đột nhiên dừng động tác, bàn đu dây chậm rãi ngừng lại, ta mở mắt ra, Tạ Diễm đã đứng trước mặt ta từ lúc nào, trong mắt hắn phản chiếu hình dáng của ta, vẻ dịu dàng kia phảng phất có thể nhấn chìm ta trong đó.
“A Nhàn, ta thích nàng, rất lâu rất lâu rồi...”
“Rất lâu rất lâu?” Ta lấy lại tinh thần.
“A Nhàn có còn nhớ hay không...” Tạ Diễm nhắm mắt lại, dường như đang chìm trong hồi ức, “Năm nàng mười ba tuổi, đã từng cứu một người.”
“Mười ba tuổi...” Ta cố gắng nhớ lại.
“Hoài An, vọng lâu.”
“Hóa ra là chàng!” Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đất phong của ta là Hoài An, năm ta mười ba tuổi đã từng sống ở Hoài An một thời gian, thỉnh thoảng thích trèo lên vọng lâu nhìn ra xa.
Mà ngày đó, ta ở một góc khuất trên vọng lâu, phát hiện có một người đang cuộn tròn ở đó, ta từ trước đến nay luôn to gan, nhìn xung quanh tứ phía không có người, liền một mình bước về phía trước.
“Này, ngươi là ai?” Ta lấy ngón tay chọc vào hắn, “Bị thương sao?”
Người nọ cúi đầu, không nhìn thấy rõ bộ dáng, thấy ta đến gần cũng chỉ tùy ý liếc nhìn ta một cái.
“Không phiền cô nương phí tâm.” Giọng nói hơi khàn, nhưng nghe có vẻ rất trẻ.
“Ngươi hẳn không phải là người xấu?” Ta ngập ngừng nhìn hắn, “Nhỡ như ngươi là người xấu mà ta lại cứu ngươi, vậy ta há chẳng phải phạm tội lớn rồi sao?”
“Nếu cô nương không muốn rước phiền toái thì mau đi đi.” Người nọ coi nhẹ lòng tốt của ta.
“Quên đi, cái này cho ngươi.” Lúc ta cưỡi ngựa luôn bị ngã ngựa, nên trên người luôn thường chuẩn bị kim sang dược, “Vẫn phải quý trọng mạng sống của mình, người nhà sẽ lo lắng.”
Người nọ không nói gì, cũng không cử động, ta thở dài, đặt thuốc vào tay hắn rồi rời đi.
“Lúc đó sao chàng lại bị thương?” Ta hỏi.
Tạ Diễm trầm mặc một hồi, sau đó nói, “Yến quốc từ trước đến nay luôn để cho con cháu trong nhà đi xa rèn luyện. Hoàng thất cũng không ngoại lệ, đặc biệt là thái tử, chỉ có trải qua rèn luyện mới có thể ngồi vững vị trí này.”
“Sẽ luôn có những người trong lòng mang ý nghĩ xấu xa...”
“Vậy lần đó...” Ta cứ nhìn Tạ Diễm như vậy, có chút đau lòng.
“Là người do cữu cữu ta phái tới.” Tạ Diễm nhắm mắt lại.
Ta không hỏi nhiều nữa, chỉ nắm lấy tay hắn.
“Đều đã qua rồi…”
“Lúc đó ta còn tưởng rằng cô nương nhà ai lại ngốc đến như vậy.” Tạ Diễm cười chuyển chủ đề, “Không ngờ lại là Hoài An quận chúa...”
“Ta rõ ràng có lòng tốt...” Ta bất mãn lẩm bẩm.
“Quả thật may mà có quận chúa, nếu không ta đã không có cơ hội cưới được một thê tử tốt đến như vậy.” Tạ Diễm cười, cong cong khóe mắt.
10
Kể từ ngày Tạ Diễm tỏ rõ tâm ý, cũng nói rõ với ta rằng sẽ không nạp phi, chúng ta liền gần gũi hơn rất nhiều.
Chỉ là, ta càng mệt mỏi hơn...
Dẫu sao Tạ Diễm sức trẻ cường tráng, thật sự là cực khổ cho ta.
Hôm nay trưởng công chúa dẫn theo nhi tử đến thăm ta.
“A Dục thỉnh an cữu mẫu.” Ôn Dục ba tuổi thỉnh an một tiếng giòn giã.
“Đây là A Dục phải không? Thật hiểu chuyện.” A Dục làm cho ta nhớ đến nhi tử của ca ca, điệt nhi Kỷ Hòa Uyên của ta, hài tử này trông giống như A Uyên, tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng trầm ổn hiểu chuyện.
*Điệt nhi (侄儿): Cháu trai.
Trưởng công chúa cười nói, “Cũng chỉ trông giống như hiểu chuyện, lúc ầm ĩ lên lại khiến cho người ta đau đầu.”
“Ta có một điệt nhi, tính tình rất giống A Dục, trái lại ít khi ầm ĩ, A Dục hẳn cũng rất lanh lợi.” Nghĩ đến A Uyên, ta không nhịn được cong khóe miệng, cầm lấy bánh hoa mai trên bàn đưa cho A Dục.
“Vân Nhàn dường như gầy đi một chút.” Trưởng công chúa lôi kéo ta nhìn tỉ mỉ, cười nói, “Nhưng khí sắc không tệ, xem ra A Diễm không bạc đãi muội.”
“Gần đây cũng không có khẩu vị gì, cho nên ăn ít hơn một chút.” Ta trêu ghẹo trưởng công chúa, đáp: “Nhìn khí sắc của a tỷ cũng tốt, có lẽ rất ân ái với tỷ phu.”
“Khẩu vị không tốt?” Trưởng công chúa có chút lo lắng, “Vậy mà vẫn chưa quen với đồ ăn thức uống ở đây?”
“Quen rồi quen rồi, a tỷ đừng lo lắng quá. Chỉ là mấy ngày gần đây không có khẩu vị, lúc trước vẫn ăn rất ngon.” Ta vội vàng giải thích.
“Cái này...” Trưởng công chúa suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi, “Nguyệt sự của Vân Nhàn tháng này đã đến hay chưa?”
“Vẫn chưa... Từ trước đến nay có chút không chính xác.”
“Đi gọi Trương ngự y đến xem một chút.” Trưởng công chúa phân phó thị nữ của nàng.
“A tỷ, ta không sao...” Ta có chút không hiểu.
“Có thể có đại sự rồi!” Trưởng công chúa cười chớp chớp mắt, nhìn có vài phần dí dỏm.
Trương ngự y đến rất nhanh, sau khi bắt mạch cho ta xong liền lộ ra vẻ vui tươi hớn hở, kính cẩn chúc mừng, “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, người đã mang thai hơn một tháng.”
Trưởng công chúa tươi cười càng đậm, nói: “Trương ngự y quen trị bệnh phụ nhân, lúc ta mang thai A Dục cũng do Trương ngự y bắt mạch.”
Ta ngẩn người một lúc, vui sướng lan tràn trong lòng ta, ta cười bảo Trì Mặc ban thưởng cho Trương ngự y, còn gọi Thu Hào đi tìm Tạ Diễm đến.
“Trong bụng cữu mẫu có oa nhi rồi sao?” A Dục mở to đôi mắt trong suốt nhìn ta.
“Đúng vậy, A Dục sắp có đệ đệ muội muội rồi.” Một tay ta vuốt vùng bụng phẳng lì, một tay xoa đầu A Dục, “A Dục muốn có đệ đệ hay muội muội?”
A Dục nhíu mày, thoạt nhìn có vài phần rối rắm, cuối cùng cười đáp, “Trước tiên muốn có đệ đệ, sau đó muốn có muội muội! Ta và đệ đệ sẽ cùng nhau bảo vệ muội muội!”
“A Dục thật thông minh!” Ta không nhịn được cười, đây thật sự là một tiểu quỷ thông minh lanh lợi.
Không lâu sau, Tạ Diễm vội vàng tiến vào.
“A Nhàn!” Rất ít khi thấy Tạ Diễm kích động như vậy.
“A tỷ và A Dục cũng ở đây.” Tạ Diễm nhìn thấy trưởng công chúa và A Dục, lên tiếng chào hỏi.
“Nếu A Diễm đã đến, hai mẫu tử chúng ta cũng không quấy rầy nữa.” Trưởng công chúa che miệng cười nói, “Vân Nhàn, lần sau chúng ta lại đến thăm muội.”
“Tạm biệt cữu cữu, cữu mẫu.” A Dục rất lễ phép chào.
Sau khi tiễn công chúa và A Dục rời đi, Tạ Diễm lại lộ ra thần sắc có vài phần kích động.
“A Nhàn...” Tạ Diễm cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng dưới của ta, “Ta sắp làm phụ thân rồi...”
“Đúng vậy, chúng ta sắp làm phụ mẫu rồi.” Ta nhìn bộ dáng này của Tạ Diễm, không nhịn được nở nụ cười.
“Phải cực khổ cho A Nhàn rồi.” Tạ Diễm thương tiếc vuốt ve gương mặt ta.
Ta lắc đầu, cười đáp, “Ta rất vui vẻ.”
“Sau này để cho ngự y mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng, sau đó mời người giỏi nấu dược thiện đến điều dưỡng thân thể cho nàng, còn có...” Tạ Diễm ngày thường cũng không nói nhiều, lúc này lại lải nhải không có điểm dừng.
“Nếu là nam hài tử, sau này chính là thái tử. Nếu là nữ hài tử, sau này sẽ cho nữ nhi đất phong giàu có màu mỡ nhất.” Tạ Diễm nghĩ rất xa.
“Được rồi được rồi, bây giờ chỉ mới hơn một tháng thôi.” Ta cười nói.
“Là ta đã sốt ruột rồi.” Tạ Diễm cũng nhịn không được nở nụ cười.